0 chữ
Chương 27
Chương 27
Tường thành cao lớn uy nghi, chừng sáu trượng, từ xa nhìn lại, hai chữ “Sở Đô” trên cổng thành hiện rõ mồn một. Thành trì dày nặng, sắc xám trầm nghiêm, không giấu nổi vẻ uy nghiêm khiến người ta có cảm giác không thể xâm phạm.
Không kìm được ngẩng đầu nhìn một lúc, cổ Mạc Nhan cũng bắt đầu mỏi nhừ, nàng thu lại ánh mắt thì thấy cả Trăn Nhi – đứa nhỏ nhất – cũng bị khí thế của thành trì làm cho ngẩn người.
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi!”
Mạc Thanh Trạch như bừng tỉnh, cảm thán một câu.
“Thật là tốt quá, đi thêm chút nữa chắc Trăn Nhi gãy chân mất!” – Trăn Nhi nhìn dòng người qua lại, hưng phấn ra mặt, giọng trẻ con non nớt khiến ai nấy nghe cũng bật cười.
“Hừ, còn dám nói linh tinh, dọc đường không phải cha cõng ngươi suốt à?” – Hinh Nhi, thích nhất chọc ghẹo đệ đệ, lập tức mắng lại.
Trăn Nhi bị bắt đúng chỗ yếu, muốn cãi lại mà chẳng biết nói gì, mặt đỏ bừng, chu môi nhỏ lầm bầm: “Nhị tỷ hư, nhị tỷ xấu nhất.”
Cả đám bị hai đứa nhỏ chọc cười không nhịn được.
Trời đã về chiều, vào thành còn phải tìm nơi nghỉ tạm, Mạc Nhan không chậm trễ. Nàng lục trong bao hành lý ra lệnh thông hành Tiêu Thập Nhất từng đưa, giao lại cho Mạc Thanh Trạch.
Miền Nam vừa chịu hạn hán, lại bị chiến loạn kéo đến gần phương Bắc, người chạy nạn ùn ùn kéo lên kinh thành lánh nạn. Triều đình vì muốn giữ trật tự trong thành, nên kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt. Bốn cổng thành mỗi ngày đều có hàng trăm quan binh canh gác, xét hỏi kỹ càng. Nếu không có người thân tiếp nhận hoặc giấy thông hành, chỉ có thể bị giữ lại ở doanh chạy nạn phía Bắc thành.
Lý gia gia – tức Lý Trung – thấy có quan binh đứng gác trước cổng, còn đang lo không biết vào bằng cách nào, thì trông thấy Mạc Nhan rút ra lệnh thông hành. Ông dù rất tò mò cũng khôn ngoan không hỏi gì thêm.
Nhờ có lệnh thông hành, cả đoàn dễ dàng qua cửa kiểm tra, bước vào kinh thành.
Đế đô quả không hổ danh là đế đô. Phố xá sạch sẽ gọn gàng, hai bên là nhà cửa, cửa hiệu nối tiếp nhau san sát. Người đi lại như mắc cửi, xe ngựa như rồng rắn. Tất cả đều trật tự ngăn nắp, không hề có cảnh hỗn loạn. Quần áo người dân tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, không thấy chỗ vá, cuộc sống phồn thịnh thể hiện rõ từng chút một.
Hai ông cháu nhà họ Lý tuy trông còn tươm tất, nhưng quần áo của mấy người Mạc Nhan thì vá chằng vá đυ.p, thêm mấy ngày đường bụi bặm bám đầy, nhìn qua đúng là không hợp với cảnh phố phường phồn hoa. Không ít người đi đường đưa mắt nhìn họ.
Mạc Nhan thì chẳng lấy gì làm bận tâm, Mạc Thanh Trạch là người đọc sách, vốn có khí chất nho nhã, cũng không thấy mất mặt. Trăn Nhi còn nhỏ, chẳng hiểu những ánh mắt kia có ý gì. Chỉ có Hinh Nhi là có chút ngại ngùng, vô thức cúi đầu, nép sau lưng Mạc Nhan.
Cả đoàn vào thành từ sớm, tới trưa vẫn chưa ăn uống gì, giờ bụng đã réo inh ỏi. Dưới sự giục giã của Mạc Nhan, mọi người tìm một quán ăn sạch sẽ bên đường, định bụng ăn lót dạ trước đã.
Vật giá ở kinh thành đúng là cao hơn hẳn. Ở nơi khác, một tô mì thịt chỉ ba văn tiền, ở đây lại lên tới sáu văn. Mạc Nhan gọi sáu tô mì, vừa dứt lời đã bay mất hơn ba mươi văn, trong lòng không khỏi xót xa. Dù gì trong người nàng cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, mà vừa tới nơi, còn biết bao chuyện phải tiêu!
Hai ông cháu nhà họ Lý thì ngượng ngùng ra mặt. Suốt dọc đường, từ ăn đến uống đều nhờ nhà họ Mạc lo liệu, chứ không thì hai người bọn họ tay trắng, chắc chẳng bao giờ đặt chân nổi tới kinh thành.
Ân tình này, Lý Trung vẫn ghi lòng tạc dạ. Giờ nghĩ đến sắp phải chia tay, sau này có khi không còn gặp lại, mà chưa kịp báo đáp chút gì, ông không khỏi mở lời:
Không kìm được ngẩng đầu nhìn một lúc, cổ Mạc Nhan cũng bắt đầu mỏi nhừ, nàng thu lại ánh mắt thì thấy cả Trăn Nhi – đứa nhỏ nhất – cũng bị khí thế của thành trì làm cho ngẩn người.
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi!”
Mạc Thanh Trạch như bừng tỉnh, cảm thán một câu.
“Thật là tốt quá, đi thêm chút nữa chắc Trăn Nhi gãy chân mất!” – Trăn Nhi nhìn dòng người qua lại, hưng phấn ra mặt, giọng trẻ con non nớt khiến ai nấy nghe cũng bật cười.
“Hừ, còn dám nói linh tinh, dọc đường không phải cha cõng ngươi suốt à?” – Hinh Nhi, thích nhất chọc ghẹo đệ đệ, lập tức mắng lại.
Cả đám bị hai đứa nhỏ chọc cười không nhịn được.
Trời đã về chiều, vào thành còn phải tìm nơi nghỉ tạm, Mạc Nhan không chậm trễ. Nàng lục trong bao hành lý ra lệnh thông hành Tiêu Thập Nhất từng đưa, giao lại cho Mạc Thanh Trạch.
Miền Nam vừa chịu hạn hán, lại bị chiến loạn kéo đến gần phương Bắc, người chạy nạn ùn ùn kéo lên kinh thành lánh nạn. Triều đình vì muốn giữ trật tự trong thành, nên kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt. Bốn cổng thành mỗi ngày đều có hàng trăm quan binh canh gác, xét hỏi kỹ càng. Nếu không có người thân tiếp nhận hoặc giấy thông hành, chỉ có thể bị giữ lại ở doanh chạy nạn phía Bắc thành.
Lý gia gia – tức Lý Trung – thấy có quan binh đứng gác trước cổng, còn đang lo không biết vào bằng cách nào, thì trông thấy Mạc Nhan rút ra lệnh thông hành. Ông dù rất tò mò cũng khôn ngoan không hỏi gì thêm.
Đế đô quả không hổ danh là đế đô. Phố xá sạch sẽ gọn gàng, hai bên là nhà cửa, cửa hiệu nối tiếp nhau san sát. Người đi lại như mắc cửi, xe ngựa như rồng rắn. Tất cả đều trật tự ngăn nắp, không hề có cảnh hỗn loạn. Quần áo người dân tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, không thấy chỗ vá, cuộc sống phồn thịnh thể hiện rõ từng chút một.
Hai ông cháu nhà họ Lý tuy trông còn tươm tất, nhưng quần áo của mấy người Mạc Nhan thì vá chằng vá đυ.p, thêm mấy ngày đường bụi bặm bám đầy, nhìn qua đúng là không hợp với cảnh phố phường phồn hoa. Không ít người đi đường đưa mắt nhìn họ.
Mạc Nhan thì chẳng lấy gì làm bận tâm, Mạc Thanh Trạch là người đọc sách, vốn có khí chất nho nhã, cũng không thấy mất mặt. Trăn Nhi còn nhỏ, chẳng hiểu những ánh mắt kia có ý gì. Chỉ có Hinh Nhi là có chút ngại ngùng, vô thức cúi đầu, nép sau lưng Mạc Nhan.
Vật giá ở kinh thành đúng là cao hơn hẳn. Ở nơi khác, một tô mì thịt chỉ ba văn tiền, ở đây lại lên tới sáu văn. Mạc Nhan gọi sáu tô mì, vừa dứt lời đã bay mất hơn ba mươi văn, trong lòng không khỏi xót xa. Dù gì trong người nàng cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, mà vừa tới nơi, còn biết bao chuyện phải tiêu!
Hai ông cháu nhà họ Lý thì ngượng ngùng ra mặt. Suốt dọc đường, từ ăn đến uống đều nhờ nhà họ Mạc lo liệu, chứ không thì hai người bọn họ tay trắng, chắc chẳng bao giờ đặt chân nổi tới kinh thành.
Ân tình này, Lý Trung vẫn ghi lòng tạc dạ. Giờ nghĩ đến sắp phải chia tay, sau này có khi không còn gặp lại, mà chưa kịp báo đáp chút gì, ông không khỏi mở lời:
7
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
