TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Tính toán xong xuôi, Mạc Nhan đau đầu nhận ra số bạc còn lại trong tay chẳng còn bao nhiêu — chỉ vỏn vẹn mấy lượng, căn bản không đủ để chi tiêu.

Hai căn phòng, hai cái giường. Mạc Nhan cùng Mạc Hinh ngủ ở phòng nhỏ, còn Mạc Thanh Trạch và con trai ngủ ở phòng kia. Dù trên giường chưa có chăn đệm, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với khi còn phải ngồi đất mà ngủ. Đêm đầu tiên ở nhà mới, cả nhà đều ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, khi Mạc Nhan tỉnh dậy, Mạc Thanh Trạch đã nấu xong bữa sáng.

Ăn xong, Mạc Nhan mở tay nải, cẩn thận lấy hết số bạc còn lại ra đếm kỹ một lượt — chỉ còn hơn bốn lượng bạc. Bạc đúng là chẳng đủ tiêu, riêng hôm qua đã mất hai lượng cho tiền thuê và tiền thế chân rồi.

Chuyện tiền nong nàng không lo, việc cấp bách nhất lúc này là làm cho không gian trong tay thăng cấp. Chỉ cần nâng cấp được, không chỉ diện tích sẽ rộng ra gấp mấy lần, mà còn sinh ra được suối linh dưỡng sinh vạn vật. Khi đó nàng cũng có thể lấy đồ chỉ bằng một ý niệm, không cần đích thân vào không gian, vô cùng tiện lợi.

Muốn nâng cấp không gian cũng không phải dễ, phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất là linh khí dồi dào, thứ hai là viên châu trong suốt trong không gian phải được phủ kín bởi vân đỏ. Linh khí thì còn dễ, chỉ cần trồng trọt thu hoạch liên tục là có thể tích góp dần. Nhưng vân đỏ mới khó, lần trước giúp đỡ nhà họ Lý, trên hạt châu chỉ hiện ra hai đường vân đỏ. Muốn phủ kín cả viên châu, ít nhất phải giúp được một trăm người.

Nhưng việc này chưa vội, Mạc Nhan nghĩ một lúc rồi cũng tạm gác lại. Nàng gom góp hết bạc trong tay, kéo cha cùng em trai em gái ra phố, bắt đầu lần đầu tiên "điên cuồng mua sắm" ở dị thế.

Việc đầu tiên là mua chăn. Hai chiếc giường cần bốn cái chăn bông. Mạc Nhan tưởng một lượng bạc là dư dả, ai ngờ nơi này bông hiếm, giá chăn lúc nào cũng cao ngất. Chăn bông nhồi bông cũ cũng phải 350 văn, còn chăn mới thì lên đến 500 văn.

Mạc Thanh Trạch không rõ con gái có bao nhiêu tiền, nghe giá liền chau mày, theo bản năng nói: “Nhan Nhi, chờ cha kiếm được tiền rồi hãy mua.”

Mạc Nhan cũng thấy xót của, nhưng lập thu đã đến nơi, thêm ít hôm nữa trời sẽ lạnh, trẻ con không có chăn sẽ dễ bị cảm. Nghĩ vậy, nàng cắn răng nói: “Vẫn nên mua, Hinh Nhi với Trăn Nhi còn nhỏ, buổi tối lạnh dễ ốm.”

Tiểu nhị bán hàng đứng bên cũng tốt bụng góp lời: “Giờ mua là hợp lý lắm đấy, qua nửa tháng nữa trời bắt đầu lạnh thật rồi, lúc đó mua còn đắt hơn.”

Nghe con gái và tiểu nhị nói, Mạc Thanh Trạch không phản bác được nữa, chỉ càng thêm hổ thẹn trong lòng. Làm cha mà đến cái chăn cho con cũng phải để con gái bỏ tiền lo liệu.

Mạc Nhan không để ý đến vẻ mặt cha mình, nàng kỳ kèo mặc cả với tiểu nhị một hồi, cuối cùng dùng một lượng bạc và sáu trăm văn mua được bốn cái chăn bông — hai cái nhồi bông mới, hai cái nhồi bông cũ. Chăn mới dùng đắp, chăn cũ trải giường.

Chăn bông to và cồng kềnh, may mà mua nhiều như vậy, tiểu nhị sẽ giúp chuyển đến tận nhà. Mạc Nhan không ngờ người buôn bán thời cổ lại chu đáo đến thế, chỉ cần để lại địa chỉ là được.

Giải quyết xong việc chăn màn, cả nhà lại kéo nhau tới tiệm vải.

Quần áo cả nhà thiếu thốn đến đáng thương, mỗi người chỉ có hai bộ mặc đi mặc lại quanh năm, vá chằng vá đυ.p, tả tơi không tả xiết.

Mạc Nhan thì không ngại mặc đồ xấu, nhưng ăn mặc quá tồi tàn khó tránh khỏi bị người ta coi thường. Nhất là hai đứa nhỏ, đang ở độ tuổi lớn, cả về thể chất lẫn tâm hồn đều nhạy cảm, nàng không muốn chỉ vì ánh mắt kỳ thị của người đời mà khiến chúng trở nên tự ti.

Nàng chọn hai loại vải — một loại là vải bông mềm mại thoáng khí, một loại là vải bố bền chắc, tiện cho mặc thường ngày.

16

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.