0 chữ
Chương 26
Chương 26
Lý gia gia sau mấy ngày dưỡng bệnh đã đỡ hơn nhiều, tuy chưa hẳn khỏe hẳn, nhưng cũng không còn lo ngại như trước. Có điều, tuổi tác đã cao, để tránh bệnh tình trở nặng, vẫn cần nghỉ ngơi cho đến khi hồi phục hoàn toàn mới có thể tiếp tục lên đường.
Trong khi đó, Mạc Thanh Trạch lại nảy ra ý định an cư ở Long Thạch Trấn. Nơi đây không bị hạn hán, dân tình sống yên ổn, an cư lạc nghiệp, trái ngược hoàn toàn với cảnh chiến loạn triền miên ở phương Nam. Sau khi bàn bạc với Mạc Nhan, nàng cân nhắc suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Long Thạch Trấn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng vị trí lại rất đắc địa, nằm ngay trên quan đạo Bắc – Nam, là nơi mà bất cứ đoàn thương nhân hay khách lữ hành nào cũng phải đi qua. Nhờ vậy, nơi này giàu có hơn nhiều so với các trấn lân cận. Nếu muốn tránh đi qua Long Thạch Trấn để tới kinh thành, thì phải vòng vèo thêm mấy nghìn dặm nữa. Cũng vì lẽ đó, nha dịch ở cổng trấn mới dựng trạm thu phí, mỗi người vào trấn phải nộp mười văn tiền. Mười văn không nhiều, nhưng tích góp từng ngày, cũng là khoản thu không nhỏ.
Chính vì mang lại nguồn lợi như vậy, dân Long Thạch Trấn khá bài xích người ngoài. Muốn đặt chân ở đây hay những thôn xóm xung quanh, trước hết phải dùng tiền để “mở đường”. Nếu có thể mang lại lợi ích cho trấn, còn có thể xem xét, chứ không thì đừng mong định cư.
Mạc Nhan có không gian, có thể trồng rau, tích trữ lương thực làm vốn liếng, nhưng quá trình này rất lâu dài. Không có ruộng để ngụy trang, sớm muộn gì bí mật cũng bị lộ. Nàng không muốn mạo hiểm, cũng chẳng nói rõ những lo lắng ấy cho phụ thân. Chỉ riêng chuyện không có tiền thôi cũng đủ để khiến ông từ bỏ ý định rồi.
Những ngày sau đó, việc làm ăn giữa Mạc Nhan và Hương Mãn Lâu vô cùng thuận lợi. Mỗi ngày nàng thu vào hơn năm trăm văn, chẳng mấy chốc túi tiền đã dày cộp. Tuy vậy, chuyện hợp tác buôn bán với Hương Mãn Lâu, nàng chưa từng kể với Mạc Thanh Trạch. Thật sự là không biết giải thích sao cho xuôi. Đôi khi nhìn ánh mắt lo lắng của phụ thân, nàng chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi trong lòng.
Bảy ngày sau, kỳ hạn hợp tác với Hương Mãn Lâu kết thúc. Khi nhận món tiền cuối cùng, Uông chưởng quầy còn đưa thêm cho nàng năm trăm văn, vì nhờ có rau củ trong không gian mà việc buôn bán của quán tốt hơn trước rất nhiều, kiếm lời gấp bội so với số tiền ấy.
Mạc Nhan từ chối mãi không được, cuối cùng đành nhận. Rồi trong ánh mắt tiếc nuối của Uông chưởng quầy, nàng rời khỏi Hương Mãn Lâu.
Nàng trả lại căn phòng thuê cũ, sau đó tới chỗ đại phu đã khám bệnh cho Lý gia gia trước đây để thanh toán tiền thuốc còn nợ. Đây là một vị đại phu có y đức, khi trước nàng không có tiền nên đành chịu, nay có rồi, nàng không muốn mang tiếng nợ nần.
Sau đó, Mạc Nhan đi chợ, mua hơn hai chục con gà con và hai con gà mái già. Gà con nàng lặng lẽ thả vào không gian ở chỗ vắng người, còn hai con gà mái thì dắt tới tìm bà – người đã giúp nàng rất nhiều – đưa tặng để báo đáp ân tình.
A bà biết tin nàng sắp cùng người nhà dọn đi, từ nay sẽ không quay lại nữa, trong lòng buồn không nỡ. Nhìn con gà mái già đẩy mãi không xong, cuối cùng đành gom nửa sọt lê còn lại, cả sọt dúi hết cho nàng mang theo mà ăn dọc đường.
Mạc Nhan không từ chối, ôm sọt lê, rưng rưng cáo biệt với a bà.
Trở lại ngôi miếu hoang, Mạc Nhan bảo Mạc Thanh Trạch làm thịt con gà mái già, hầm thành một nồi canh gà thơm phức. Vừa canh gà vừa cơm nguội, sáu người cùng nhau ăn bữa trưa cuối cùng trong miếu, no nê mà ấm lòng.
Sau nửa tháng bôn ba màn trời chiếu đất, bụi đường mệt mỏi, cuối cùng sáu người cũng bình an vô sự tới được kinh thành…
Trong khi đó, Mạc Thanh Trạch lại nảy ra ý định an cư ở Long Thạch Trấn. Nơi đây không bị hạn hán, dân tình sống yên ổn, an cư lạc nghiệp, trái ngược hoàn toàn với cảnh chiến loạn triền miên ở phương Nam. Sau khi bàn bạc với Mạc Nhan, nàng cân nhắc suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Long Thạch Trấn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng vị trí lại rất đắc địa, nằm ngay trên quan đạo Bắc – Nam, là nơi mà bất cứ đoàn thương nhân hay khách lữ hành nào cũng phải đi qua. Nhờ vậy, nơi này giàu có hơn nhiều so với các trấn lân cận. Nếu muốn tránh đi qua Long Thạch Trấn để tới kinh thành, thì phải vòng vèo thêm mấy nghìn dặm nữa. Cũng vì lẽ đó, nha dịch ở cổng trấn mới dựng trạm thu phí, mỗi người vào trấn phải nộp mười văn tiền. Mười văn không nhiều, nhưng tích góp từng ngày, cũng là khoản thu không nhỏ.
Mạc Nhan có không gian, có thể trồng rau, tích trữ lương thực làm vốn liếng, nhưng quá trình này rất lâu dài. Không có ruộng để ngụy trang, sớm muộn gì bí mật cũng bị lộ. Nàng không muốn mạo hiểm, cũng chẳng nói rõ những lo lắng ấy cho phụ thân. Chỉ riêng chuyện không có tiền thôi cũng đủ để khiến ông từ bỏ ý định rồi.
Những ngày sau đó, việc làm ăn giữa Mạc Nhan và Hương Mãn Lâu vô cùng thuận lợi. Mỗi ngày nàng thu vào hơn năm trăm văn, chẳng mấy chốc túi tiền đã dày cộp. Tuy vậy, chuyện hợp tác buôn bán với Hương Mãn Lâu, nàng chưa từng kể với Mạc Thanh Trạch. Thật sự là không biết giải thích sao cho xuôi. Đôi khi nhìn ánh mắt lo lắng của phụ thân, nàng chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi trong lòng.
Mạc Nhan từ chối mãi không được, cuối cùng đành nhận. Rồi trong ánh mắt tiếc nuối của Uông chưởng quầy, nàng rời khỏi Hương Mãn Lâu.
Nàng trả lại căn phòng thuê cũ, sau đó tới chỗ đại phu đã khám bệnh cho Lý gia gia trước đây để thanh toán tiền thuốc còn nợ. Đây là một vị đại phu có y đức, khi trước nàng không có tiền nên đành chịu, nay có rồi, nàng không muốn mang tiếng nợ nần.
Sau đó, Mạc Nhan đi chợ, mua hơn hai chục con gà con và hai con gà mái già. Gà con nàng lặng lẽ thả vào không gian ở chỗ vắng người, còn hai con gà mái thì dắt tới tìm bà – người đã giúp nàng rất nhiều – đưa tặng để báo đáp ân tình.
Mạc Nhan không từ chối, ôm sọt lê, rưng rưng cáo biệt với a bà.
Trở lại ngôi miếu hoang, Mạc Nhan bảo Mạc Thanh Trạch làm thịt con gà mái già, hầm thành một nồi canh gà thơm phức. Vừa canh gà vừa cơm nguội, sáu người cùng nhau ăn bữa trưa cuối cùng trong miếu, no nê mà ấm lòng.
Sau nửa tháng bôn ba màn trời chiếu đất, bụi đường mệt mỏi, cuối cùng sáu người cũng bình an vô sự tới được kinh thành…
7
0
3 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
