0 chữ
Chương 25
Chương 25
“Ta còn tưởng củ cải trái mùa thì có lớn mấy cũng không thể ngon được, ai ngờ nhà cô nương lại trồng được loại củ cải vừa to vừa ngon thế này trong cái thời tiết thế này.”
Trước ẩn ý trong lời ông, Mạc Nhan làm như không hiểu, chỉ cười giả ngốc:
“Cũng là nhà ta gặp may thôi! Năm ngoái cũng thử trồng, dù chăm kỹ đến mấy cũng không được. Vậy mà năm nay chẳng mấy khi ngó ngàng, lại mọc được khối thế này. Chính ta cũng thấy lạ!”
Uông chưởng quầy vốn định thử xem nàng có giữ bí quyết nào không. Nếu có, hắn sẵn sàng bỏ tiền ra mua lại. Làm được món củ cải như vậy để bán vào mùa hè, chắc chắn sẽ là độc nhất vô nhị ở cả trấn Long Thạch.
Mạc Nhan thấy hắn còn muốn hỏi thêm, liền làm bộ như đang đợi, nhìn hắn rồi nói:
“Hay là ta viết lại cách làm củ cải lần này, nếu Uông chưởng quầy muốn mua, ta bán cho năm mươi lượng bạc.”
Uông chưởng quầy nghẹn lời, nhìn bộ dạng ham tiền của nàng mà không biết nói gì, bao nhiêu tính toán trong đầu cũng bay biến sạch.
Mạc Nhan cúi đầu cười, trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ tinh ranh.
Uông chưởng quầy thì lại cực kỳ hài lòng với mớ rau lần này, đặc biệt là củ cải, ra giá cao tới mười văn một cân. Mạc Nhan thấy giá đó thì cũng rất ưng bụng. Phải biết mùa đông chỉ cần một văn đã mua được hai cân củ cải rồi, giờ mười văn đúng là không hề ít!
Cân xong củ cải thì được tất cả 420 cân, chỉ riêng chỗ này đã bán được bốn ngàn hai trăm văn. Cộng thêm cải trắng, cà chua và bắp được hơn năm trăm văn nữa, tổng cộng Mạc Nhan nhận được hơn ba ngàn bảy trăm văn. Một ngàn văn tương đương với một lượng bạc, vậy là lần này nàng cầm về được hơn bốn lượng bạc và bảy trăm văn lẻ, trong lòng vui như mở hội, bước ra khỏi Hương Mãn Lâu mà cứ như đang bay.
Ra đến khu phố cuối trấn, nơi nhà cửa lụp xụp, Mạc Nhan lại lấy thêm ít đồ ăn ra từ trong không gian. Để tránh khiến Uông chưởng quầy nghi ngờ mà sinh chuyện, nàng không định lấy củ cải ra nữa. Dù sao trong không gian cũng không còn nhiều, để dành ăn dần là vừa.
Xong xuôi, Mạc Nhan ghé vào một sạp bán hạt giống ven đường, bỏ ra mười mấy văn mua hạt giống dưa leo, cà tím, đậu que cùng hơn chục loại rau củ mà không gian chưa có. Sau đó nàng đến chợ mua thêm mười cân khoai tây và khoai lang đỏ để dành trồng, cuối cùng bỏ hơn trăm văn mua sáu cân thịt ba chỉ ngon nhất ở hàng thịt, nhờ người bán chia làm hai phần, một nửa định mang cho bà, còn một nửa để lại cho cả nhà cùng ăn ngon một bữa.
Chợ vẫn còn đông, người mua bán tấp nập. Mạc Nhan nhanh chóng tìm được bà, rồi phụ bà bán lê. Lê của bà nhiều nước lại ngọt, khách quen cũng không ít nên hai sọt lê bán đi nhanh chóng.
Bán xong, hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Đến lúc tạm biệt, Mạc Nhan nhanh tay nhét phần thịt vào sọt của bà, không chờ bà kịp phản ứng thì đã kéo đồ của mình chạy biến, mặc kệ bà đứng sau gọi với theo.
Những lần trước vào trấn mua đồ, gần như toàn bộ tiền đều dùng để mua thức ăn, chẳng dư dả gì để cải thiện bữa cơm. Lần này bán được nhiều, mua được thịt, cuối cùng cũng cho cả nhà nếm được chút vị ngon.
Lâu ngày không ăn đồ mặn, dạ dày yếu dễ bị đau bụng, nên Mạc Nhan chỉ lấy một ít thịt nạc, nấu nồi canh cà chua thịt nạc. Ăn cùng với cơm trắng thơm lừng, tuy chỉ có một món nhưng ai nấy đều ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, Lý Yến chủ động dọn dẹp chén bát. Càng ở cùng nhà với người Mạc gia lâu, nàng lại càng thấy biết ơn. Nàng và ông vốn định lên kinh thành tìm họ hàng nương tựa, nhưng nếu không có ai giúp thì e rằng giữa đường sẽ đói chết. Dù biết người nhà Mạc gia có lòng tốt, sẽ không bỏ rơi hai ông cháu, nhưng nàng cũng không thể mặt dày ăn uống không công mà chẳng làm gì.
Trước ẩn ý trong lời ông, Mạc Nhan làm như không hiểu, chỉ cười giả ngốc:
“Cũng là nhà ta gặp may thôi! Năm ngoái cũng thử trồng, dù chăm kỹ đến mấy cũng không được. Vậy mà năm nay chẳng mấy khi ngó ngàng, lại mọc được khối thế này. Chính ta cũng thấy lạ!”
Uông chưởng quầy vốn định thử xem nàng có giữ bí quyết nào không. Nếu có, hắn sẵn sàng bỏ tiền ra mua lại. Làm được món củ cải như vậy để bán vào mùa hè, chắc chắn sẽ là độc nhất vô nhị ở cả trấn Long Thạch.
Mạc Nhan thấy hắn còn muốn hỏi thêm, liền làm bộ như đang đợi, nhìn hắn rồi nói:
“Hay là ta viết lại cách làm củ cải lần này, nếu Uông chưởng quầy muốn mua, ta bán cho năm mươi lượng bạc.”
Mạc Nhan cúi đầu cười, trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ tinh ranh.
Uông chưởng quầy thì lại cực kỳ hài lòng với mớ rau lần này, đặc biệt là củ cải, ra giá cao tới mười văn một cân. Mạc Nhan thấy giá đó thì cũng rất ưng bụng. Phải biết mùa đông chỉ cần một văn đã mua được hai cân củ cải rồi, giờ mười văn đúng là không hề ít!
Cân xong củ cải thì được tất cả 420 cân, chỉ riêng chỗ này đã bán được bốn ngàn hai trăm văn. Cộng thêm cải trắng, cà chua và bắp được hơn năm trăm văn nữa, tổng cộng Mạc Nhan nhận được hơn ba ngàn bảy trăm văn. Một ngàn văn tương đương với một lượng bạc, vậy là lần này nàng cầm về được hơn bốn lượng bạc và bảy trăm văn lẻ, trong lòng vui như mở hội, bước ra khỏi Hương Mãn Lâu mà cứ như đang bay.
Xong xuôi, Mạc Nhan ghé vào một sạp bán hạt giống ven đường, bỏ ra mười mấy văn mua hạt giống dưa leo, cà tím, đậu que cùng hơn chục loại rau củ mà không gian chưa có. Sau đó nàng đến chợ mua thêm mười cân khoai tây và khoai lang đỏ để dành trồng, cuối cùng bỏ hơn trăm văn mua sáu cân thịt ba chỉ ngon nhất ở hàng thịt, nhờ người bán chia làm hai phần, một nửa định mang cho bà, còn một nửa để lại cho cả nhà cùng ăn ngon một bữa.
Chợ vẫn còn đông, người mua bán tấp nập. Mạc Nhan nhanh chóng tìm được bà, rồi phụ bà bán lê. Lê của bà nhiều nước lại ngọt, khách quen cũng không ít nên hai sọt lê bán đi nhanh chóng.
Những lần trước vào trấn mua đồ, gần như toàn bộ tiền đều dùng để mua thức ăn, chẳng dư dả gì để cải thiện bữa cơm. Lần này bán được nhiều, mua được thịt, cuối cùng cũng cho cả nhà nếm được chút vị ngon.
Lâu ngày không ăn đồ mặn, dạ dày yếu dễ bị đau bụng, nên Mạc Nhan chỉ lấy một ít thịt nạc, nấu nồi canh cà chua thịt nạc. Ăn cùng với cơm trắng thơm lừng, tuy chỉ có một món nhưng ai nấy đều ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, Lý Yến chủ động dọn dẹp chén bát. Càng ở cùng nhà với người Mạc gia lâu, nàng lại càng thấy biết ơn. Nàng và ông vốn định lên kinh thành tìm họ hàng nương tựa, nhưng nếu không có ai giúp thì e rằng giữa đường sẽ đói chết. Dù biết người nhà Mạc gia có lòng tốt, sẽ không bỏ rơi hai ông cháu, nhưng nàng cũng không thể mặt dày ăn uống không công mà chẳng làm gì.
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
