TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

“Ngươi tưởng cải trắng giống cỏ dại, mọc khắp nơi à! Hôm nay ăn được cải trắng là do đại tỷ may mắn đấy. Ngày mai, chưa chắc đã có rau mà ăn, chứ đừng nói cải!” – Hinh Nhi bên cạnh nghe đệ nói mà không nhịn được dội ngay một gáo nước lạnh. Chỉ là nghĩ đến mai có thể lại đói, nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nặng lời thêm với em.

Nghe nhị tỷ nói vậy, Trăn Nhi liền nhớ lại những ngày đói đến hoa mắt chóng mặt, lập tức rầu rĩ mặt mày, hiển nhiên trong lòng vẫn còn sợ cái cảnh đói rét.

Mạc Nhan thấy thế cũng không nỡ, vội ôm hai đứa nhỏ vào lòng, áp mặt vào đôi má gầy vàng của chúng, nghiêm túc hứa:

“Sau này chúng ta sẽ không phải chịu đói nữa. Chờ đến khi vào được kinh thành, không chỉ có cơm ăn no bụng, mà còn có thịt đầy nồi. Tỷ tỷ sẽ dẫn các ngươi ăn hết mọi món ngon ở kinh thành!”

Hinh Nhi và Trăn Nhi luôn tin tưởng đại tỷ của mình gần như một niềm tin tuyệt đối. Nghe lời hứa của nàng, cả hai chẳng ai nghi ngờ gì, cùng ôm chặt tay tỷ tỷ mà reo lên vui sướиɠ.

Nhìn hai đứa nhỏ cười nói vô tư, Mạc Nhan âm thầm thề trong lòng: nhất định phải để cả nhà sống những ngày thật yên ổn và tốt đẹp!

“Cha, lúc nãy con nghe một ông lão nói phía trước không xa có trấn Long Thạch, hay là mình tới trấn nghỉ tạm một đêm đi? Chiều nay khỏi đi tiếp nữa, tối ngủ lại trấn cho khỏe!” – Mạc Nhan vừa uống nước trong ống trúc, vừa kể với Mạc Thanh Trạch chuyện mình nghe được từ một người qua đường.

Mạc Thanh Trạch nhìn hai đứa nhỏ ngồi bệt dưới đất, mặt mày uể oải, rồi ngẩng lên ngắm bầu trời, gật đầu nói:

“Đêm nay có khi trời đổ mưa lớn. Vậy ở trấn nghỉ hai ngày, đợi mưa tạnh rồi đi tiếp.”

Với khả năng xem thời tiết của cha, Mạc Nhan vẫn luôn tin tưởng. Nhìn ánh nắng trắng nhợt xuyên qua tán cây, nàng không nhịn được lau trán đầy mồ hôi nóng. Tính từ lúc xuyên không đến nay cũng đã nửa tháng, nửa tháng ấy cả nhà cứ ròng rã lên đường, cũng may vẫn khá suôn sẻ. Ngoài gặp vài người cũng đang chạy nạn lên phía Bắc, họ chưa đυ.ng phải chuyện cướp bóc hay bắt cóc gì quá nguy hiểm.

Mấy ngày nay trời oi ả đến khắc nghiệt, hai đứa nhỏ đã mệt mỏi đến cực hạn. Nếu còn phải dầm mưa mà đi nữa, e rằng sẽ đổ bệnh mất.



“Các vị đại nhân, xin thương tình! Ông nội ta bệnh nặng lắm rồi, xin hãy cho chúng ta vào trấn tìm đại phu!”

Trước cổng lớn trấn Long Thạch, Lý Yến quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào van xin đám nha dịch đang canh gác. Nàng ôm chặt ông nội đang nằm mê man dưới đất, hơi thở yếu đến mức gần như không còn, nước mắt ròng ròng, tiếng khóc xé lòng. Cha mẹ nàng đã mất, ông nội là người thân duy nhất còn lại. Nàng không thể để ông cũng rời xa mình.

“Ngươi là cái loại chẳng móc nổi hai mươi văn tiền mà cũng đòi vào trấn Long Thạch? Đang mơ giữa ban ngày đấy à!” – Một tên nha dịch mặt to, có vẻ là kẻ cầm đầu, cau mày khó chịu, phẩy tay xô mạnh Lý Yến ngã chúi xuống đất.

Bàn tay bị trầy xước rớm máu, nhưng nàng chẳng màng, lại lập tức bò dậy quỳ xuống, níu lấy vạt áo tên nha dịch, nghẹn ngào:

“Chúng ta cả nhà lên kinh tìm thân, giữa đường gặp cướp, cha mẹ bị gϊếŧ, bạc cũng bị cướp sạch… Giờ thật sự không còn đồng nào trong người. Ông nội là người thân duy nhất còn sống, xin các đại nhân thương tình cho chúng ta vào tìm đại phu cứu mạng!”

Nói xong, nàng dập đầu liên tục xuống đất. “Bộp! Bộp!” – mỗi cú dập vang lên nặng nề như muốn xuyên qua lòng người. Chỉ một lát, trán nàng đã rớm máu, dính đầy bùn đất, đỏ loang lổ.

Tên nha dịch mặt to vẫn không có chút động lòng, rõ ràng chẳng hề có ý định cho nàng vào trấn.

Lúc này, một tên nha dịch khác, mặt chuột tai vểnh, liếc mắt đầy xảo trá, rồi cười nịnh nọt:

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.