0 chữ
Chương 15
Chương 15
Nghĩ đến chuyện ngày mai là có cải trắng không gian để ăn, lòng Mạc Nhan bỗng chốc nhẹ tênh. Hiện tại nàng cũng không vội thu hoạch ngay, vì một đêm trong không gian bằng bốn, năm ngày ngoài kia – chỉ cần chờ thêm một chút nữa, cải trắng có thể sẽ lớn vọt thêm được một đoạn. Thế là nàng vui vẻ dựa vào bệ ngọc xanh, ngồi nghỉ một lúc lâu mới rời khỏi không gian.
Lặng lẽ quay lại chỗ nghỉ chân, nàng thấy hai đứa nhỏ vẫn cuộn tròn trong nhau ngủ say, quần áo đắp lên người khi nãy giờ đã rơi xuống đất. Nàng nhặt áo lên, đắp lại cẩn thận rồi ôm cả hai vào lòng, lúc ấy mới yên tâm ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Mạc Nhan tỉnh giấc vì bụng đói cồn cào. Nhìn về phía chân trời phía đông đang dần ửng sáng, nàng bất lực vỗ vỗ cái bụng lép kẹp, thấy ba người kia còn đang say giấc, liền quyết định tranh thủ lúc họ chưa tỉnh dậy, đi thu hoạch ít cải trắng mang về. Hôm nay còn phải tiếp tục lên đường, không ăn no thì lấy sức đâu mà đi?
Mạc Nhan vừa rời đi không bao lâu, Mạc Thanh Trạch cũng tỉnh dậy. Thấy con gái lớn không ở đó, ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng nàng ra ngoài có việc. Nhưng đến lúc bắt đầu đun nước, ông ngẩng đầu lên thì thấy nữ nhi ôm một bó cải trắng xanh mướt, bước đi giữa ánh nắng sớm, tiến thẳng về phía mình.
Mạc Thanh Trạch không tin nổi vào mắt mình, dụi dụi mấy lần như sợ mình hoa mắt.
Mạc Nhan hớn hở ôm một đống cải trắng trở về, nhìn thấy cha đang ngơ ngác bưng nồi nước nhìn chằm chằm mình, nàng không đợi ông hỏi, đã nhanh chóng nói ra lời đã chuẩn bị từ trước:
“Cha, chúng ta thật sự may mắn! Con tìm được cải trắng ở phía trước rồi! Chỗ này đủ để cả nhà mình ăn no cả ngày hôm nay!”
Tiếng gọi trong trẻo làm Mạc Thanh Trạch đang mơ màng bừng tỉnh, nhìn con gái với gương mặt rạng rỡ niềm vui, trong ánh mắt dịu dàng thoáng hiện chút suy nghĩ sâu xa, nhưng nét mặt lại đầy kinh ngạc mừng rỡ:
“Không ngờ nơi hoang vu thế này lại có thể mọc ra cải trắng tươi tốt đến vậy!”
Nghe đến đây, tim Mạc Nhan như lạnh đi một nhịp. Nếu nơi này thật sự hoang vu, làm sao trồng nổi cải trắng – thứ rau cần người chăm chút kỹ càng mới sống được?
Nàng bật cười gượng hai tiếng, cố giấu vẻ hoảng hốt trong lòng, lén nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Trạch, chỉ thấy gương mặt ông bình thản, như thể chỉ thuận miệng buông một câu, chẳng có ý gì sâu xa.
Lòng Mạc Nhan đang thấp thỏm, liền lấy cớ rửa rau để lỉnh đi.
Nhìn bóng con gái vội vã rời đi, Mạc Thanh Trạch thấy chua xót:
Trước giờ có chuyện gì, con bé chưa từng giấu ông...
Nếu Mạc Nhan biết cha mình chỉ vì nghi ngờ chút ít mà nói thử một câu, hẳn nàng đã không sống trong nơm nớp lo âu suốt những ngày sau đó...
…
Vẫn là không dầu, không muối, nhưng đồ lấy từ không gian, ắt là đồ quý! Cải trắng không chỉ tươi ngon, mà còn ẩn chứa một luồng linh khí, màu xanh mướt nổi bật trong bát khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thèm. Ăn một miếng, không những không nhạt nhẽo, mà còn có vị ngọt thanh, đến cả nước canh uống vào cũng thấy bụng ấm lên, cái cảm giác đói cồn cào dường như tan biến hẳn.
Mạc Thanh Trạch không đành lòng để mấy đứa nhỏ chịu đói. Cải trắng thì nhiều, ăn cả ngày cũng không sợ thiếu. Có điều nếu để qua ngày hôm sau, vì thời tiết nóng mà hỏng thì uổng, nên ông nấu luôn một nồi đầy.
Cả nhà bốn người vừa ăn cải vừa húp canh, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả nồi. Đây là bữa no nhất kể từ khi họ rời nhà chạy nạn, cái cảm giác thỏa mãn ấy không cần nói cũng rõ.
“Nếu sau này ngày nào cũng được ăn cải trắng ngon thế này thì tốt quá!” – Trăn Nhi uống xong ngụm canh cuối cùng, còn chưa đã thèm, liếʍ môi rồi ôm cái chén sạch bóng vào lòng mà mơ màng.
Lặng lẽ quay lại chỗ nghỉ chân, nàng thấy hai đứa nhỏ vẫn cuộn tròn trong nhau ngủ say, quần áo đắp lên người khi nãy giờ đã rơi xuống đất. Nàng nhặt áo lên, đắp lại cẩn thận rồi ôm cả hai vào lòng, lúc ấy mới yên tâm ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Mạc Nhan tỉnh giấc vì bụng đói cồn cào. Nhìn về phía chân trời phía đông đang dần ửng sáng, nàng bất lực vỗ vỗ cái bụng lép kẹp, thấy ba người kia còn đang say giấc, liền quyết định tranh thủ lúc họ chưa tỉnh dậy, đi thu hoạch ít cải trắng mang về. Hôm nay còn phải tiếp tục lên đường, không ăn no thì lấy sức đâu mà đi?
Mạc Thanh Trạch không tin nổi vào mắt mình, dụi dụi mấy lần như sợ mình hoa mắt.
Mạc Nhan hớn hở ôm một đống cải trắng trở về, nhìn thấy cha đang ngơ ngác bưng nồi nước nhìn chằm chằm mình, nàng không đợi ông hỏi, đã nhanh chóng nói ra lời đã chuẩn bị từ trước:
“Cha, chúng ta thật sự may mắn! Con tìm được cải trắng ở phía trước rồi! Chỗ này đủ để cả nhà mình ăn no cả ngày hôm nay!”
Tiếng gọi trong trẻo làm Mạc Thanh Trạch đang mơ màng bừng tỉnh, nhìn con gái với gương mặt rạng rỡ niềm vui, trong ánh mắt dịu dàng thoáng hiện chút suy nghĩ sâu xa, nhưng nét mặt lại đầy kinh ngạc mừng rỡ:
Nghe đến đây, tim Mạc Nhan như lạnh đi một nhịp. Nếu nơi này thật sự hoang vu, làm sao trồng nổi cải trắng – thứ rau cần người chăm chút kỹ càng mới sống được?
Nàng bật cười gượng hai tiếng, cố giấu vẻ hoảng hốt trong lòng, lén nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Trạch, chỉ thấy gương mặt ông bình thản, như thể chỉ thuận miệng buông một câu, chẳng có ý gì sâu xa.
Lòng Mạc Nhan đang thấp thỏm, liền lấy cớ rửa rau để lỉnh đi.
Nhìn bóng con gái vội vã rời đi, Mạc Thanh Trạch thấy chua xót:
Trước giờ có chuyện gì, con bé chưa từng giấu ông...
Nếu Mạc Nhan biết cha mình chỉ vì nghi ngờ chút ít mà nói thử một câu, hẳn nàng đã không sống trong nơm nớp lo âu suốt những ngày sau đó...
…
Vẫn là không dầu, không muối, nhưng đồ lấy từ không gian, ắt là đồ quý! Cải trắng không chỉ tươi ngon, mà còn ẩn chứa một luồng linh khí, màu xanh mướt nổi bật trong bát khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thèm. Ăn một miếng, không những không nhạt nhẽo, mà còn có vị ngọt thanh, đến cả nước canh uống vào cũng thấy bụng ấm lên, cái cảm giác đói cồn cào dường như tan biến hẳn.
Cả nhà bốn người vừa ăn cải vừa húp canh, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả nồi. Đây là bữa no nhất kể từ khi họ rời nhà chạy nạn, cái cảm giác thỏa mãn ấy không cần nói cũng rõ.
“Nếu sau này ngày nào cũng được ăn cải trắng ngon thế này thì tốt quá!” – Trăn Nhi uống xong ngụm canh cuối cùng, còn chưa đã thèm, liếʍ môi rồi ôm cái chén sạch bóng vào lòng mà mơ màng.
8
0
3 tháng trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
