0 chữ
Chương 14
Chương 14
Mười ba quả trứng gà rừng, dưới sự kiên quyết của Mạc Thanh Trạch, được chia làm hai bữa. Mạc Nhan hết cách, đành chọn bảy quả lớn nhất, đập vào chén, dùng đũa khuấy đều rồi từ từ đổ vào nồi nước đang sôi. Lập tức, mùi thơm của trứng lan tỏa khắp nơi, khiến nàng không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
Không có rau, không có cà chua, thậm chí cả dầu muối cũng không có. Vậy mà bát canh trứng ấy lại khiến cả bốn người ăn ngon lành, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Với gia đình Mạc đã hơn một tháng không được ăn bữa mặn nào ra hồn, thì bát canh trứng này chẳng khác nào cao lương mỹ vị!
Mạc Nhan uống canh mà lòng chua xót, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hai đứa nhỏ lại càng nghèn nghẹn, thầm nhủ tối nay nhất định phải tìm cơ hội vào không gian xem thử…
Uống xong canh trứng, cả bốn người cùng quây quần ăn hơn nửa rổ phúc bồn tử, cuối cùng cái bụng cũng cảm thấy no no. Đợi Mạc Nhan rửa xong bát đũa, hai đứa nhỏ đã dựa sát vào nhau ngủ từ lúc nào.
Thu gom quần áo đã phơi khô, xếp gọn vào túi, Mạc Nhan cũng nằm xuống bên cạnh Mạc Hinh, tranh thủ nghỉ ngơi. Chờ đến khi mặt trời dịu xuống, họ còn phải tiếp tục lên đường.
Mạc Thanh Trạch nhìn ba đứa nhỏ đang say giấc, khẽ mỉm cười, không kìm được đưa tay xoa đầu từng đứa. Nhưng khi tay vừa chạm vào gương mặt xinh đẹp gần như giống hệt người kia của Mạc Nhan, bàn tay hắn bỗng khựng lại. Trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, pha lẫn oán hận…
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, khi thấy trời bên ngoài đã dịu nắng, Mạc Thanh Trạch mới gọi ba đứa nhỏ dậy. Cả nhà thu dọn đồ đạc, rời khỏi sơn động nhỏ, tiếp tục hành trình hướng về kinh thành.
…
Lần này, vận may không mỉm cười với gia đình Mạc. Họ đi chưa được bao xa đã ra khỏi vùng núi nhỏ, nhưng mãi đến khi trời tối đen vẫn không tìm được chỗ dừng chân.
Đi đêm vừa nguy hiểm lại dễ lạc đường, Mạc Thanh Trạch không dám liều, thấy phía tây rừng cây cháy đỏ rực, biết tối nay trời sẽ không mưa, liền chọn một chỗ gần nguồn nước để nghỉ tạm.
Sau khi đi liên tục hơn hai canh giờ, chính Mạc Thanh Trạch cũng bắt đầu mệt rã rời, huống chi là ba chị em Mạc Nhan. Cơm trưa ăn chẳng đáng bao nhiêu giờ cũng tiêu hao hết, bụng ai nấy đều đói cồn cào, phát ra từng tràng tiếng ọc ọc không ngừng.
Mạc Thanh Trạch xách nồi ra hồ múc nước, còn Mạc Nhan thì dẫn hai đứa nhỏ đi kiếm củi quanh đó. Ở đây cây không nhiều, nhưng gom củi nấu một bữa vẫn đủ.
Khi mới nhặt được một nửa, Mạc Nhan định tìm cớ tách hai đứa nhỏ ra để lẻn vào không gian xem thử, ai ngờ hai tiểu quỷ cứ nằng nặc đòi đi theo, khiến nàng chẳng có lấy một cơ hội nào để thực hiện kế hoạch.
Sáu quả trứng gà rừng còn lại cùng hơn nửa rổ phúc bồn tử vốn chẳng nhiều nhặn gì, căn bản không đủ để lấp đầy bụng bốn người. Vì muốn nhường phần cho hai đứa nhỏ ăn no hơn một chút, Mạc Nhan và Mạc Thanh Trạch chỉ uống mỗi người một bát canh.
Chờ đến nửa đêm, khi Mạc Thanh Trạch cùng hai đứa nhỏ đã ngủ say, Mạc Nhan – vốn vẫn chỉ giả vờ ngủ – mới mở mắt ra. Nàng nín thở nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Mạc Hinh đang đặt trên eo mình ra, rón rén bước ra thật xa, đến khi cảm thấy đủ an toàn mới dừng lại.
Lắng tai nghe kỹ một hồi, thấy xung quanh im ắng, không có động tĩnh gì khả nghi, nàng mới yên tâm bước vào không gian.
Vừa đặt chân vào, Mạc Nhan lập tức cảm nhận được linh khí trong không gian hôm nay lại đậm hơn hôm qua mấy phần. Nàng hít sâu vài hơi, cảm thấy một luồng khí mát lành lan tỏa khắp cơ thể, xông thẳng lên đầu khiến tinh thần khoan khoái dễ chịu. Sự mệt mỏi do đi đường cũng vơi đi không ít.
Đi dạo một vòng quanh mảnh đất nhỏ, nàng vui sướиɠ phát hiện cải trắng đã cao hơn một gang tay, xanh mướt và tươi tốt, có thể thu hoạch để ăn được rồi. Lá củ cải cũng đã dài chừng hai đốt ngón tay, chắc chỉ cần một hai ngày nữa là có thể nhổ lên. Gốc cà chua thì lớn nhanh hơn cả, đã cao hơn một thước, chỉ là muốn ra trái thì ít nhất còn phải chờ ba ngày nữa. Còn lúa nước, lúa mì và bắp cũng mọc rất tốt, nhưng mấy loại này thời gian sinh trưởng dài hơn nhiều, vẫn còn lâu mới đến ngày thu hoạch.
Không có rau, không có cà chua, thậm chí cả dầu muối cũng không có. Vậy mà bát canh trứng ấy lại khiến cả bốn người ăn ngon lành, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Với gia đình Mạc đã hơn một tháng không được ăn bữa mặn nào ra hồn, thì bát canh trứng này chẳng khác nào cao lương mỹ vị!
Mạc Nhan uống canh mà lòng chua xót, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hai đứa nhỏ lại càng nghèn nghẹn, thầm nhủ tối nay nhất định phải tìm cơ hội vào không gian xem thử…
Uống xong canh trứng, cả bốn người cùng quây quần ăn hơn nửa rổ phúc bồn tử, cuối cùng cái bụng cũng cảm thấy no no. Đợi Mạc Nhan rửa xong bát đũa, hai đứa nhỏ đã dựa sát vào nhau ngủ từ lúc nào.
Mạc Thanh Trạch nhìn ba đứa nhỏ đang say giấc, khẽ mỉm cười, không kìm được đưa tay xoa đầu từng đứa. Nhưng khi tay vừa chạm vào gương mặt xinh đẹp gần như giống hệt người kia của Mạc Nhan, bàn tay hắn bỗng khựng lại. Trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, pha lẫn oán hận…
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, khi thấy trời bên ngoài đã dịu nắng, Mạc Thanh Trạch mới gọi ba đứa nhỏ dậy. Cả nhà thu dọn đồ đạc, rời khỏi sơn động nhỏ, tiếp tục hành trình hướng về kinh thành.
…
Lần này, vận may không mỉm cười với gia đình Mạc. Họ đi chưa được bao xa đã ra khỏi vùng núi nhỏ, nhưng mãi đến khi trời tối đen vẫn không tìm được chỗ dừng chân.
Sau khi đi liên tục hơn hai canh giờ, chính Mạc Thanh Trạch cũng bắt đầu mệt rã rời, huống chi là ba chị em Mạc Nhan. Cơm trưa ăn chẳng đáng bao nhiêu giờ cũng tiêu hao hết, bụng ai nấy đều đói cồn cào, phát ra từng tràng tiếng ọc ọc không ngừng.
Mạc Thanh Trạch xách nồi ra hồ múc nước, còn Mạc Nhan thì dẫn hai đứa nhỏ đi kiếm củi quanh đó. Ở đây cây không nhiều, nhưng gom củi nấu một bữa vẫn đủ.
Khi mới nhặt được một nửa, Mạc Nhan định tìm cớ tách hai đứa nhỏ ra để lẻn vào không gian xem thử, ai ngờ hai tiểu quỷ cứ nằng nặc đòi đi theo, khiến nàng chẳng có lấy một cơ hội nào để thực hiện kế hoạch.
Chờ đến nửa đêm, khi Mạc Thanh Trạch cùng hai đứa nhỏ đã ngủ say, Mạc Nhan – vốn vẫn chỉ giả vờ ngủ – mới mở mắt ra. Nàng nín thở nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Mạc Hinh đang đặt trên eo mình ra, rón rén bước ra thật xa, đến khi cảm thấy đủ an toàn mới dừng lại.
Lắng tai nghe kỹ một hồi, thấy xung quanh im ắng, không có động tĩnh gì khả nghi, nàng mới yên tâm bước vào không gian.
Vừa đặt chân vào, Mạc Nhan lập tức cảm nhận được linh khí trong không gian hôm nay lại đậm hơn hôm qua mấy phần. Nàng hít sâu vài hơi, cảm thấy một luồng khí mát lành lan tỏa khắp cơ thể, xông thẳng lên đầu khiến tinh thần khoan khoái dễ chịu. Sự mệt mỏi do đi đường cũng vơi đi không ít.
Đi dạo một vòng quanh mảnh đất nhỏ, nàng vui sướиɠ phát hiện cải trắng đã cao hơn một gang tay, xanh mướt và tươi tốt, có thể thu hoạch để ăn được rồi. Lá củ cải cũng đã dài chừng hai đốt ngón tay, chắc chỉ cần một hai ngày nữa là có thể nhổ lên. Gốc cà chua thì lớn nhanh hơn cả, đã cao hơn một thước, chỉ là muốn ra trái thì ít nhất còn phải chờ ba ngày nữa. Còn lúa nước, lúa mì và bắp cũng mọc rất tốt, nhưng mấy loại này thời gian sinh trưởng dài hơn nhiều, vẫn còn lâu mới đến ngày thu hoạch.
6
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
