0 chữ
Chương 13
Chương 13
Nàng hái vài chiếc lá to từ trên cây, bỏ ra gần nửa giờ để hái hết số sơn môi đã chín, cẩn thận đặt lên lá, gói kỹ lưỡng rồi đem cất vào không gian.
Thấy mình ra ngoài cũng đã khá lâu, nếu còn chưa về chắc cha nàng – Mạc Thanh Trạch – sẽ lo lắng lắm. Mạc Nhan không tìm thêm nữa, nhặt lấy cây gậy gỗ rồi men theo lối cũ mà quay trở về.
Trước cửa hang đá, Mạc Trăn ngồi trên một tảng đá lớn dưới bóng cây, hai tay chống cằm, mắt không rời khỏi phía trước, chăm chú nhìn như hóa đá. Mạc Hinh đầu đầy mồ hôi, vừa ném bó củi mới nhặt được ra chỗ nắng để phơi khô, vừa liếc thấy đệ đệ vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy đến giờ thì không nhịn được bật cười. Nàng chọc chọc vào trán hắn, nói:
“Đừng ngồi ngốc thế, đi nhặt củi với nhị tỷ đi. Lát nữa đại tỷ về có đồ ăn thì còn phải dùng đến đấy!”
Mạc Trăn uể oải quay mặt đi tránh tay tỷ tỷ, rồi ôm bụng nhỏ xoa xoa, chớp đôi mắt to, ánh mắt trông mong nhìn nhị tỷ, giọng non nớt hỏi:
“Đại tỷ thật sự tìm được đồ ăn hả? Trăn Nhi đói quá…”
Mạc Hinh xoa đầu đệ đệ, chắc nịch đáp:
“Đại tỷ nhất định sẽ tìm được đồ ăn, chúng ta sẽ không bị đói đâu.” Trong lòng nàng, đại tỷ cũng giống như cha – chuyện gì cũng có thể làm được, chẳng có gì là không vượt qua nổi.
Vừa nghe thế, mắt Mạc Trăn sáng rỡ lên vài phần. Hắn phốc một cái nhảy khỏi tảng đá, túm tay nhị tỷ kéo đi, vừa đi vừa giục:
“Vậy mau đi nhặt củi thôi!”
Mạc Hinh mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của đệ đệ, hai chị em cùng dắt nhau đi về phía rừng nhỏ không xa.
Lúc gần đến hang đá, Mạc Nhan lấy trứng gà rừng và Phúc Bồn Tử từ không gian ra. Nàng lót thêm một lớp trong tay nải, cẩn thận sắp xếp sao cho trứng không bị va đập, rồi mới đặt trứng và Phúc Bồn Tử lên trên, buộc miệng túi lại cẩn thận trước khi xách lên.
Mới đi được vài bước thì chạm mặt Mạc Thanh Trạch đang mang nước trở về.
“Nhan Nhi, con tìm được gì ăn sao?”
Chỉ cần liếc mắt thấy tay nải trong tay con gái, ông liền cười bảo “Tốt quá”, trong lòng nhẹ nhõm – cuối cùng lũ nhỏ cũng không còn phải chịu đói nữa.
Mạc Nhan cười tươi gật đầu:
“Hôm nay may mắn lắm, con tìm được mười mấy quả trứng gà rừng đó!”
Con gái tìm được trứng gà rừng! Mạc Thanh Trạch mừng rỡ đến nỗi đôi mắt híp lại vì cười, mà khóe mắt cũng dâng lên một tầng nước mắt đỏ hoe.
Mạc Nhan làm như không thấy, cứ tự nhiên vừa đi vừa chuyện trò cùng ông.
Hai đứa nhỏ nhặt củi xong, đang ngồi song song trước cửa hang chờ cha và đại tỷ trở về. Vừa nghe thấy tiếng trò chuyện, cả hai lập tức bật dậy, mắt sáng rỡ nhìn tay nải trong tay tỷ tỷ. Chúng vui mừng đến mức nhảy lên mấy cái, nếu không vì quá đói và kiệt sức thì e rằng đã chạy nhào tới rồi.
Hang đá vốn im lìm, vì Mạc Nhan mang được đồ ăn về mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Hai đứa nhỏ ríu rít xoay quanh trứng gà và Phúc Bồn Tử, nói cười không ngừng. Mạc Thanh Trạch thì đang nhóm lửa đun nồi nước, vừa thêm củi vừa lắng nghe con cái chuyện trò, thỉnh thoảng lại trả lời mấy câu hỏi non nớt của chúng, nụ cười hiền từ chẳng hề tắt trên môi.
Mạc Nhan dựa lưng vào vách đá, lặng lẽ nhìn tất cả cảnh ấy. Ai mà ngờ được, tiếng cười rộn ràng thế này lại phát ra từ những con người nhà họ Mạc – gia đình vừa chạy loạn suốt hơn một tháng trời?
Dù bị cơn tai họa tàn khốc quét qua, họ vẫn giữ được hy vọng sống sót. Ngay cả nguyên chủ, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, vẫn tin tưởng chắc chắn rằng gia đình nàng sẽ đến được nơi không còn đói khát – một nơi gọi là Vĩnh Thành.
Mạc Nhan tự hỏi, nếu kiếp trước nàng gặp phải chuyện như thế này, chưa chắc nàng đã có thể lạc quan, tích cực như cô bé mười ba tuổi kia…
Thấy mình ra ngoài cũng đã khá lâu, nếu còn chưa về chắc cha nàng – Mạc Thanh Trạch – sẽ lo lắng lắm. Mạc Nhan không tìm thêm nữa, nhặt lấy cây gậy gỗ rồi men theo lối cũ mà quay trở về.
Trước cửa hang đá, Mạc Trăn ngồi trên một tảng đá lớn dưới bóng cây, hai tay chống cằm, mắt không rời khỏi phía trước, chăm chú nhìn như hóa đá. Mạc Hinh đầu đầy mồ hôi, vừa ném bó củi mới nhặt được ra chỗ nắng để phơi khô, vừa liếc thấy đệ đệ vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy đến giờ thì không nhịn được bật cười. Nàng chọc chọc vào trán hắn, nói:
“Đừng ngồi ngốc thế, đi nhặt củi với nhị tỷ đi. Lát nữa đại tỷ về có đồ ăn thì còn phải dùng đến đấy!”
“Đại tỷ thật sự tìm được đồ ăn hả? Trăn Nhi đói quá…”
Mạc Hinh xoa đầu đệ đệ, chắc nịch đáp:
“Đại tỷ nhất định sẽ tìm được đồ ăn, chúng ta sẽ không bị đói đâu.” Trong lòng nàng, đại tỷ cũng giống như cha – chuyện gì cũng có thể làm được, chẳng có gì là không vượt qua nổi.
Vừa nghe thế, mắt Mạc Trăn sáng rỡ lên vài phần. Hắn phốc một cái nhảy khỏi tảng đá, túm tay nhị tỷ kéo đi, vừa đi vừa giục:
“Vậy mau đi nhặt củi thôi!”
Mạc Hinh mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của đệ đệ, hai chị em cùng dắt nhau đi về phía rừng nhỏ không xa.
Lúc gần đến hang đá, Mạc Nhan lấy trứng gà rừng và Phúc Bồn Tử từ không gian ra. Nàng lót thêm một lớp trong tay nải, cẩn thận sắp xếp sao cho trứng không bị va đập, rồi mới đặt trứng và Phúc Bồn Tử lên trên, buộc miệng túi lại cẩn thận trước khi xách lên.
“Nhan Nhi, con tìm được gì ăn sao?”
Chỉ cần liếc mắt thấy tay nải trong tay con gái, ông liền cười bảo “Tốt quá”, trong lòng nhẹ nhõm – cuối cùng lũ nhỏ cũng không còn phải chịu đói nữa.
Mạc Nhan cười tươi gật đầu:
“Hôm nay may mắn lắm, con tìm được mười mấy quả trứng gà rừng đó!”
Con gái tìm được trứng gà rừng! Mạc Thanh Trạch mừng rỡ đến nỗi đôi mắt híp lại vì cười, mà khóe mắt cũng dâng lên một tầng nước mắt đỏ hoe.
Mạc Nhan làm như không thấy, cứ tự nhiên vừa đi vừa chuyện trò cùng ông.
Hai đứa nhỏ nhặt củi xong, đang ngồi song song trước cửa hang chờ cha và đại tỷ trở về. Vừa nghe thấy tiếng trò chuyện, cả hai lập tức bật dậy, mắt sáng rỡ nhìn tay nải trong tay tỷ tỷ. Chúng vui mừng đến mức nhảy lên mấy cái, nếu không vì quá đói và kiệt sức thì e rằng đã chạy nhào tới rồi.
Hai đứa nhỏ ríu rít xoay quanh trứng gà và Phúc Bồn Tử, nói cười không ngừng. Mạc Thanh Trạch thì đang nhóm lửa đun nồi nước, vừa thêm củi vừa lắng nghe con cái chuyện trò, thỉnh thoảng lại trả lời mấy câu hỏi non nớt của chúng, nụ cười hiền từ chẳng hề tắt trên môi.
Mạc Nhan dựa lưng vào vách đá, lặng lẽ nhìn tất cả cảnh ấy. Ai mà ngờ được, tiếng cười rộn ràng thế này lại phát ra từ những con người nhà họ Mạc – gia đình vừa chạy loạn suốt hơn một tháng trời?
Dù bị cơn tai họa tàn khốc quét qua, họ vẫn giữ được hy vọng sống sót. Ngay cả nguyên chủ, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, vẫn tin tưởng chắc chắn rằng gia đình nàng sẽ đến được nơi không còn đói khát – một nơi gọi là Vĩnh Thành.
Mạc Nhan tự hỏi, nếu kiếp trước nàng gặp phải chuyện như thế này, chưa chắc nàng đã có thể lạc quan, tích cực như cô bé mười ba tuổi kia…
7
0
3 tháng trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
