TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Cô nói: “Con lớn thì ăn, con nhỏ đem bán.”

Ông nội vui vẻ đáp:

“Được thôi.”

Trong nhà chẳng có lấy một loại gia vị nấu cá nào, ông đành rửa sạch, bỏ nội tạng, rồi chặt nhỏ nấu lẩu nước.

Dẫu đơn giản vậy, mùi thơm của cá vẫn lan tỏa khắp khu trại nhỏ bé.

Tiếng sột soạt vang lên từ bụi cỏ, bọn côn trùng biến dị bắt đầu rục rịch.

Hàng Cửu Khê vội bật ranh giới bảo vệ, xua chúng đi.

Mười phút sau, lũ sâu bọ đã tan, cô mới được ngồi xuống húp bát canh cá nóng hổi, ăn từng miếng cá mềm ngọt tan trong miệng.

Cá tươi thịt béo, vị ngọt tự nhiên, cắn vào như tan ra trên đầu lưỡi.

Cô lấy bánh bao cứng ngắt nhúng vào canh, bánh cũng mềm thơm ngon lạ thường.

Ăn no nê, cô nhìn ông nội và ba mình, cả hai đều rạng rỡ mãn nguyện.

Ông nội xúc động nói:

“Cũng đã mười năm rồi ông chưa được ăn miếng thịt nào.”

Ba cô vừa dùng bánh bao quẹt sạch đáy bát vừa cười:

“Con cũng vậy.”

Mười năm trước, ông nội giải ngũ, ba cô bị thương nặng gãy chân.

Cuộc sống gia đình rơi vào cảnh khốn khó từ đó.

Hàng Cửu Khê đứng dậy, mạnh mẽ nói:

“Không sao! Có bữa thịt đầu tiên thì sẽ có bữa thứ hai! Rồi sẽ có ngày nhà mình được ăn thịt thoải mái, uống trà thỏa thuê!”

Ba cô hào hứng:

“Ba thì muốn được uống rượu!”

Cô cười to:

“Uống thì uống!”

Ba người phá lên cười, rồi ông nội và ba ra góc đất trống đào hố dựng nhà vệ sinh tạm, còn cô tiếp tục khai hoang đất trồng.

Buổi chiều, Trang Thủy – người mang hạt giống đến nơi. Nhìn thấy khu trại đầy sức sống, anh ấy bật cười:

“Mọi người làm nhanh đấy, đã gieo trồng hết cả rồi. Nhưng cái lều này chỉ dùng được lúc trời nắng, chứ mưa xuống thì chịu không nổi đâu. Nhà mấy hộ bên cạnh đang dựng xong nửa căn rồi, mưa đến là có chỗ ở ngay.”

Hàng Cửu Khê nhận hạt giống, cười đáp:

“Bọn em cũng tính vậy, chờ thu hoạch xong mới có tiền xây nhà. À mà, anh Trang, anh có mua cá không?”

Trang Thủy bất ngờ:

“Mới đến một ngày mà có thu hoạch rồi à? Tốt quá! Cá gì nào?”

Cô bê chậu nước ra:

“Một con cá trắm nhỏ.”

Anh nhìn thoáng qua:

“Còn nhỏ, nhưng cá trắm lớn nhanh, nuôi tiếp chắc bán được giá. Em muốn bán ngay hay để lớn rồi bán?”

Cô hỏi:

“Giờ bán được bao nhiêu? Lớn thì bao nhiêu?”

Anh đáp:

“Giờ bán được sáu trăm trọn gói, còn để lớn thì bán theo cân, một cân năm trăm tệ. Cá nuôi tốt có thể lớn đến ba cân. Nhưng động vật biến dị rất thích loại này, lỡ bị mèo hoang chó hoang tha mất thì coi như toi.”

Cô gật đầu:

“Vậy bán luôn đi.”

Vậy là con cá được bán với giá sáu trăm tệ.

Chưa kịp giữ tiền ấm túi, cô đã dùng ngay sáu trăm đó để mua hai viên pin dự phòng cho ranh giới bảo vệ và một bộ lọc nước đơn giản.

Ranh giới là thứ đảm bảo cuộc sống yên bình trong trại, nên pin là thứ nhất định phải có.

Máy lọc nước lại càng thiết yếu, dù nước suối nhìn có vẻ trong, ai biết được bên trong có chứa vi khuẩn biến dị chịu nhiệt cao không chứ? Phòng còn hơn chống.

Mua xong, Hàng Cửu Khê lại về mốc số không, nghèo đến mức chẳng còn tiền mua một túi muối.

Lúc ấy cô mới nhận ra, sống trong thành phố thật ra dễ sống với người nghèo, ít nhất không bị đói. Còn đến đây khai hoang, chẳng khác nào mang cả mạng sống và vận mệnh ra đặt cược. Nếu thất bại, cả nhà sẽ theo cô chịu đói.

Trang Thủy hiểu rõ tình cảnh của cô, gia đình họ là hộ nghèo nhất trong số năm nhà nông cư ngụ quanh vùng. Nhưng…

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.