0 chữ
Chương 8
Chương 8
Bất chợt, cô tỉnh dậy.
Lập tức chạy ra sau lều, cây táo chưa kịp bỏ đi, bị bắt gặp tại trận.
Thân cây run lẩy bẩy dữ dội, rõ ràng muốn chạy mà lại không thể rời đi.
Hàng Cửu Khê bước đến gần, linh cảm mách bảo cô rằng cây này sẽ không làm hại mình.
“Cứu nó đi. Đây là cây táo biến dị cấp trung, nó cảm nhận được huyết mạch khác thường của cô nên đến cầu cứu. Ở gần cô, vết thương của nó sẽ dần hồi phục, thậm chí còn có thể tiến hóa thêm.” Hệ thống lên tiếng bất ngờ.
Cây biến dị cấp trung! Đôi mắt Hàng Cửu Khê sáng rực.
Không chút do dự, cô kéo cây táo về hố sâu bỏ trống trên mảnh đất kia, vùi rễ xuống đất, tưới nước cẩn thận.
Bận rộn đến tận gần sáng, khi thấy cây đã hồi phục khá nhiều, không còn rỉ dịch nữa, cô mới quay lại lều chợp mắt thêm chút nữa.
Sáng sớm, tiếng la thất thanh của ông nội và ba đánh thức cô dậy.
Vừa đánh răng, cô vừa bình thản giải thích:
“Đúng như hai người thấy đó, nhà mình giờ có một cây táo biến dị cấp trung. Là biến dị hướng tốt, khả năng gì thì chưa rõ. Trái ư? Nó còn bị thương, phải đợi thêm mới ra hoa kết quả.”
Hai bố con trố mắt sững sờ, một cây thực vật biến dị cấp trung có giá trị ngất ngưởng, giờ lại thuộc về nhà họ?
Cả buổi sáng, hai bố con cứ đi vòng quanh cây táo, như thể sợ lỡ mất khoảnh khắc nó nhú chồi.
Họ thậm chí còn tháo chiếc giường gỗ, vốn là kiệt tác thuở trẻ làm mộc của ông nội, lấy ván làm hàng rào, dùng rơm khô buộc lại dựng quanh cây.
Hàng Cửu Khê: “…”
Trong ký ức của nguyên chủ, chiếc giường đó là niềm tự hào lớn nhất của ông nội, mỗi lần vui là lại kể chuyện về nó.
Giờ thì… tháo ra luôn?
Cô lắc đầu, đi tưới nước cho luống rau.
Trời càng ngày càng nắng gắt, cô phải tưới hai lần sáng tối. Hết đi lấy nước ở ao nhỏ, rồi lại quay về tưới, khiến lưng cô mỏi rã rời.
Nhưng bận rộn cũng khiến cô vui. Mùi đất, mùi cây cỏ trong ruộng, khiến cô mê mẩn.
Nước trong ao trong vắt, in rõ bóng cô. Những cọng rong lắc lư theo dòng.
Bỗng nhiên, một con cá to cỡ bàn tay bơi theo dòng nước đến, cắn lấy rong rồi vui vẻ ăn.
Hàng Cửu Khê thốt lên:
“Có cá!”
Trước giờ cô chỉ thấy cá trong phim tài liệu!
Ông nội và ba vội vã chạy tới:
“Cá gì? Ở đâu có cá?”
Hàng Cửu Khê vẫn đang chăm chú nhìn đám cá trong ao, lúc này trong nước đã có hai con rồi! Con thứ hai to bằng cẳng tay cô, mỗi khi vẫy đuôi lại bắn tung bọt nước, trông cực kỳ khỏe khoắn.
Ông nội cô mừng rỡ reo lên:
“Là cá trắm đấy, cá trắm chưa bị biến dị! Tiểu Đức, về lấy lưới mau!”
Vừa nói, ông vừa lật đá chắn hai đầu dòng nước, ngăn cá bơi thoát.
Ba cô nhanh chóng mang lưới đến, ông nội thành thạo quăng lưới xuống ao, bắt gọn cả hai con cá ngơ ngác chưa từng thấy lưới là gì.
Ông cười tít mắt:
“Cá trắm là giống cá có tỷ lệ biến dị thấp nhất theo thống kê của chính phủ. Nếu biến dị thì vảy sẽ có màu sặc sỡ. Nhìn hai con này là biết chưa biến dị, chắc chắn bán được giá!”
Hàng Cửu Khê liếʍ khóe môi:
“Không ăn được à?”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được ăn cá thật, chỉ toàn ăn thịt tổng hợp, vừa khô vừa dai, chẳng ngon lành gì.
Ông nội cô thoáng sững người rồi bật cười:
“Dĩ nhiên là ăn được chứ! Cá là cháu phát hiện ra mà, cháu muốn ăn thì ăn, muốn bán thì bán!”
Lập tức chạy ra sau lều, cây táo chưa kịp bỏ đi, bị bắt gặp tại trận.
Thân cây run lẩy bẩy dữ dội, rõ ràng muốn chạy mà lại không thể rời đi.
Hàng Cửu Khê bước đến gần, linh cảm mách bảo cô rằng cây này sẽ không làm hại mình.
“Cứu nó đi. Đây là cây táo biến dị cấp trung, nó cảm nhận được huyết mạch khác thường của cô nên đến cầu cứu. Ở gần cô, vết thương của nó sẽ dần hồi phục, thậm chí còn có thể tiến hóa thêm.” Hệ thống lên tiếng bất ngờ.
Cây biến dị cấp trung! Đôi mắt Hàng Cửu Khê sáng rực.
Không chút do dự, cô kéo cây táo về hố sâu bỏ trống trên mảnh đất kia, vùi rễ xuống đất, tưới nước cẩn thận.
Bận rộn đến tận gần sáng, khi thấy cây đã hồi phục khá nhiều, không còn rỉ dịch nữa, cô mới quay lại lều chợp mắt thêm chút nữa.
Vừa đánh răng, cô vừa bình thản giải thích:
“Đúng như hai người thấy đó, nhà mình giờ có một cây táo biến dị cấp trung. Là biến dị hướng tốt, khả năng gì thì chưa rõ. Trái ư? Nó còn bị thương, phải đợi thêm mới ra hoa kết quả.”
Hai bố con trố mắt sững sờ, một cây thực vật biến dị cấp trung có giá trị ngất ngưởng, giờ lại thuộc về nhà họ?
Cả buổi sáng, hai bố con cứ đi vòng quanh cây táo, như thể sợ lỡ mất khoảnh khắc nó nhú chồi.
Họ thậm chí còn tháo chiếc giường gỗ, vốn là kiệt tác thuở trẻ làm mộc của ông nội, lấy ván làm hàng rào, dùng rơm khô buộc lại dựng quanh cây.
Hàng Cửu Khê: “…”
Trong ký ức của nguyên chủ, chiếc giường đó là niềm tự hào lớn nhất của ông nội, mỗi lần vui là lại kể chuyện về nó.
Cô lắc đầu, đi tưới nước cho luống rau.
Trời càng ngày càng nắng gắt, cô phải tưới hai lần sáng tối. Hết đi lấy nước ở ao nhỏ, rồi lại quay về tưới, khiến lưng cô mỏi rã rời.
Nhưng bận rộn cũng khiến cô vui. Mùi đất, mùi cây cỏ trong ruộng, khiến cô mê mẩn.
Nước trong ao trong vắt, in rõ bóng cô. Những cọng rong lắc lư theo dòng.
Bỗng nhiên, một con cá to cỡ bàn tay bơi theo dòng nước đến, cắn lấy rong rồi vui vẻ ăn.
Hàng Cửu Khê thốt lên:
“Có cá!”
Trước giờ cô chỉ thấy cá trong phim tài liệu!
Ông nội và ba vội vã chạy tới:
“Cá gì? Ở đâu có cá?”
Hàng Cửu Khê vẫn đang chăm chú nhìn đám cá trong ao, lúc này trong nước đã có hai con rồi! Con thứ hai to bằng cẳng tay cô, mỗi khi vẫy đuôi lại bắn tung bọt nước, trông cực kỳ khỏe khoắn.
Ông nội cô mừng rỡ reo lên:
Vừa nói, ông vừa lật đá chắn hai đầu dòng nước, ngăn cá bơi thoát.
Ba cô nhanh chóng mang lưới đến, ông nội thành thạo quăng lưới xuống ao, bắt gọn cả hai con cá ngơ ngác chưa từng thấy lưới là gì.
Ông cười tít mắt:
“Cá trắm là giống cá có tỷ lệ biến dị thấp nhất theo thống kê của chính phủ. Nếu biến dị thì vảy sẽ có màu sặc sỡ. Nhìn hai con này là biết chưa biến dị, chắc chắn bán được giá!”
Hàng Cửu Khê liếʍ khóe môi:
“Không ăn được à?”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được ăn cá thật, chỉ toàn ăn thịt tổng hợp, vừa khô vừa dai, chẳng ngon lành gì.
Ông nội cô thoáng sững người rồi bật cười:
“Dĩ nhiên là ăn được chứ! Cá là cháu phát hiện ra mà, cháu muốn ăn thì ăn, muốn bán thì bán!”
9
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
