TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Gọi điện cũng không liên lạc được.

Chuyện điện thoại mất sóng ở vùng hoang dã vốn bình thường.

Hàng Cửu Khê cũng không nghĩ nhiều. Cô vừa phát hiện ra đá ở núi Ngũ Quế nhẹ mà chắc, dùng để lát đường thì tuyệt.

Hôm qua mưa, nền đất trong trại mềm nhũn, đi một bước là lún sâu, giày dính đầy bùn vàng, rất khó lau.

Nếu có đá lát đường, họ đã không phải khổ sở vậy.

Cô gọi ông nội và Tô An cùng lên núi đẽo đá.

Chỗ gần ao cá có một khối đá lớn lộ thiên, màu xanh nhạt, vân tự nhiên. Cực kỳ hợp lát sân.

Trời chưa tối hẳn, lại có Chung Diễm Diễm canh gác, mọi người không thấy lo lắng. Đến khi đẽo đủ đá để lát sân sinh hoạt, họ mới thu dọn ra về.

Đá tạm thời để lại, mai quay lại chuyển.

Hàng Cửu Khê bụng đói cồn cào, vội vàng chạy về trại ăn cơm, không ngờ suýt vấp phải vật gì đó.

Cô cúi xuống nhìn, là một măng tre!

Thì ra đã vào tới rừng trúc rồi. Trước khi mưa, tre còn lưa thưa, gầy còm như còi cọc. Giờ đây rừng trúc vươn cao ba bốn mét, lá sum suê, chẳng khác nào đổi loài.

Cô mở máy dò biến dị trong hệ thống, trời ơi, một bãi dày đặc biến dị chưa xếp hạng, toàn bộ đều biến dị theo hướng: cao lớn.

Hàng Cửu Khê: “…”

Đám tre này đúng là có chấp niệm ăn sâu vào máu với việc… cao lên.

Thấy chúng không gây hại gì, Hàng Cửu Khê cũng không quản thêm.

Cô đào năm măng tre quanh đó, măng là giống thường, không hề biến dị, chỉ có điều hơi nhỏ, làm bữa phụ thì còn được.

Dù sao có còn hơn không, quan trọng là rừng tre vẫn còn, chẳng lo thiếu măng ăn.

Về tới trại, đúng lúc bố cô nướng cá xong, liền đưa cả con cá nướng to bự tới:

“Cửu Khê, tranh thủ ăn khi còn nóng nào!”

Ông lại chia phần cá cho những người khác: “Tối qua với hôm nay mọi người vất vả rồi. Tối nay ăn cá, ăn bao no!”

Tô An hoan hô một tiếng, anh mê cá lắm.

Lần này không rắc tiêu cay hay ngũ vị hương, nhưng thịt cá vẫn thơm ngọt, hấp dẫn vô cùng.

Thịt cá đã ngon sẵn, chẳng cần thêm gia vị nào cũng làm người ta chỉ muốn ăn mãi không thôi.

Hơn nữa, những con cá biến dị này dường như đã “tiến hóa” mất xương dăm nhỏ, chỉ còn lại xương sống to, ăn vào cực đã.

Người đông ăn càng vui, chẳng mấy chốc cả mâm đã sạch trơn.

Lúc này, Chung Diễm Diễm đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Hàng Cửu Khê nhìn theo ánh mắt chị ấy, là hướng cổng trại, bèn hỏi:

“Có chuyện gì à?”

Chung Diễm Diễm nhíu mày:

“Hình như… có rất nhiều người đang đến.”

Giờ này trời đã nhá nhem, sao còn có đông người đi lại ngoài hoang dã?

Mà còn là dân thường?

Không sợ chết sao?

Nghe vậy, Hàng Cửu Khê cũng nghiêm túc hẳn, không chừng là mấy nhóm lưu manh trong thành trốn ra ngoài cướp bóc: “Đi, chúng ta qua xem.”

Hai người đi tới mép ranh giới, ánh sáng năng lượng trên lưới phòng thủ nhấp nháy như đom đóm giữa đêm đen.

Chung Diễm Diễm khẽ an ủi: “Yên tâm, chị sẽ bảo vệ nông trại này.”

Hàng Cửu Khê gật đầu. Ngay khi ấy, cô nhìn thấy một đoàn người lố nhố phía xa, đang tiến thẳng về phía họ.

Cả hai lập tức vào trạng thái cảnh giác, thầm đoán mục đích của nhóm người kia.

Khi đoàn người đến gần, người đi đầu đột nhiên vẫy tay hét to: “Sếp nhỏ! Là tôi, Trang Thủy đây!”

Hàng Cửu Khê khựng lại, Trang Thủy? Đêm hôm mang cả đám người đến trại nhỏ này của cô làm gì? Tặng cô lao động à?

4

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.