TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Tô An và Trương Hạ Hạ có sắc mặt nghiêm trọng.

Cổ nhân từng nói: "Chuột rắn một ổ".

Dù giờ đây động vật đã tiến hóa, bản tính thay đổi nhiều, nhưng chuột và rắn vẫn giữ được mối quan hệ hợp tác rất tốt, thậm chí còn thân thiết hơn trước.

Nhìn thấy Chuột Vương vênh váo ngồi trên đầu Vua Rắn Hổ Mang, chỉ trỏ ra hiệu xông lên, cũng đủ hiểu mối quan hệ này không tầm thường.

Huống hồ con chuột kia đã là biến dị trung cấp, nếu trúng phải một đòn của nó, dù không chết thì cũng phải tróc một lớp da.

Hai người hợp lực chống lại đợt tấn công của rắn và chuột, nhưng chẳng mấy chốc đã đuối sức.

Sắc mặt Tô An tái nhợt, vết thương ở tim khiến anh ấy càng kiệt sức hơn khi sử dụng dị năng cường độ cao, lúc này đã gần như không thể giữ được tường lửa.

Trương Hạ Hạ cũng vậy. Hỏa độc bị anh ấy đè nén bấy lâu nay nhân lúc dị năng cạn kiệt liền phản phệ, khiến anh đau đớn như thiêu đốt toàn thân.

Chẳng bao lâu, lớp phòng thủ xuất hiện lỗ hổng, mắt thấy Vua Rắn Hổ Mang sắp phá tường lửa xông vào ruộng rau.

Đúng lúc ấy, Chung Diễm Diễm, người vẫn đứng quan sát rốt cuộc cũng ra tay.

Dị năng hệ độc của cô không gì địch nổi. Con rắn và con chuột kia hoàn toàn không kịp chuẩn bị, bị cô nhẹ nhàng áp chế.

Chẳng mấy chốc, mặt đất đã la liệt xác rắn xác chuột, không con nào thoát được.

Chung Diễm Diễm thở hổn hển, ra lệnh cho Tô An:

“Đống xác có độc kia gom về phía bên kia, đừng để ô nhiễm đất trồng.”

Tô An đáp lời, ánh mắt lo lắng nhìn cô:

“Chị Diễm Diễm, chị không sao chứ? Mặt chị trắng bệch rồi…”

Chung Diễm Diễm lắc đầu:

“Làm việc đi, tạm thời chưa chết được.”

Tô An đành im lặng làm theo.

Chung Diễm Diễm xoay người, bước nhanh về lều. Vừa vào trong, cô ấy liền che miệng ho dữ dội.

Tức thì, máu đen đỏ trào qua kẽ tay.

Tổn thương ở não khiến dị năng cũng bị yếu đi. Một khi sử dụng với cường độ cao, vết thương cũ sẽ tái phát.

Nhưng vừa rồi Vua Rắn Hổ Mang đã đạt tới đỉnh tiểu cấp, ngay cả hai người Tô An liên thủ cũng không ngăn được nọc độc của nó. Nếu cô ấy không ra tay, để chất độc lan vào nông trại thì hậu quả khó lường.

Chung Diễm Diễm lau sạch máu, thở dài.

Nông trại nhỏ này bề ngoài thì thịnh vượng, nhưng thực chất nguy cơ bủa vây.

Cô ấy không biết liệu năm cuối đời của mình có thể bảo vệ nơi này được không…

Bình minh ló dạng, ánh mặt trời nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Hàng Cửu Khê bị tiếng gà mái reo vui đánh thức, mắt mơ màng.

Cô vừa mơ một giấc mộng kỳ lạ, mình đi lạc vào một thung lũng xanh mướt đẹp như tranh, mùi hương thoang thoảng kéo cô bước tới.

Đi được một lúc thì sương mù dày đặc bủa vây, cô mất phương hướng, và có một giọng nói cứ lặp đi lặp lại: "Hiến tế đi… hiến tế cái gì đó…"

Nhưng túi cô không có đồng nào, thì hiến cái gì?

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đành nằm xuống cỏ ngủ luôn.

Cô vỗ trán:

“Chắc do mình quá mệt, nên mới nằm mơ thấy bản thân đi tìm nơi đẹp đẽ để… ngủ.”

Vươn vai một cái, cô ra khỏi lều đi kiểm tra ruộng rau.

Vừa bước ra, cô đã sững người.

Bên cạnh cây táo, chỗ ủ phân chất đầy tro tàn, lông và xác động vật chưa cháy hết, máu me loang lổ.

Cạnh lối vào trại, xác rắn và chuột chất thành đống như ngọn đồi nhỏ. Màu da đen tím, rõ ràng là chết vì trúng độc.

Gà mái nhỏ vui sướиɠ kêu "cục cục", nhấm nháp thịt chuột từng miếng ngon lành.

7

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.