0 chữ
Chương 26
Chương 26
Hàng Cửu Khê: “!!!”
Tô An ở gần chuồng gà nhất, hét to:
“Sếp ơi, gà nhà ta đẻ trứng rồi!”
Hàng Cửu Khê gọi lớn:
“Mau mau, giữ chặt con gà, lấy trứng ra đừng để nó đạp vỡ!”
Cô chạy vội từ ruộng về, vừa đến nơi thì Tô An đã cầm trong tay hai quả trứng gà còn ấm nóng.
Hàng Cửu Khê mừng rỡ:
“Nó đẻ được hai quả luôn cơ à?! Trưởng phòng Trang nói nó ăn khỏe thì đẻ nhiều. Hôm qua có cho nó ăn gì đặc biệt không?”
Tô An gãi đầu:
“Xương cá, xương dăm còn lại có tính không? Tôi thấy nó có vẻ thèm nên cho luôn.”
Hàng Cửu Khê: “…”
Con gà này đúng là “to gan”, gặm cả xương cá, gặm xong còn đẻ ra trứng.
Ao cá của cô vẫn còn đầy cá, chẳng phải nghĩa là… cô sắp được “tự do ăn trứng gà” rồi sao?!
Hàng Cửu Khê phấn khích vô cùng, cảm giác này đúng là… hạnh phúc muốn bay!
Buổi trưa, ông nội dùng hai quả trứng nấu một bát canh trứng lớn, chia cho mỗi người một chén nhỏ, kèm theo cải muối và bánh mạch đen, tuy đơn giản mà rất ngon miệng.
Hàng Cửu Khê vừa húp canh trứng thơm lừng, vừa mơ màng nghĩ đến trứng luộc, trứng chiên, bánh trứng ngọt… rồi chợt nhớ:
“Ông ơi, cái bẫy ông đặt ở ao cá hôm qua, hôm nay có thu hoạch gì không ạ?”
Nếu còn xương cá, lại có thể cho gà ăn, chắc mai nó đẻ tiếp!
Ông nội ngẩn ra:
“Ông quên mất tiêu rồi!”
Ba cô cũng gãi đầu:
“Mồi hôm qua Khê Khê làm được ba dùng hết rồi. Hôm nay chưa ra ao luôn, quên sạch trơn!”
Hàng Cửu Khê nói:
“Vậy lát nữa chúng ta ra xem thử.”
Bốn dị năng giả nghe nói ao cá có đặt bẫy cá thì đều tò mò, rủ nhau đi xem.
Đến bên phía đặt bẫy, Hàng Cửu Khê kéo thử sợi dây cỏ mà kéo không nổi:
“Nặng lắm, chắc chắn bên dưới có thứ gì rồi.”
Ông nội xoa xoa tay:
“Tránh ra, để ông.”
Dị năng của ông tuy không mạnh, nhưng trong đám người ở đây thì ông vẫn là người khỏe nhất, từng bê được vật nặng năm trăm cân bằng tay không.
Ông dùng hai tay nắm lấy dây cỏ, nhấc nhẹ một cái, chiếc l*иg dưới nước lập tức trồi lên. Đó là loại bẫy tám cạnh, chỉ có một cửa ở đáy, cá chui vào thì rất khó thoát ra.
Lúc này, bên trong cái bẫy tám cạnh ấy đầy ắp các loại cá đủ màu sắc, sặc sỡ hoa cả mắt.
Mọi người: “…”
Ba cô buột miệng:
“Cá trong ao này có vẻ… hơi ngốc hả? Dễ câu, dễ bẫy nữa chứ.”
Chung Diễm Diễm nhận xét thẳng thắn:
“Không phải cá ngốc, mà do chúng quá ham ăn. Có lẽ là mồi câu các người dùng có sức hấp dẫn quá lớn.”
Nghe vậy, ông nội phổng mũi tự hào:
“Mồi đó là do Khê Khê phối đấy. Con bé giỏi nhất khoản pha mồi rồi.”
Mấy người còn lại lập tức quay nhìn Hàng Cửu Khê đầy kinh ngạc, vị “sếp nhỏ” này không hề đơn giản! Không chỉ phân biệt được công dụng của động thực vật biến dị, còn biết điều chế mồi câu khiến cá lao vào như thiêu thân. Vậy thì về sau không lo thiếu cá ăn rồi!
Cả nhóm khiêng chiếc bẫy về lại trại, đổ cá ra tấm bạt nhựa, bắt đầu phân loại.
Chung Diễm Diễm giúp Hàng Cửu Khê chọn lựa. Cô ấy có khả năng nhận biết cá độc:
“Khê Khê, chỗ cá độc này có thể để cho tôi không? Ăn vào sẽ tăng dị năng của tôi.”
Hàng Cửu Khê thầm nghĩ, dị năng thật bá đạo.
Miệng lập tức đáp:
“Tất nhiên rồi, chị lấy hết cũng được. Nhưng mà… đừng gọi em là "sếp nhỏ" nữa, cứ gọi Khê Khê cho thân mật.”
Chung Diễm Diễm mỉm cười:
Tô An ở gần chuồng gà nhất, hét to:
“Sếp ơi, gà nhà ta đẻ trứng rồi!”
Hàng Cửu Khê gọi lớn:
“Mau mau, giữ chặt con gà, lấy trứng ra đừng để nó đạp vỡ!”
Cô chạy vội từ ruộng về, vừa đến nơi thì Tô An đã cầm trong tay hai quả trứng gà còn ấm nóng.
Hàng Cửu Khê mừng rỡ:
“Nó đẻ được hai quả luôn cơ à?! Trưởng phòng Trang nói nó ăn khỏe thì đẻ nhiều. Hôm qua có cho nó ăn gì đặc biệt không?”
Tô An gãi đầu:
“Xương cá, xương dăm còn lại có tính không? Tôi thấy nó có vẻ thèm nên cho luôn.”
Hàng Cửu Khê: “…”
Con gà này đúng là “to gan”, gặm cả xương cá, gặm xong còn đẻ ra trứng.
Ao cá của cô vẫn còn đầy cá, chẳng phải nghĩa là… cô sắp được “tự do ăn trứng gà” rồi sao?!
Hàng Cửu Khê phấn khích vô cùng, cảm giác này đúng là… hạnh phúc muốn bay!
Hàng Cửu Khê vừa húp canh trứng thơm lừng, vừa mơ màng nghĩ đến trứng luộc, trứng chiên, bánh trứng ngọt… rồi chợt nhớ:
“Ông ơi, cái bẫy ông đặt ở ao cá hôm qua, hôm nay có thu hoạch gì không ạ?”
Nếu còn xương cá, lại có thể cho gà ăn, chắc mai nó đẻ tiếp!
Ông nội ngẩn ra:
“Ông quên mất tiêu rồi!”
Ba cô cũng gãi đầu:
“Mồi hôm qua Khê Khê làm được ba dùng hết rồi. Hôm nay chưa ra ao luôn, quên sạch trơn!”
Hàng Cửu Khê nói:
“Vậy lát nữa chúng ta ra xem thử.”
Bốn dị năng giả nghe nói ao cá có đặt bẫy cá thì đều tò mò, rủ nhau đi xem.
Đến bên phía đặt bẫy, Hàng Cửu Khê kéo thử sợi dây cỏ mà kéo không nổi:
Ông nội xoa xoa tay:
“Tránh ra, để ông.”
Dị năng của ông tuy không mạnh, nhưng trong đám người ở đây thì ông vẫn là người khỏe nhất, từng bê được vật nặng năm trăm cân bằng tay không.
Ông dùng hai tay nắm lấy dây cỏ, nhấc nhẹ một cái, chiếc l*иg dưới nước lập tức trồi lên. Đó là loại bẫy tám cạnh, chỉ có một cửa ở đáy, cá chui vào thì rất khó thoát ra.
Lúc này, bên trong cái bẫy tám cạnh ấy đầy ắp các loại cá đủ màu sắc, sặc sỡ hoa cả mắt.
Mọi người: “…”
Ba cô buột miệng:
“Cá trong ao này có vẻ… hơi ngốc hả? Dễ câu, dễ bẫy nữa chứ.”
Chung Diễm Diễm nhận xét thẳng thắn:
“Không phải cá ngốc, mà do chúng quá ham ăn. Có lẽ là mồi câu các người dùng có sức hấp dẫn quá lớn.”
Nghe vậy, ông nội phổng mũi tự hào:
Mấy người còn lại lập tức quay nhìn Hàng Cửu Khê đầy kinh ngạc, vị “sếp nhỏ” này không hề đơn giản! Không chỉ phân biệt được công dụng của động thực vật biến dị, còn biết điều chế mồi câu khiến cá lao vào như thiêu thân. Vậy thì về sau không lo thiếu cá ăn rồi!
Cả nhóm khiêng chiếc bẫy về lại trại, đổ cá ra tấm bạt nhựa, bắt đầu phân loại.
Chung Diễm Diễm giúp Hàng Cửu Khê chọn lựa. Cô ấy có khả năng nhận biết cá độc:
“Khê Khê, chỗ cá độc này có thể để cho tôi không? Ăn vào sẽ tăng dị năng của tôi.”
Hàng Cửu Khê thầm nghĩ, dị năng thật bá đạo.
Miệng lập tức đáp:
“Tất nhiên rồi, chị lấy hết cũng được. Nhưng mà… đừng gọi em là "sếp nhỏ" nữa, cứ gọi Khê Khê cho thân mật.”
Chung Diễm Diễm mỉm cười:
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
