TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Luận võ

Đường gia hôm nay quả là một mớ hỗn độn, tổn thất vô cùng nặng nề. Nhưng may mắn thay, Đường gia số chưa tận, bên Kiếm Lô bị cao thủ tà đạo tấn công đã có Thẩm Bạch giúp sức, cứu vãn phần lớn tổn thất. Mặt khác lại có Cố Mạch tương trợ, thành công giúp Đường gia vượt qua nguy cơ diệt môn.

Chỉ tiếc là Đường Thiên Kỳ đã chết, gia chủ Đường Thiên Hào lại trúng độc quá sâu, các vị cao tầng cũng kẻ bị thương người thì mất mạng. Bất đắc dĩ, họ đành phải đưa vị công tử có phần cà lơ phất phơ là Đường Bất Nghi lên để đứng ra ổn định đại cục.

Nhưng may là chuyện của Đường Thiên Kỳ không nhiều người biết, nên Đường gia cũng không bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió của dư luận. Xét về mặt khác, Đường gia cũng coi như trong cái rủi có cái may. Chuyện nhiều cao thủ tà đạo đến tranh đoạt kiếm chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền ra ngoài, khiến cho sự xuất hiện của Vô Cấu Kiếm càng thêm phần thanh thế hiếm có.

Cố Mạch ở lại Đường gia ba ngày. Sở dĩ ở lại ba ngày là vì Thẩm Bạch chỉ có ba ngày rồi phải rời đi.

Trong ba ngày này, Cố Mạch và Thẩm Bạch gần như sớm tối có nhau, liên tục trao đổi võ học. Cả hai đều thu được lợi ích không nhỏ, lúc chia tay vẫn còn đầy tiếc nuối. Chỉ là Thẩm Bạch có việc quan trọng trong người, nhiều nhất chỉ có thể ở lại ba ngày.

“Haizz, Cố huynh, nếu sớm biết có thể gặp được huynh, ta đã không hẹn tỷ thí với Mạc Bất Yêu của Lăng Vân Sơn Trang rồi.”

Tại một đình hóng mát trong Đường gia, Thẩm Bạch nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Chỉ tiếc là ta đã hẹn trước tỷ thí với Mạc Bất Yêu đó. Vốn dĩ ta tìm Mạc Bất Yêu tỷ thí cũng là để tìm kiếm chân ý võ đạo của mình, nhưng tỷ thí với hắn, sao sánh được với việc giao lưu cùng Cố huynh chứ? Tiếc quá, tiếc quá, mà ta lại không thể thất ước!”

Mấy năm nay Thẩm Bạch vẫn luôn đi khắp nơi thách đấu cao thủ giang hồ. Gần đây vừa hay hẹn một trận chiến với Mạc Bất Yêu, thiếu trang chủ của Lăng Vân Sơn Trang, một trong những thế lực đứng đầu giang hồ quận Lâm Giang. Vì vậy, hắn mới tiện đường đến huyện Trúc Sơn lấy kiếm thay sư phụ.

Chuyện này đã hẹn từ trước, mà trên giang hồ quan trọng nhất là chữ tín. Dù Thẩm Bạch rất lưu luyến không nỡ, cũng bắt buộc phải rời đi.

Cố Mạch khẽ mỉm cười, nói: “Lai nhật phương trường, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội.”

“Đúng đúng đúng, lai nhật phương trường.”

Cảnh giới võ đạo của Cố Mạch cao hơn Thẩm Bạch, nhưng lại không bằng sư phụ của Thẩm Bạch, chỉ nhỉnh hơn Thẩm Bạch một chút. Vừa hay ở mức độ mà Thẩm Bạch có thể tiếp cận được. Sự chỉ điểm nhận được từ Cố Mạch là điều mà Tông sư cũng không thể mang lại.

Đương nhiên, không phải nói Cố Mạch hiểu võ đạo hơn Diệp Lưu Vân, mà là vì đẳng cấp của Diệp Lưu Vân quá cao. Những điều ông chỉ điểm cho giai đoạn hiện tại của Thẩm Bạch không được thực tế và dễ tiếp thu như của Cố Mạch.

Mà Cố Mạch cũng học hỏi được rất nhiều từ Thẩm Bạch. Thẩm Bạch là đệ tử chân truyền của Tông sư Thương Lan Kiếm Tông, những bí mật võ đạo mà hắn biết là thứ mà tuyệt đại đa số người cả đời cũng không thể tiếp xúc. Hắn nắm vững hệ thống kiến thức võ đạo đỉnh cao và hoàn chỉnh nhất, điều này giúp ích vô cùng lớn cho một người xuất thân không môn phái như Cố Mạch.

Hơn nữa, Cố Mạch lại có ơn cứu mạng đối với Thẩm Bạch, bản thân Cố Mạch cũng có ý kết giao với vị đệ tử Tông sư tiền đồ vô lượng này. Đôi bên tâm đầu ý hợp, nhanh chóng xây dựng tình bằng hữu. Quá trình trao đổi võ học diễn ra vô cùng thuận lợi. Lúc chia tay, họ còn trao đổi thông tin về nơi ở để tiện thư từ qua lại.

...

Trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ.

Trên quan đạo, Cố Mạch ngồi trong xe ngựa, Cố Sơ Đông phụ trách đánh xe, từ từ rời khỏi huyện thành Trúc Sơn. Thẩm Bạch và sư muội của hắn thì mỗi người một ngựa, đi về một hướng khác.

Phụ tử Đường Thiên Hào, Đường Bất Nghi đích thân tiễn họ ra khỏi thành. Vốn dĩ Đường gia còn sắp xếp người chuyên hộ tống huynh muội Cố Mạch, nhưng đã bị Cố Mạch từ chối.

“Ca, có phải huynh sắp nổi danh giang hồ rồi không?”

“Sao muội lại nói vậy?”

“Huynh đã gϊếŧ Phi Long mà!” Cố Sơ Đông nói.

Cố Mạch cười nói: “Gϊếŧ một tên Phi Long thì sao tính là nổi danh giang hồ được, có phải gϊếŧ Tông sư tà đạo đâu. Có điều, trong giới Tróc Đao Nhân, chắc cũng sẽ có chút danh tiếng. Bên Yến Tam Nương nhất định sẽ cố ý tuyên truyền, gây chút chú ý, nhưng chưa thể gọi là nổi danh giang hồ.”

Cố Sơ Đông nói: “Vậy cũng sắp rồi, huynh chắc chắn sẽ sớm nổi danh giang hồ thôi. Dù sao thì huynh còn lợi hại hơn cả Thẩm Bạch kia mà. Thẩm Bạch danh tiếng lớn lắm, huynh lợi hại hơn huynh ấy, chắc chắn sẽ sớm có danh tiếng lớn hơn huynh ấy!”

“Ờm, không thể nói vậy được. Thẩm Bạch rất mạnh, ta và huynh ấy cũng chưa từng tỉ thí, không thể nói ai mạnh ai yếu.” Cố Mạch nói.

“Đâu phải.” Cố Sơ Đông nói: “Chính Thẩm Bạch đã nói huynh mạnh hơn huynh ấy mà. Huynh cảnh giới cao hơn, nội công đều đã đạt tới Hóa cảnh, còn huynh ấy chỉ mới có nửa bước Kiếm Ý.”

Cố Mạch mỉm cười nói: “Phương hướng khác nhau, cảnh giới sao có thể so sánh? Hơn nữa, cảnh giới không trực tiếp liên quan đến sức chiến đấu. Sức chiến đấu của một người mạnh hay yếu, vẫn nằm ở độ cao thâm của võ công và sự lĩnh hội của bản thân đối với môn võ mình đang luyện.”

“Ừm, muội không hiểu.”

Cố Mạch giải thích: “Cảnh giới luyện võ có những giai đoạn khác nhau. Ví dụ như muội bây giờ, muội luyện chủ yếu là Huyền Hư Đao Pháp, vẫn đang ở giai đoạn đầu tiên, cần phải tìm cách khổ luyện, tu luyện Huyền Hư Đao Pháp đến mức đại thành, cũng gọi là đạt tới Hóa cảnh. Đến cảnh giới này, nghĩa là muội đã nắm vững Huyền Hư Đao Pháp đến độ lô hỏa thuần thanh, có thể điều khiển dễ dàng như cánh tay chỉ huy ngón tay.”

“Tiếp theo, nếu muội không có võ học nào khác lợi hại hơn, muội chỉ có thể tiếp tục tu luyện Huyền Hư Đao Pháp. Nhưng Huyền Hư Đao Pháp muội đã luyện đến đại thành rồi, tiếp theo còn có thể tu luyện theo hướng nào nữa? Đó chính là giai đoạn thứ hai, lĩnh ngộ ý chí cá nhân, đưa Huyền Hư Đao Pháp từ việc học kỹ năng chiêu thức cơ bản lên một tầng diện khác, đem ý chí cá nhân truyền vào đao pháp. Lúc đó, cảnh giới của muội có phải là rất cao không?”

“Nhưng muội nghĩ kỹ mà xem, Huyền Hư Đao Pháp của chúng ta đặt trên giang hồ, nhiều nhất cũng chỉ là hạng nhì. Cho dù luyện một chiêu nào đó đến xuất thần nhập hóa, truyền vào ý chí cực cao, cũng chưa chắc đã mạnh hơn người luyện võ học hạng nhất đạt tới Hóa cảnh, càng đừng nói đến võ học Tông sư siêu hạng.”

“Còn Thẩm Bạch, huynh ấy luyện tuyệt kỹ Lưu Vân Kiếm Pháp của Tông sư Diệp Lưu Vân. Môn kiếm pháp này chú trọng ý không chú trọng hình, một khi thi triển được ý chí trong đó thì mạnh đến mức nào khó mà lường được. Mặt khác, võ học Tông sư có độ khó tu luyện cực lớn. Thông thường mà nói, võ công có đẳng cấp càng cao thì càng huyền ảo, càng khó tu luyện, ý cảnh lĩnh ngộ được cũng càng mạnh mẽ, dù chỉ là nửa bước cũng khó mà đo lường.”

Cố Sơ Đông nửa hiểu nửa không, hỏi tiếp: “Vậy tu luyện nội công chiêu thức mạnh hơn, hay là tu luyện chân ý võ đạo mạnh hơn?”

Cố Mạch khẽ lắc đầu nói: “Không có phân biệt mạnh yếu tuyệt đối. Bất kể là phương hướng tu luyện khác nhau, hay võ công khác nhau, muốn phân định mạnh yếu thì chỉ có cách đánh một trận. Ai thắng người đó mạnh. Đừng nói là phương hướng khác nhau, cho dù là những người cùng tu luyện một loại võ công cũng đều có lĩnh ngộ riêng. Thậm chí, một môn võ công có thể được lĩnh ngộ thành nhiều cốt lõi khác nhau cũng là chuyện có thể. Hơn nữa, đao pháp, kiếm pháp, khinh công, ám khí, vân vân, thủ đoạn muôn hình vạn trạng, ai dám nói loại nào là mạnh nhất chứ?”

“Tóm lại, không có võ công mạnh nhất, cũng không có phương hướng tu luyện mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất mà thôi!”

1

0

1 tuần trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.