0 chữ
Chương 30
Chương 30: Phương hướng võ đạo (2)
Cố Mạch có chút nghi hoặc, hỏi: “Dám hỏi, thế nào là võ đạo chân ý?”
Thẩm Bạch đầy vẻ nghi hoặc: “Võ công của Cố huynh phi thường như vậy, xuất thân chắc chắn phải là gia tộc có võ học uyên thâm, sao lại không hiểu về kiếm ý?”
Cố Mạch cười nhẹ: “Không giấu gì Thẩm huynh, tại hạ là tình cờ được cao nhân truyền công, sau đó vẫn luôn tự mình mày mò, nhiều năm bế tắc không tiến triển. Mãi đến một thời gian trước trải qua một số chuyện mới thông suốt, võ đạo có chút tiến bộ. Còn về võ đạo chân ý mà huynh nói, tại hạ thật sự chưa từng nghe qua.”
Thẩm Bạch kinh ngạc thốt lên: “Cố huynh quả thực là thiên tài trời ban! Không người chỉ điểm mà lại có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Cái gọi là võ đạo chân ý, chính là một phương hướng tu hành trong võ đạo, tu luyện chính là ý chí.
Võ công trong thiên hạ, muôn hình vạn trạng, vô số lưu phái, nhưng tựu trung lại chủ yếu có ba hướng đi lớn. Thứ nhất, cũng là phổ biến nhất, lấy nội công, chiêu thức làm phương hướng tu hành. Loại này ví như Cố huynh, nội ngoại công kiêm tu, chính là thuộc loại thứ nhất này, tu hành nội công và chiêu thức.
Loại thứ hai, chính là võ đạo chân ý ta vừa nói, tức là tu luyện ý chí. Kiếm đạo mà ta tu luyện chính là chủ tu ý chí. Tuy ta cũng tu luyện nội công và chiêu thức, nhưng phần lớn là để lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí. Chiêu thức và nội công chỉ là phụ trợ, tâm cảnh mới là quan trọng nhất.
Loại thứ ba, tu luyện chính là thiên nhân cảm ứng. Loại võ giả này là hiếm thấy nhất trên đời. Phương hướng tu luyện của họ đã là tu mệnh rồi, huyền diệu vô cùng, khó mà nắm bắt, quỷ dị khôn lường. Thứ họ theo đuổi là sự siêu thoát. Huynh cũng có thể hiểu họ là những luyện khí sĩ.”
Thẩm Bạch không phải là một người thầy giỏi, cách diễn giải ý nghĩa của võ đạo chân ý không được rõ ràng lắm. Nếu là người bình thường nghe có thể sẽ thấy mơ hồ như lạc vào trong sương mù. Nhưng Cố Mạch dù sao cũng là cao thủ võ đạo, hắn có thể hiểu được.
Võ đạo chân ý là một phương hướng. Tuy nhiên, tuy theo lời Thẩm Bạch nói, các con đường tu luyện khác nhau đều dẫn về một đích, chỉ có ba phương hướng tu luyện chính, nhưng ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là có vô số phương thức tu hành, giống như đạo lý “nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật” vậy.
Cùng là một loại võ công, nhưng người khác nhau luyện ra sẽ có kết quả khác nhau.
Ví như Hàng Long Thập Bát Chưởng, cốt lõi mà Cố Mạch lĩnh ngộ được là tinh thần “dũng cảm tiến lên không lùi”. Vì vậy, khi Cố Mạch sử dụng chiêu Thời Thừa Lục Long, uy lực sẽ cực lớn, và hắn dùng cũng cảm thấy thuận tay hơn. Còn trong thế giới Anh Hùng Xạ Điêu, cốt lõi mà Quách Tĩnh lĩnh ngộ lại khác Cố Mạch. Ông lĩnh ngộ võ đạo chân ý là sự “cương nhu hòa hợp”. Do đó, chiêu Kháng Long Hữu Hối của Quách Tĩnh lại càng đắc tâm ứng thủ hơn.
Có lẽ là do vấn đề tính cách.
Cố Mạch biết rõ, phản ứng và nhận thức đầu tiên của hắn khi Cửu Dương Thần Công đạt đến đại thành là “chí cương chí dương”. Trước đây hắn cứ ngỡ bản chất của Cửu Dương Thần Công vốn là như vậy, nhưng giờ nghĩ lại thì chưa chắc đã đúng. Ngay cả Trương Vô Kỵ trong thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký, dường như võ đạo chân ý của Cửu Dương Thần Công mà cậu ta lĩnh ngộ được lại là sự “bao dung khoáng đạt”.
Võ công khác nhau, con người khác nhau, sự thấu hiểu về vạn sự vạn vật cũng khác nhau.
Cho nên, cái gọi là ba phương hướng thực chất chỉ là ba khái niệm lớn. Võ đạo chân ý chính là một trong những khái niệm đó.
“Đa tạ Thẩm huynh chỉ điểm.” Cố Mạch khúm người hành lễ.
Thẩm Bạch vội vàng chắp tay đáp lễ: “Không dám nhận lễ lớn này của Cố huynh.”
Trong lúc hai người đang khách khí qua lại, thì Đường Thiên Hào bước tới, chắp tay nói: “Cố thiếu hiệp, Thẩm đại hiệp, tại hạ có một thỉnh cầu có phần quá đáng. Liên quan đến chuyện của nhị đệ ta, liệu có thể nhờ hai vị giúp giữ bí mật được không? Cả đời hắn danh tiếng đều rất tốt, nay đã chết rồi, ta không muốn hắn phải mang tiếng xấu!”
“Đương nhiên là được, cứ nói với bên ngoài là Đường Thiên Kỳ bị người của tà đạo gϊếŧ chết đi!” Thẩm Bạch nói.
Cố Mạch cũng gật đầu đồng ý.
Hắn không hề đồng tình hay thương cảm cho Đường Thiên Kỳ. Dù sao, Đường Thiên Kỳ có lẽ số khổ thật, nhưng mấy trăm mạng người chết oan uổng dưới tay ông ta cũng rất đáng thương và khổ sở.
Chỉ là, Đường Thiên Kỳ nay đã chết, Cố Mạch cũng không còn hứng thú bới móc, làm tổn hại danh tiếng của ông ta làm gì. Hơn nữa, chuyện này nếu truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đường gia.
Đoàn người không nán lại đây quá lâu, liền quay trở về Đường gia.
Thẩm Bạch đầy vẻ nghi hoặc: “Võ công của Cố huynh phi thường như vậy, xuất thân chắc chắn phải là gia tộc có võ học uyên thâm, sao lại không hiểu về kiếm ý?”
Cố Mạch cười nhẹ: “Không giấu gì Thẩm huynh, tại hạ là tình cờ được cao nhân truyền công, sau đó vẫn luôn tự mình mày mò, nhiều năm bế tắc không tiến triển. Mãi đến một thời gian trước trải qua một số chuyện mới thông suốt, võ đạo có chút tiến bộ. Còn về võ đạo chân ý mà huynh nói, tại hạ thật sự chưa từng nghe qua.”
Thẩm Bạch kinh ngạc thốt lên: “Cố huynh quả thực là thiên tài trời ban! Không người chỉ điểm mà lại có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Cái gọi là võ đạo chân ý, chính là một phương hướng tu hành trong võ đạo, tu luyện chính là ý chí.
Loại thứ hai, chính là võ đạo chân ý ta vừa nói, tức là tu luyện ý chí. Kiếm đạo mà ta tu luyện chính là chủ tu ý chí. Tuy ta cũng tu luyện nội công và chiêu thức, nhưng phần lớn là để lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí. Chiêu thức và nội công chỉ là phụ trợ, tâm cảnh mới là quan trọng nhất.
Loại thứ ba, tu luyện chính là thiên nhân cảm ứng. Loại võ giả này là hiếm thấy nhất trên đời. Phương hướng tu luyện của họ đã là tu mệnh rồi, huyền diệu vô cùng, khó mà nắm bắt, quỷ dị khôn lường. Thứ họ theo đuổi là sự siêu thoát. Huynh cũng có thể hiểu họ là những luyện khí sĩ.”
Võ đạo chân ý là một phương hướng. Tuy nhiên, tuy theo lời Thẩm Bạch nói, các con đường tu luyện khác nhau đều dẫn về một đích, chỉ có ba phương hướng tu luyện chính, nhưng ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là có vô số phương thức tu hành, giống như đạo lý “nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật” vậy.
Cùng là một loại võ công, nhưng người khác nhau luyện ra sẽ có kết quả khác nhau.
Ví như Hàng Long Thập Bát Chưởng, cốt lõi mà Cố Mạch lĩnh ngộ được là tinh thần “dũng cảm tiến lên không lùi”. Vì vậy, khi Cố Mạch sử dụng chiêu Thời Thừa Lục Long, uy lực sẽ cực lớn, và hắn dùng cũng cảm thấy thuận tay hơn. Còn trong thế giới Anh Hùng Xạ Điêu, cốt lõi mà Quách Tĩnh lĩnh ngộ lại khác Cố Mạch. Ông lĩnh ngộ võ đạo chân ý là sự “cương nhu hòa hợp”. Do đó, chiêu Kháng Long Hữu Hối của Quách Tĩnh lại càng đắc tâm ứng thủ hơn.
Cố Mạch biết rõ, phản ứng và nhận thức đầu tiên của hắn khi Cửu Dương Thần Công đạt đến đại thành là “chí cương chí dương”. Trước đây hắn cứ ngỡ bản chất của Cửu Dương Thần Công vốn là như vậy, nhưng giờ nghĩ lại thì chưa chắc đã đúng. Ngay cả Trương Vô Kỵ trong thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký, dường như võ đạo chân ý của Cửu Dương Thần Công mà cậu ta lĩnh ngộ được lại là sự “bao dung khoáng đạt”.
Võ công khác nhau, con người khác nhau, sự thấu hiểu về vạn sự vạn vật cũng khác nhau.
Cho nên, cái gọi là ba phương hướng thực chất chỉ là ba khái niệm lớn. Võ đạo chân ý chính là một trong những khái niệm đó.
“Đa tạ Thẩm huynh chỉ điểm.” Cố Mạch khúm người hành lễ.
Thẩm Bạch vội vàng chắp tay đáp lễ: “Không dám nhận lễ lớn này của Cố huynh.”
Trong lúc hai người đang khách khí qua lại, thì Đường Thiên Hào bước tới, chắp tay nói: “Cố thiếu hiệp, Thẩm đại hiệp, tại hạ có một thỉnh cầu có phần quá đáng. Liên quan đến chuyện của nhị đệ ta, liệu có thể nhờ hai vị giúp giữ bí mật được không? Cả đời hắn danh tiếng đều rất tốt, nay đã chết rồi, ta không muốn hắn phải mang tiếng xấu!”
“Đương nhiên là được, cứ nói với bên ngoài là Đường Thiên Kỳ bị người của tà đạo gϊếŧ chết đi!” Thẩm Bạch nói.
Cố Mạch cũng gật đầu đồng ý.
Hắn không hề đồng tình hay thương cảm cho Đường Thiên Kỳ. Dù sao, Đường Thiên Kỳ có lẽ số khổ thật, nhưng mấy trăm mạng người chết oan uổng dưới tay ông ta cũng rất đáng thương và khổ sở.
Chỉ là, Đường Thiên Kỳ nay đã chết, Cố Mạch cũng không còn hứng thú bới móc, làm tổn hại danh tiếng của ông ta làm gì. Hơn nữa, chuyện này nếu truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đường gia.
Đoàn người không nán lại đây quá lâu, liền quay trở về Đường gia.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
