0 chữ
Chương 2
Chương 1.2
Nhưng cậu tiếp thu rất nhanh, hôm qua chỉ nghe ông cụ Giản nói một lần đã biết cách mặc.
Cậu bước đến trước cửa, kéo mạnh cánh cửa ra, ánh nắng chói chang chiếu vào.
Giản Tư bất giác giơ tay lên che, làn da trắng nõn nà, gần như trong suốt dưới ánh nắng. Cậu dần dần thích nghi với ánh sáng, mọi thứ trước mắt mới dần hiện ra rõ nét.
Ba ngày trước cậu đã xuyên đến ngàn năm sau, vì vừa giải độc xong, cơ thể còn suy nhược, nên cậu chỉ quanh quẩn trong phòng.
Thế nên đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thế giới của ngàn năm sau.
Bầu trời xanh biếc không một gợn mây, khoảng sân cũ kỹ nhưng sạch sẽ, góc sân trồng một cây hoa quế rất lớn, đi thẳng về phía trước là cổng chính, tiếng cãi vã ồn ào cũng phát ra từ ngoài sân.
Vì cánh cổng màu đỏ son của sân đã được đóng lại, ngăn cách một phần âm thanh, nhưng tiếng ồn ào vẫn vọng qua tường, nghe rất rõ.
Ngoài cổng sân nhà họ Giản, ông cụ Giản nhìn đám đông vây thành mấy lớp dày đặc mà lòng nóng như lửa đốt.
Ông không ngờ nửa năm trước mình chỉ khám bệnh thông thường cho người ta mà lại gây ra vấn đề. Tuy ông đã lớn tuổi, tay nghề cũng có hạn, nhưng dù sao cũng có mấy chục năm kinh nghiệm hành nghề y, vẫn thừa sức phân biệt được cảm mạo thông thường và bệnh nan y.
Trớ trêu thay, người bệnh nan y đang tìm đến gây sự này quả thực là người mà ông đã khám nửa năm trước, chỉ là lúc này trông người kia vô cùng nguy kịch, thân hình tiều tụy, sắc mặt xanh xao vàng vọt, ánh mắt đυ.c ngầu, hoàn toàn trái ngược với vẻ chỉ hơi ốm yếu nửa năm trước.
Ông cụ Giản quan sát sắc mặt và thần thái của người này, quả thực mang đầy tử khí, mắc bệnh nặng.
Chưa kể, đi cùng người đàn ông trung niên này còn có hơn mười người đàn ông cao to vạm vỡ.
Ông cụ Giản một mặt lo lắng liệu có phải mình thật sự già rồi mắt mờ chẩn đoán sai nửa năm trước không, mặt khác lại sợ đám người này làm ồn, ảnh hưởng đến "tổ tông nhỏ" đang nghỉ ngơi sau khi giải độc.
"Mọi người xin đừng nóng vội, nhà tôi ở ngay đây, chắc chắn không chạy được. Nếu thật sự là tôi chẩn đoán sai, vậy thì tôi nhất định sẽ nhận. Chỉ là bây giờ tôi cũng vừa mới biết chuyện này, mọi người cứ vây ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, hay là để tôi tìm hiểu cho rõ ngọn ngành đã..."
"Phì! Ông chỉ đang giở trò, muốn dùng kế hoãn binh phải không? Định đi tìm người chống lưng cho ông à? Không được! Hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích, chúng tôi sẽ không đi!"
Cậu bước đến trước cửa, kéo mạnh cánh cửa ra, ánh nắng chói chang chiếu vào.
Giản Tư bất giác giơ tay lên che, làn da trắng nõn nà, gần như trong suốt dưới ánh nắng. Cậu dần dần thích nghi với ánh sáng, mọi thứ trước mắt mới dần hiện ra rõ nét.
Ba ngày trước cậu đã xuyên đến ngàn năm sau, vì vừa giải độc xong, cơ thể còn suy nhược, nên cậu chỉ quanh quẩn trong phòng.
Thế nên đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thế giới của ngàn năm sau.
Bầu trời xanh biếc không một gợn mây, khoảng sân cũ kỹ nhưng sạch sẽ, góc sân trồng một cây hoa quế rất lớn, đi thẳng về phía trước là cổng chính, tiếng cãi vã ồn ào cũng phát ra từ ngoài sân.
Vì cánh cổng màu đỏ son của sân đã được đóng lại, ngăn cách một phần âm thanh, nhưng tiếng ồn ào vẫn vọng qua tường, nghe rất rõ.
Ông không ngờ nửa năm trước mình chỉ khám bệnh thông thường cho người ta mà lại gây ra vấn đề. Tuy ông đã lớn tuổi, tay nghề cũng có hạn, nhưng dù sao cũng có mấy chục năm kinh nghiệm hành nghề y, vẫn thừa sức phân biệt được cảm mạo thông thường và bệnh nan y.
Trớ trêu thay, người bệnh nan y đang tìm đến gây sự này quả thực là người mà ông đã khám nửa năm trước, chỉ là lúc này trông người kia vô cùng nguy kịch, thân hình tiều tụy, sắc mặt xanh xao vàng vọt, ánh mắt đυ.c ngầu, hoàn toàn trái ngược với vẻ chỉ hơi ốm yếu nửa năm trước.
Ông cụ Giản quan sát sắc mặt và thần thái của người này, quả thực mang đầy tử khí, mắc bệnh nặng.
Chưa kể, đi cùng người đàn ông trung niên này còn có hơn mười người đàn ông cao to vạm vỡ.
"Mọi người xin đừng nóng vội, nhà tôi ở ngay đây, chắc chắn không chạy được. Nếu thật sự là tôi chẩn đoán sai, vậy thì tôi nhất định sẽ nhận. Chỉ là bây giờ tôi cũng vừa mới biết chuyện này, mọi người cứ vây ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, hay là để tôi tìm hiểu cho rõ ngọn ngành đã..."
"Phì! Ông chỉ đang giở trò, muốn dùng kế hoãn binh phải không? Định đi tìm người chống lưng cho ông à? Không được! Hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích, chúng tôi sẽ không đi!"
4
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
