0 chữ
Chương 24
Chương 24: Môi chạm môi một chút
Một lúc sau, Đường Thu đi tới nhìn qua, thấy Lục Huyền ngủ ngon lành, ngại ngùng xin lỗi Tằng Quần rồi quay lại chiếc xe khác.
Còn về phía này, Nhan Như Ngự không có ý kiến gì, Tằng Quần cũng không dám lên tiếng, đành chấp nhận số phận, ngồi lại ghế lái.
Điểm thu thập nằm ở thành phố S, cách thành phố B khoảng năm tiếng đi xe. Việc thu thập đã tạm dừng, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục, nên mọi người quyết định quay về thành phố B luôn.
Trong lúc lái xe, Tằng Quần vẫn luôn để ý tình hình phía sau, mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy từ ghế sau.
Tiếng ngáy không to lắm, ít nhất là so với mức trung bình của đàn ông. Tiếng ngáy của Lục Huyền thuộc dạng khá nhẹ, dù ngủ sâu cũng không làm phiền người bên cạnh.
"Tôi tưởng cậu gọi cậu ta lên xe là để hỏi chuyện gì đó." Tằng Quần lên tiếng, không nghĩ rằng Nhan Như Ngự lại vô duyên vô cớ bám lấy Lục Huyền.
"Ừ." Nhan Như Ngự đáp.
Ngay khi anh vừa cất giọng, tiếng ngáy của Lục Huyền đột nhiên lớn hơn một chút, rồi từ từ giảm xuống, trở lại nhịp đều đều.
Tằng Quần hơi căng thẳng, giọng cũng bất giác cao lên:
"Vậy cậu ấy..."
"Chờ cậu ta tỉnh dậy rồi nói." Nhan Như Ngự bình thản trả lời.
Tằng Quần thở dài. Nếu ngay cả Nhan Như Ngự cũng không vội, anh ta càng chẳng có gì để nói, chỉ chuyên tâm lái xe.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Nhan Như Ngự lấy điện thoại ra, chăm chú xem.
Không biết đã bao lâu trôi qua, một giọng nói vang lên bên tai anh.
"Không ngờ anh cũng thích lướt Weibo, mở mang tầm mắt thật."
Nhan Như Ngự bình thản tắt điện thoại, bỏ vào túi.
"Cậu tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi." Lục Huyền dụi mắt. "Nói đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Khi nãy... thứ đó... có hơi nóng." Nhan Như Ngự đặt tay lên ngực, cau mày.
"Anh thấy nóng trong người?" Lục Huyền quay sang nhìn anh, nhanh chóng chú ý đến bàn tay đang che ngực của Nhan Như Ngự.
"Ừ, chỗ này rất nóng, hơi khó chịu." Nhan Như Ngự khẽ nói.
"Tôi có thể cởϊ áσ anh ra không? Nếu không nhìn rõ tình trạng của anh, tôi chẳng thể nào phán đoán được chuyện gì đang xảy ra." Lục Huyền từ ghế nhỏ bên xe nhổm dậy, tiến đến gần Nhan Như Ngự.
Nhan Như Ngự: ……
"Vãi chưởng, hai người các cậu đang làm gì vậy?" Tằng Quần nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cảnh tượng trên ghế sau: hai bóng người chồng lên nhau, trông chẳng khác gì đang làm chuyện thân mật nhất.
Vừa nãy nghe đối thoại của hai người, anh ta đã cảm thấy có gì đó sai sai, giờ nhìn hình ảnh trong kính chiếu hậu, cảm giác này càng rõ rệt hơn.
"A?" Lục Huyền ngơ ngác.
"A cái gì mà a! Lục Huyền, tuy cậu rất lợi hại, nhưng A Ngự hiện giờ đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Nếu bị lộ chuyện yêu đương, không chỉ fan của A Ngự mà ngay cả đám phóng viên truyền thông cũng đủ khiến cậu ấy lao đao!" Tằng Quần vội vàng nói.
"Anh đang nghĩ cái gì thế?" Lục Huyền lập tức hiểu ra ý của Tằng Quần, bèn đáp: "Dù tôi có thích đàn ông thì cũng không đến mức đói bụng mà ăn bậy, được chứ?"
Lời này vừa thốt ra, trong xe lập tức rơi vào tĩnh lặng.
"Đói bụng ăn bậy? Ý cậu là tôi?" Nhan Như Ngự hỏi lại.
"À…." Lục Huyền nghiêm túc nhìn Nhan Như Ngự, sau đó trịnh trọng lắc đầu: "Không, anh nghe lầm rồi. Ý tôi là anh cũng không đến mức đói mà ăn bậy."
"Rốt cuộc các cậu đang làm cái gì?" Cuối cùng, Tằng Quần cũng nhận ra tình huống thực tế không giống như anh ta tưởng tượng.
"Lúc trước, ở biệt thự quay chương trình, bọn tôi gặp một con quỷ kỳ lạ. Nó nuốt nhiều hồn hỏa như vậy nhưng lại không biết sử dụng. Sau khi đánh tan nó, tôi thấy Nhan lão sư cốt cách xuất chúng, nên đưa hồn hỏa cho anh ấy." Lục Huyền nói qua loa.
"À…" Tằng Quần gật đầu, nhưng ngay sau đó phản ứng lại: "Cậu nói cái gì? Cậu đưa hồn hỏa đó cho A Ngự? Đưa kiểu gì?"
"A này này, Tằng ca, lái xe! Nhìn đường!" Lục Huyền vội vàng bám chặt vào ghế.
Tằng Quần lập tức nắm chặt vô lăng, tập trung nhìn đường phía trước.
"Cậu rốt cuộc đã làm gì A Ngự?" Tằng Quần nghiêm túc hỏi.
"Tôi cũng đang muốn kiểm tra đây, chẳng phải bị anh cắt ngang sao?" Lục Huyền bất đắc dĩ đáp, sau đó quay sang nhìn Nhan Như Ngự. "Cởi mấy nút áo sơ mi ra để tôi xem tình trạng của anh. Theo lý thuyết, với thể chất của anh thì trực tiếp nuốt hồn hỏa sẽ không có vấn đề gì, nhưng tình huống của anh hơi đặc biệt, có thể sẽ xảy ra chút sai sót."
Nhan Như Ngự làm theo lời Lục Huyền, cởi bớt nút áo để lộ phần ngực.
Tằng Quần liếc nhìn qua kính chiếu hậu rồi lập tức dời mắt: "Tôi sẽ kéo màn che cho các cậu."
Nói xong, anh ta nhanh chóng dựng tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau, tránh để ai vô tình nhìn thấy cảnh tượng trong xe. Dù biết rõ hai người họ không có gì mờ ám, nhưng nếu bị chụp lại, e rằng sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Lục Huyền không để ý đến tâm trạng của Tằng Quần, ngay khi Nhan Như Ngự cởi nút áo, cậu lập tức quan sát kỹ vùng ngực của đối phương.
"Dương khí trong cơ thể anh đang nuôi dưỡng luồng hồn hỏa này." Lục Huyền chỉ vào vị trí trái tim của Nhan Như Ngự. "Anh nhìn xem, chỗ này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ánh xanh lam. Đây là dấu hiệu của hồn hỏa khi nó hấp thụ dương khí. Khi hồn hỏa nuốt dương khí, trái tim anh sẽ chịu ảnh hưởng ngược lại từ nó, vì vậy anh mới cảm thấy nóng lên."
"Đây là phản ứng bình thường sao?" Nhan Như Ngự cau mày hỏi.
"Không, chuyện này không bình thường." Lục Huyền lắc đầu. "Dương khí của con người vốn sinh ra từ bên trong cơ thể. Hồn hỏa đã nhận anh làm chủ, nó biết dương khí quan trọng thế nào với con người, nên tuyệt đối không thể hấp thụ dương khí của anh."
"Tình trạng hiện tại là sao?" Nhan Như Ngự chạm vào ngực mình. Quả thật có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng xanh lam của hồn hỏa thoáng hiện.
"Hồn hỏa vốn không hấp thụ dương khí của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là luồng dương khí đó phải thuộc về anh. Nếu có dương khí không phải của anh, nó sẽ coi đó là thức ăn. Vậy nên chỉ có một khả năng: lượng dương khí khổng lồ trong cơ thể anh không thuộc về anh." Lục Huyền kết luận.
"Dương khí chẳng phải là thứ tốt sao?" Nhan Như Ngự thắc mắc.
"Với một số người thì đúng vậy, nhưng phải trong giới hạn cơ thể có thể chịu đựng được. Lúc trước, khi tôi chạm vào anh, tôi đã thấy kỳ lạ. Rõ ràng chỉ là môi chạm môi một chút, sao dương khí trong người anh lại trào ra nhiều như thế? Giờ thì tôi đã hiểu phần nào." Lục Huyền nghiêm túc phân tích.
"Khoan đã, môi chạm môi một chút là có ý gì?" Tằng Quần đang lái xe đột nhiên lên tiếng.
Còn về phía này, Nhan Như Ngự không có ý kiến gì, Tằng Quần cũng không dám lên tiếng, đành chấp nhận số phận, ngồi lại ghế lái.
Điểm thu thập nằm ở thành phố S, cách thành phố B khoảng năm tiếng đi xe. Việc thu thập đã tạm dừng, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục, nên mọi người quyết định quay về thành phố B luôn.
Trong lúc lái xe, Tằng Quần vẫn luôn để ý tình hình phía sau, mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy từ ghế sau.
Tiếng ngáy không to lắm, ít nhất là so với mức trung bình của đàn ông. Tiếng ngáy của Lục Huyền thuộc dạng khá nhẹ, dù ngủ sâu cũng không làm phiền người bên cạnh.
"Tôi tưởng cậu gọi cậu ta lên xe là để hỏi chuyện gì đó." Tằng Quần lên tiếng, không nghĩ rằng Nhan Như Ngự lại vô duyên vô cớ bám lấy Lục Huyền.
Ngay khi anh vừa cất giọng, tiếng ngáy của Lục Huyền đột nhiên lớn hơn một chút, rồi từ từ giảm xuống, trở lại nhịp đều đều.
Tằng Quần hơi căng thẳng, giọng cũng bất giác cao lên:
"Vậy cậu ấy..."
"Chờ cậu ta tỉnh dậy rồi nói." Nhan Như Ngự bình thản trả lời.
Tằng Quần thở dài. Nếu ngay cả Nhan Như Ngự cũng không vội, anh ta càng chẳng có gì để nói, chỉ chuyên tâm lái xe.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Nhan Như Ngự lấy điện thoại ra, chăm chú xem.
Không biết đã bao lâu trôi qua, một giọng nói vang lên bên tai anh.
"Không ngờ anh cũng thích lướt Weibo, mở mang tầm mắt thật."
Nhan Như Ngự bình thản tắt điện thoại, bỏ vào túi.
"Cậu tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi." Lục Huyền dụi mắt. "Nói đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Khi nãy... thứ đó... có hơi nóng." Nhan Như Ngự đặt tay lên ngực, cau mày.
"Ừ, chỗ này rất nóng, hơi khó chịu." Nhan Như Ngự khẽ nói.
"Tôi có thể cởϊ áσ anh ra không? Nếu không nhìn rõ tình trạng của anh, tôi chẳng thể nào phán đoán được chuyện gì đang xảy ra." Lục Huyền từ ghế nhỏ bên xe nhổm dậy, tiến đến gần Nhan Như Ngự.
Nhan Như Ngự: ……
"Vãi chưởng, hai người các cậu đang làm gì vậy?" Tằng Quần nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cảnh tượng trên ghế sau: hai bóng người chồng lên nhau, trông chẳng khác gì đang làm chuyện thân mật nhất.
Vừa nãy nghe đối thoại của hai người, anh ta đã cảm thấy có gì đó sai sai, giờ nhìn hình ảnh trong kính chiếu hậu, cảm giác này càng rõ rệt hơn.
"A?" Lục Huyền ngơ ngác.
"A cái gì mà a! Lục Huyền, tuy cậu rất lợi hại, nhưng A Ngự hiện giờ đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Nếu bị lộ chuyện yêu đương, không chỉ fan của A Ngự mà ngay cả đám phóng viên truyền thông cũng đủ khiến cậu ấy lao đao!" Tằng Quần vội vàng nói.
Lời này vừa thốt ra, trong xe lập tức rơi vào tĩnh lặng.
"Đói bụng ăn bậy? Ý cậu là tôi?" Nhan Như Ngự hỏi lại.
"À…." Lục Huyền nghiêm túc nhìn Nhan Như Ngự, sau đó trịnh trọng lắc đầu: "Không, anh nghe lầm rồi. Ý tôi là anh cũng không đến mức đói mà ăn bậy."
"Rốt cuộc các cậu đang làm cái gì?" Cuối cùng, Tằng Quần cũng nhận ra tình huống thực tế không giống như anh ta tưởng tượng.
"Lúc trước, ở biệt thự quay chương trình, bọn tôi gặp một con quỷ kỳ lạ. Nó nuốt nhiều hồn hỏa như vậy nhưng lại không biết sử dụng. Sau khi đánh tan nó, tôi thấy Nhan lão sư cốt cách xuất chúng, nên đưa hồn hỏa cho anh ấy." Lục Huyền nói qua loa.
"À…" Tằng Quần gật đầu, nhưng ngay sau đó phản ứng lại: "Cậu nói cái gì? Cậu đưa hồn hỏa đó cho A Ngự? Đưa kiểu gì?"
"A này này, Tằng ca, lái xe! Nhìn đường!" Lục Huyền vội vàng bám chặt vào ghế.
Tằng Quần lập tức nắm chặt vô lăng, tập trung nhìn đường phía trước.
"Cậu rốt cuộc đã làm gì A Ngự?" Tằng Quần nghiêm túc hỏi.
"Tôi cũng đang muốn kiểm tra đây, chẳng phải bị anh cắt ngang sao?" Lục Huyền bất đắc dĩ đáp, sau đó quay sang nhìn Nhan Như Ngự. "Cởi mấy nút áo sơ mi ra để tôi xem tình trạng của anh. Theo lý thuyết, với thể chất của anh thì trực tiếp nuốt hồn hỏa sẽ không có vấn đề gì, nhưng tình huống của anh hơi đặc biệt, có thể sẽ xảy ra chút sai sót."
Nhan Như Ngự làm theo lời Lục Huyền, cởi bớt nút áo để lộ phần ngực.
Tằng Quần liếc nhìn qua kính chiếu hậu rồi lập tức dời mắt: "Tôi sẽ kéo màn che cho các cậu."
Nói xong, anh ta nhanh chóng dựng tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau, tránh để ai vô tình nhìn thấy cảnh tượng trong xe. Dù biết rõ hai người họ không có gì mờ ám, nhưng nếu bị chụp lại, e rằng sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Lục Huyền không để ý đến tâm trạng của Tằng Quần, ngay khi Nhan Như Ngự cởi nút áo, cậu lập tức quan sát kỹ vùng ngực của đối phương.
"Dương khí trong cơ thể anh đang nuôi dưỡng luồng hồn hỏa này." Lục Huyền chỉ vào vị trí trái tim của Nhan Như Ngự. "Anh nhìn xem, chỗ này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ánh xanh lam. Đây là dấu hiệu của hồn hỏa khi nó hấp thụ dương khí. Khi hồn hỏa nuốt dương khí, trái tim anh sẽ chịu ảnh hưởng ngược lại từ nó, vì vậy anh mới cảm thấy nóng lên."
"Đây là phản ứng bình thường sao?" Nhan Như Ngự cau mày hỏi.
"Không, chuyện này không bình thường." Lục Huyền lắc đầu. "Dương khí của con người vốn sinh ra từ bên trong cơ thể. Hồn hỏa đã nhận anh làm chủ, nó biết dương khí quan trọng thế nào với con người, nên tuyệt đối không thể hấp thụ dương khí của anh."
"Tình trạng hiện tại là sao?" Nhan Như Ngự chạm vào ngực mình. Quả thật có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng xanh lam của hồn hỏa thoáng hiện.
"Hồn hỏa vốn không hấp thụ dương khí của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là luồng dương khí đó phải thuộc về anh. Nếu có dương khí không phải của anh, nó sẽ coi đó là thức ăn. Vậy nên chỉ có một khả năng: lượng dương khí khổng lồ trong cơ thể anh không thuộc về anh." Lục Huyền kết luận.
"Dương khí chẳng phải là thứ tốt sao?" Nhan Như Ngự thắc mắc.
"Với một số người thì đúng vậy, nhưng phải trong giới hạn cơ thể có thể chịu đựng được. Lúc trước, khi tôi chạm vào anh, tôi đã thấy kỳ lạ. Rõ ràng chỉ là môi chạm môi một chút, sao dương khí trong người anh lại trào ra nhiều như thế? Giờ thì tôi đã hiểu phần nào." Lục Huyền nghiêm túc phân tích.
"Khoan đã, môi chạm môi một chút là có ý gì?" Tằng Quần đang lái xe đột nhiên lên tiếng.
9
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
