0 chữ
Chương 25
Chương 25: Đói bụng ăn quàng
"Không cẩn thận va vào thôi, chẳng lẽ Tằng ca nghĩ là gì?" Lục Huyền rất muốn trợn mắt với Tằng Quần, đáng tiếc Tằng Quần không nhìn thấy. "Tằng ca, anh quản Nhan lão sư chặt quá rồi đấy. Anh ta lớn thế này rồi mà anh còn không cho yêu đương à? Bọn tôi chỉ vô tình môi chạm môi một chút, vậy mà anh đã phản ứng dữ dội như thế. Nếu nói vậy, tôi cũng chưa từng tiếp xúc kiểu đó với ai, có khi còn chịu thiệt hơn. Các anh có bồi thường nổi không?"
"A Ngự?" Tằng Quần hạ giọng hỏi.
"Không có gì." Nhan Như Ngự điềm nhiên đáp.
Nhưng Nhan Như Ngự càng tỏ ra bình thản, Tằng Quần càng cảm thấy chuyện này không đơn giản. Anh ta theo Nhan Như Ngự từ lúc debut đến giờ, người khác không biết nhưng anh lại hiểu rõ tính cách kỳ quặc của người này. Đừng nói đến diễn cảnh thân mật, ngay cả những cảnh tình cảm đơn thuần, cậu ta cũng cố tránh được thì tránh.
Nhan Như Ngự có thể đi đến vị trí hiện tại, không biết anh ta đã phải hao tâm tổn sức bao nhiêu.
Không đóng cảnh tình cảm đồng nghĩa với việc không thể hút fan couple, không thu hút được fan nữ. Nếu không nhờ nhan sắc đỉnh cao, e rằng Nhan Như Ngự có thể leo lên được vị trí hôm nay hay không vẫn còn là một dấu hỏi.
Vậy mà một người như thế, khi xảy ra chuyện này lại có thể bình tĩnh đến vậy?
Chẳng lẽ gặp ma rồi?
Hay là… bị ma ám?
Nghĩ đến đây, Tằng Quần không khỏi rùng mình, hạ quyết tâm sau khi quay về nhất định phải tìm hiểu cho rõ tình hình.
Anh ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Ví dụ như… ai đó đột nhiên "bẻ cong".
"À đúng rồi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?" Lục Huyền bỗng lên tiếng. "Tằng ca, nếu thân thể Nhan lão sư có vấn đề, tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé. Tôi cảm thấy có kẻ cố tình rót một lượng lớn dương khí vào trong cơ thể anh ta."
Tằng Quần run tay, suýt chút nữa không giữ nổi vô lăng.
"Tôi nói này… Cậu có thể diễn đạt sao cho bớt gây hiểu lầm không?" Không hiểu sao, nghe lời này xong, phản ứng đầu tiên của Tằng Quần không phải lo lắng cho sức khỏe của Nhan Như Ngự, mà là nghĩ đến một hướng đi rất kỳ quái.
"Do anh suy nghĩ đen tối quá thôi, lại còn trách tôi nói chuyện dễ gây hiểu lầm? Trả đũa hơi quá đáng rồi đấy?" Lục Huyền tỏ vẻ bất mãn.
"Xin lỗi, cậu cứ tiếp tục đi, bọn tôi đều đang nghe... Rót vào... Ừm, ý cậu là dương khí trong cơ thể A Ngự hiện tại không phải do chính cậu ấy có được, mà là từ bên ngoài?" Cuối cùng đầu óc Tằng Quần cũng thông suốt.
"Hiện tại về cơ bản có thể khẳng định điều đó, chỉ là tôi vẫn chưa biết ai đang giở trò phía sau." Lục Huyền bất đắc dĩ nói.
"Vậy thân thể A Ngự thế nào? Có thể xảy ra vấn đề gì không?" Tằng Quần vội vàng hỏi.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Nhưng lần này Nhan lão sư kiếm được một đoàn hồn hỏa, nên tạm thời không sao. Hồn hỏa có thể cắn nuốt dương khí và chuyển hóa thành năng lượng nó cần. Khi hồn hỏa hấp thu dương khí, ngực cảm thấy nóng lên là điều bình thường." Lục Huyền vỗ vai Nhan Như Ngự. "Kẻ đứng sau thực sự che giấu rất sâu, trong thời gian ngắn không dễ tìm ra. Nhưng thân thể anh tạm thời không có gì đáng ngại, không cần quá lo lắng."
"Ừm."
"Vậy nên... Anh có thể cài lại cúc áo rồi." Lục Huyền quay đầu đi, qua cửa sổ xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Ừm, cảnh đẹp thật.
"Tôi mở lại vách ngăn nhé." Tằng Quần nói, sau khi được hai người phía sau đồng ý, hắn nhanh chóng hạ tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau.
"Lục Huyền, sau này chuyện của A Ngự nhờ cậu quan tâm nhiều hơn." Tằng Quần hạ giọng.
"Bắt tiền của người, thay người giải tai họa. Sớm biết trên người Nhan lão sư phiền phức như vậy, tôi đã không nhúng tay vào rồi." Lục Huyền cười đáp.
"Lục Huyền, Lục đại sư?" Tằng Quần vội gọi.
"Chỉ đùa chút thôi ha ha ha ha," Lục Huyền cười lớn, sau đó nghiêm túc nói: "Người có thể bày ra thủ đoạn lớn thế này, thân phận chắc chắn không đơn giản. Nếu đến tôi cũng không thể ra tay, e rằng không ai có thể giải quyết chuyện này."
Lục Huyền vừa dứt lời, trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Tằng Quần không biết có nên tin tưởng Lục Huyền hay không. Anh ta luôn cảm thấy người này hành sự không đáng tin, nhưng lại không thể phủ nhận rằng Lục Huyền thực sự có bản lĩnh.
Sau năm tiếng di chuyển, cuối cùng cả nhóm cũng trở lại thành phố B.
Lúc xuống xe, Lục Huyền và Nhan Như Ngự đứng cạnh nhau.
"Cậu không phải kiểu người bụng đói ăn quàng."
"Hả?" Lục Huyền ngơ ngác nhìn bóng lưng Nhan Như Ngự dần xa.
Một lúc sau, đột nhiên cậu bật ra một câu: "Chết tiệt!"
"Làm gì đấy?" Đường Thu đứng phía sau, mạnh tay vỗ lên lưng cậu.
"Gia hỏa này không lẽ thầm thích mình?" Lục Huyền xoa cằm, trầm tư suy nghĩ.
"Hả?" Đường Thu trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
"À, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Khả năng cao nhất chắc là do tôi quá đẹp trai, khiến người ta không nỡ làm ngơ mà thôi." Lục Huyền nghiêm túc đáp, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào tòa nhà.
Đường Thu đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo, không thốt nên lời.
"A Ngự?" Tằng Quần hạ giọng hỏi.
"Không có gì." Nhan Như Ngự điềm nhiên đáp.
Nhưng Nhan Như Ngự càng tỏ ra bình thản, Tằng Quần càng cảm thấy chuyện này không đơn giản. Anh ta theo Nhan Như Ngự từ lúc debut đến giờ, người khác không biết nhưng anh lại hiểu rõ tính cách kỳ quặc của người này. Đừng nói đến diễn cảnh thân mật, ngay cả những cảnh tình cảm đơn thuần, cậu ta cũng cố tránh được thì tránh.
Không đóng cảnh tình cảm đồng nghĩa với việc không thể hút fan couple, không thu hút được fan nữ. Nếu không nhờ nhan sắc đỉnh cao, e rằng Nhan Như Ngự có thể leo lên được vị trí hôm nay hay không vẫn còn là một dấu hỏi.
Vậy mà một người như thế, khi xảy ra chuyện này lại có thể bình tĩnh đến vậy?
Chẳng lẽ gặp ma rồi?
Hay là… bị ma ám?
Nghĩ đến đây, Tằng Quần không khỏi rùng mình, hạ quyết tâm sau khi quay về nhất định phải tìm hiểu cho rõ tình hình.
Anh ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Ví dụ như… ai đó đột nhiên "bẻ cong".
"À đúng rồi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?" Lục Huyền bỗng lên tiếng. "Tằng ca, nếu thân thể Nhan lão sư có vấn đề, tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé. Tôi cảm thấy có kẻ cố tình rót một lượng lớn dương khí vào trong cơ thể anh ta."
"Tôi nói này… Cậu có thể diễn đạt sao cho bớt gây hiểu lầm không?" Không hiểu sao, nghe lời này xong, phản ứng đầu tiên của Tằng Quần không phải lo lắng cho sức khỏe của Nhan Như Ngự, mà là nghĩ đến một hướng đi rất kỳ quái.
"Do anh suy nghĩ đen tối quá thôi, lại còn trách tôi nói chuyện dễ gây hiểu lầm? Trả đũa hơi quá đáng rồi đấy?" Lục Huyền tỏ vẻ bất mãn.
"Xin lỗi, cậu cứ tiếp tục đi, bọn tôi đều đang nghe... Rót vào... Ừm, ý cậu là dương khí trong cơ thể A Ngự hiện tại không phải do chính cậu ấy có được, mà là từ bên ngoài?" Cuối cùng đầu óc Tằng Quần cũng thông suốt.
"Hiện tại về cơ bản có thể khẳng định điều đó, chỉ là tôi vẫn chưa biết ai đang giở trò phía sau." Lục Huyền bất đắc dĩ nói.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Nhưng lần này Nhan lão sư kiếm được một đoàn hồn hỏa, nên tạm thời không sao. Hồn hỏa có thể cắn nuốt dương khí và chuyển hóa thành năng lượng nó cần. Khi hồn hỏa hấp thu dương khí, ngực cảm thấy nóng lên là điều bình thường." Lục Huyền vỗ vai Nhan Như Ngự. "Kẻ đứng sau thực sự che giấu rất sâu, trong thời gian ngắn không dễ tìm ra. Nhưng thân thể anh tạm thời không có gì đáng ngại, không cần quá lo lắng."
"Ừm."
"Vậy nên... Anh có thể cài lại cúc áo rồi." Lục Huyền quay đầu đi, qua cửa sổ xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Ừm, cảnh đẹp thật.
"Tôi mở lại vách ngăn nhé." Tằng Quần nói, sau khi được hai người phía sau đồng ý, hắn nhanh chóng hạ tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau.
"Lục Huyền, sau này chuyện của A Ngự nhờ cậu quan tâm nhiều hơn." Tằng Quần hạ giọng.
"Bắt tiền của người, thay người giải tai họa. Sớm biết trên người Nhan lão sư phiền phức như vậy, tôi đã không nhúng tay vào rồi." Lục Huyền cười đáp.
"Lục Huyền, Lục đại sư?" Tằng Quần vội gọi.
"Chỉ đùa chút thôi ha ha ha ha," Lục Huyền cười lớn, sau đó nghiêm túc nói: "Người có thể bày ra thủ đoạn lớn thế này, thân phận chắc chắn không đơn giản. Nếu đến tôi cũng không thể ra tay, e rằng không ai có thể giải quyết chuyện này."
Lục Huyền vừa dứt lời, trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Tằng Quần không biết có nên tin tưởng Lục Huyền hay không. Anh ta luôn cảm thấy người này hành sự không đáng tin, nhưng lại không thể phủ nhận rằng Lục Huyền thực sự có bản lĩnh.
Sau năm tiếng di chuyển, cuối cùng cả nhóm cũng trở lại thành phố B.
Lúc xuống xe, Lục Huyền và Nhan Như Ngự đứng cạnh nhau.
"Cậu không phải kiểu người bụng đói ăn quàng."
"Hả?" Lục Huyền ngơ ngác nhìn bóng lưng Nhan Như Ngự dần xa.
Một lúc sau, đột nhiên cậu bật ra một câu: "Chết tiệt!"
"Làm gì đấy?" Đường Thu đứng phía sau, mạnh tay vỗ lên lưng cậu.
"Gia hỏa này không lẽ thầm thích mình?" Lục Huyền xoa cằm, trầm tư suy nghĩ.
"Hả?" Đường Thu trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
"À, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Khả năng cao nhất chắc là do tôi quá đẹp trai, khiến người ta không nỡ làm ngơ mà thôi." Lục Huyền nghiêm túc đáp, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào tòa nhà.
Đường Thu đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo, không thốt nên lời.
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
