TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Lừa người lên xe

Đại khái là nghe được tiếng bước chân, hai người đang nói chuyện đều quay đầu lại.

"Lục Huyền, vừa nãy thật sự là cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu, chúng tôi thật sự lành ít dữ nhiều." Liễu Văn Hàm đứng lên, hướng về phía Lục Huyền nói.

Lục Huyền ngước mắt nhìn hắn, không có trực tiếp cùng hắn nói chuyện, mà là quay đầu cùng Đường Thu nói: "Chị Đường , cũng thu đồ của chúng ta một chút đi."

"Được." Đường Thu lòng tràn đầy nghi hoặc đáp ứng.

Sau khi Đường Thu rời khỏi, Lục Huyền đi đến hai người trước mặt: "Xem như chúng ta quen biết qua chuyện trước, tôi vừa mới tính một quẻ, 《Tra Án》 quả thật có thể nổi, nhưng tương tự, mỗi một kỳ tiết mục quay đều tràn ngập nguy hiểm, quẻ tượng không ổn, cát hung không biết, muốn tiếp tục quay nữa hay không, bản thân mấy người tự quyết định."

"Quẻ tượng không ổn là gì?" Liễu Văn Hàm nghi hoặc hỏi.

"Hừm," Lục Huyền chần chờ một lát, xoa xoa mặt mình, "Tu vi của tôi không ổn, không có biện pháp phát huy ra toàn bộ thực lực, bằng không vừa rồi tên kia, một giây là tôi có thể gϊếŧ hắn."

Liễu Văn Hàm nhìn hành động xoa mặt của Lục Huyền, đột nhiên nghĩ đến cái gì, linh quang trong đầu chợt lóe, không suy nghĩ trong lòng liền buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ là bởi vì chỉnh dung, cho nên tu vi không ổn?"

Động tác xoa mặt của Lục Huyền đột nhiên dừng lại, bưng lấy mặt khϊếp sợ nhìn hắn: "Anh làm sao mà cho rằng như vậy?"

"Ách," Liễu Văn Hàm mặt mang vẻ xấu hổ, "Lúc trước tôi nghe nói, khuôn mặt đại biểu cho vận khí , cho nên ngàn vạn không thể động mặt, miễn cho vận khí hỏng, cậu vừa rồi nói tu vi của bàn thân không ổn, tôi không biết như thế nào, đột nhiên lại nghĩ tới...... Cái cách nói này."

"Tôi nói tôi không có chỉnh dung, anh có tin không?" Lục Huyền trịnh trọng hỏi.

Liễu Văn Hàm càng xấu hổ, hắn gặp qua không ít nghệ nhân không thừa nhận chính mình chỉnh dung, nhưng những cái đó phần lớn là dưới tình huống không rõ ràng, đến nỗi gương mặt này của Lục Huyền, nói rõ là cùng trước đó không giống nhau.

"Kỳ thật chỉnh dung cũng không có gì ghê gớm cả, giới giải trí rất nhiều người đều chỉnh dung."

Lục Huyền trừng hắn một cái, buông tay: "Tôi biết ngay anh không tin, chuyện tu vi không ổn cùng chỉnh dung không có quan hệ, tôi lại đây, chủ yếu chính là cùng anh nói rõ tình huống tiết mục này, nhiều tôi không nói, nói đến đây thôi, lựa chọn thế nào là do anh quyết định."

"Thật cảm ơn, tôi nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc" Liễu Văn Hàm nghiêm túc nói lời cảm kích.

"Vậy tôi liền đi trước." Lục Huyền xoay người.

"Cùng nhau." Nhan Như Ngự lâu không nói chuyện cũng đứng lên.

Lục Huyền nhìn nhìn anh, không nói thêm gì.

Tới bãi đỗ xe, Tằng Quần cùng Đường Thu đã chờ ở nơi đó.

Nhìn thấy hai người cùng nhau đến đây, Tằng Quần vội vàng tiến lên vài bước: "Lục đại sư, chuyện hôm nay......"

"Cùng cái kẻ sau màn hại Nhan Như Ngự không quan hệ, chỉ là ngoài ý muốn."

"Vậy là tốt rồi." Tằng Quần nhẹ nhàng thở ra.

"Lên xe đi, đi về trước rồi nói sau." Đường Thu cũng đã đi tới.

Lục Huyền gật đầu, đang muốn đáp ứng, người bên cạnh lại lên tiếng.

"Cậu cùng tôi đi một chiếc xe."

Nói xong, Nhan Như Ngự lập tức lên xe, thật giống như anh chưa từng có nói qua những lời này.

Đường Thu sửng sốt : "Đây là có chuyện gì?"

"Có người dính vào chứng tự luyến, cho rằng ai đều phải nghe lời anh ta." Lục Huyền nói, ngồi xuống trên xe bảo mẫu phe mình, mới vừa lên xe, liền ở chỗ ngồi phía sau nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Tằng Quần cùng Đường Thu hai người nhìn này thay phiên hỗ động trợn mắt há hốc mồm.

Tằng Quần thật cẩn thận đi đến bên cạch xe, quả nhiên nhìn thấy người nào đó đang tản ra khí lạnh: "A Ngự, Lục Huyền đã về xe của cậu ta, có chuyện gì hiện tại nói mới được hay sao? Bằng không tôi thay thế cậu truyền đạt một chút."

"Không cần." Nhan Như Ngự lạnh mặt nói.

Tằng Quần chính thở phào nhẹ nhõm, lại thấy chân dài của người nào đó đã từ trên xe bước xuống, đi đến chỗ xe Lục Huyền bên cạch.

Nguyên bản Đường Thu đang đứng ở nơi đó, thấy Nhan Như Ngự đi tới, kết quả là lặng lẽ hướng bên cạnh né tránh.

"Thật vậy?" Nhan Như Ngự rốt cuộc cũng mở miệng.

"Nói nhảm." Lục Huyền nhắm mắt lại nói.

"Chống đỡ trước, nhường cho tôi chỗ ngồi." Nhan Như Ngự gõ gõ cửa xe, ngón tay dừng ở cửa xe loảng xoảng rung động.

Lục Huyền mở to mắt, hai người đối diện hồi lâu.

"Được rồi, thấy anh chủ động lại đây, cho anh chút mặt mũi." Nói, cậu xoay chuyển thân mình, đem hai chân thả xuống dưới ghế, vẫn là một bộ dáng nằm trên xe.

Nhan Như Ngự cất bước lên xe, ngồi ở cạnh vị trí trống không tới một nửa kế bên Lục Huyền.

Đường Thu lặng lẽ đi rồi trở về, nhìn thân thể Nhan Như Ngự ngồi ở vị trí nhỏ bên trên, chỉ là nhìn, liền cảm thấy ủy khuất cho Nhan đại ảnh đế.

"Làm cái gì đó, mau ngồi đàng hoàng, ngồi không ra tướng ngồi, giống bộ dáng gì!" Đường Thu nhíu mày.

Lục Huyền vô tội mà ngẩng đầu nhìn cô, một hồi lâu mới ủy ủy khuất khuất ngồi thẳng: "Nơi này vốn dĩ vị trí một người."

"Không bằng đi qua bên xe tôi, chỗ đó lớn, hơn nữa có thể nghỉ ngơi." Nhan Như Ngự đột nhiên nói.

"Sao anh không nói sớm!" Lục Huyền nói, trực tiếp từ trên xe đi xuống, một lát liền chui vào bên trong xe Nhan Như Ngự.

Tằng Quần đang còn sững sờ, liền nhìn thấy Nhan Như Ngự thong thả đi trở về, bình tĩnh lên xe.

Một hồi lâu sau, Tằng Quần hoàn hồn, đóng cửa xe: "Đừng nói với tôi, cậu phí sức như vậy, là vì lừa Lục Huyền lên xe chúng ta?"

Tiếng nói của anh tavừa dứt, Nhan Như Ngự chậm rì rì đáp: "Ừ."

Ừ cái gì!

Tằng Quần vô ngữ mà nhìn người (Lục Huyền) đã ở bên trong xe bảo mẫu tìm cái ổ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Không tồi, nơi này của anh quả nhiên so với chỗ của tôi rộng hơn nhiều, lần này có thể ngủ ngon giấc." Lục Huyền nhắm mắt lại than thở nói.

Nhân sinh, có một cái giường là đủ, vừa lòng thõa ý!

8

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.