0 chữ
Chương 22
Chương 22: Không có lần sau
"Lục Huyền, xảy ra chuyện gì, sao Mạnh Nhiên ngất rồi?" Đường Thu cũng chạy vào.
"Đã xảy ra một ít việc, chỉ sợ hôm nay không thể quay xong được, tác phong của tổ tiết mục phải đổi lại." Lục Huyền mở miệng, lần đầu tiên cảm nhận được thao tác của giới giải trí, tuy rằng chuyện bị nhốt là ngoài ý muốn, nhưng tổ tiết mục lại cố ý làm thêm trò để tăng hiệu quả cho tiết mục chuyện này cũng không phải là tùy tiện nói xin lỗi là cho qua như vậy.
"Lúc mọi người bắt đầu quay chị mới biết được chuyện này, trước đó thì một chút cũng không biết." Đường Thu thấp giọng nói, có chút áy náy.
"Tôi ngược lại không có gì, bất quá chỉ sợ những người khác có bóng ma tâm lý." Lục Huyền nói.
Đường Thu nghe lời nói này, nhìn phản ứng mấy người còn lại.
Nơi nào đó Quý Ngọc Thanh cùng Thành Toa còn ôm nhau, Liễu Văn Hàm sắc mặt khó coi, Mạnh Nhiên bị đưa tới một bên, hiện tại đã tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Đúng lúc này, Tằng Quần vội vã từ ngoài cửa đi vào, cũng không nhìn người khác, vọt thẳng về phía đạo diễn mà đi.
"Đào Đạo, A Ngự hôm nay chỉ sợ không thể tham dự quay nữa, còn nữa mấy người hẳn là phải cho chúng tôi một giải thích hợp lý." Tằng Quần sắc mặt khó coi, đang đứng ở bên cạch phát hỏa.
"Thế nhưng trong camera đều không có quay chụp được cái gì." Đào Gia Minh đã xem qua nội dung camera, trừ bỏ vài phút nội dung cuối cùng, trước đó đều là một mảnh đen như mực.
"Đây là chuyện của mấy người, A Ngự hôm nay đã chịu kinh hách, nhất định phải trì hoãn quay lại."
"Mạnh lão sư cũng muốn trì hoãn quay."
"Toa Toa cùng Ngọc Thanh cũng quay không được."
"Văn Hàm cậu đâu rồi ?"
"Chuyện hôm nay có chút phức tạp," Liễu Văn Hàm thần sắc phức tạp, thật sự không muốn nghĩ tới chuyện phát sinh trước đó, nhưng nhiều người nhìn như vậy, hắn không thể không mở miệng được, "Kỳ thật chúng tôi vừa mới gặp mấy thứ dơ bẩn, phàm là vừa rồi có cái sai lầm, chúng tôi cũng đủ khả năng mất mạng, đặc biệt là Mạnh lão sư, vừa rồi bị cái kia bám vào người."
Nghe được lời này, Mạnh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
"Tôi không có ấn tượng."
"Mạnh lão sư tốt nhất nên đi bệnh viện đi, không biết sau khi bị quỷ bám vào người, có để lại di chứng gì không." Liễu Văn Hàm khó xử nói.
"Oa......" Thành Toa đột nhiên khóc lớn, gắt gao ôm Quý Ngọc Thanh, đem đầu vùi trong lòng ngực Quý Ngọc Thanh, "Thật đáng sợ, Ngọc Thanh, em muốn về nhà, em muốn về nhà."
"Đừng sợ đừng sợ, Toa Toa, đều qua rồi, không sợ."
"Nghe nói kế tiếp quay cơ hồ đều là ở nhà ma, nếu thật là như vậy, tôi khuyên chư vị đừng đi tìm ch,ết," Lục Huyền vừa cười vừa nói, "Dù sao lần sau mọi người không có khả năng sẽ có vận tốt như thế."
Lục Huyền có ý riêng.
Cậu cùng tổ tiết mục ký hợp đồng chỉ có một kỳ, lần này vừa vặn gặp được cậu ở lại, nhiều lần sau không phải lúc nào đều có vận tốt đến vậy đâu.
"Tôi mang Mạnh lão sư đi bệnh viện, nếu thân thể Mạnh lão sư thật sự xuất hiện vấn đề, dựa theo trên điều trong hợp đồng viết, giải trừ hợp đồng." trợ lý của Mạnh Nhiên đỡ Mạnh Nhiên nói.
"Chúng tôi cũng đi trước." Quý Ngọc Thanh ôm Thành Toa nói, ánh mắt ở trên người Lục Huyền quét qua một vòng, biểu tình phức tạp.
Thành Toa gắt gao bắt lấy quần áo Quý Ngọc Thanh, bộ dáng khóc lã chã làm người nhịn không được sinh lòng đồng tình.
"Thành Toa bị hù dọa rồi, mấy người thật sự gặp được sự kiện thần quái?" Đường Thu kéo tay áo Lục Huyền, nhỏ giọng hỏi.
"Xem như thế đi." Lục Huyền ba phải nào cũng được, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Thành Toa không bỏ.
Có lẽ bên này đã nhận ra tầm mắt, Thành Toa từ Quý Ngọc Thanh trong lòng ngực ngẩng đầu, trên mặt cười như hoa.
Lục Huyền:......
Kỹ thuật diễn này, trách sao có thể lăn lộn trong giới giải trí, không sánh bằng không sánh bằng.
Bất quá người ta chính là làm bộ nhu nhược, cùng bạn trai làm nũng mà thôi, cũng không cần thiết vạch trần.
Ngăn Mạnh Nhiên thì không được, Thành Toa lại có bộ dánh bị hù dọa sợ rồi, còn muốn lôi kéo cái gì nữa, tổ tiết mục nghĩ thầm làm sao lôi kéo ba người ở lại, cố tình lại không có biện pháp thích hợp, đành phải trơ mắt nhìn ba người rời đi.
Liễu Văn Hàm đi đến trước mặt đạo diễn, hơi hơi cúi người: "Xin lỗi, chỉ sợ tôi cũng không thể quay được."
Liễu Văn Hàm là người chủ trì, từ lúc xuất đạo tới nay vẫn luôn biết làm người có chừng mực, tiết mục này mời hắn tới, cũng là vì để cho hắn hòa giải ở trong tiết mục, mặc khác để tránh ở giữa khách quý xuất hiện khoảng cách.
Kịch bản trong tay đạo diễn bị bóp chặt, kịch bản êm đẹp đã bị hắn niết không ra bộ dáng.
"Đi đi đi, đều đi, hiện tại chỉ có hai người thì làm được cái gì?" Đạo diễn bắt đầu không kiên nhẫn đuổi người.
Liễu Văn Hàm sắc mặt tối sầm lại: "Xin lỗi."
Cách đó không xa Lục Huyền nghe được lời này, lập tức kích động mà nhìn Đường Thu: "Mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Đường Thu hồ nghi mà nhìn cậu: "Trong tiết mục xuất hiện chuyện như vậy, sắc mặt của những người khác đều rất khó coi, sao cậu lại cao hứng như vậy?"
"Kia cái gì......" Lục Huyền đột nhiên nâng tay lên, sau đó bỗng nhiên xoay người hướng ngoài phòng đi ra, "Tôi đi bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, cái biệt thự này thật buồn a."
Đường Thu nuốt khí dậm chân, lại không thể đem người trở lại.
Cô thở phì phò đi theo ra ngoài.
Vì quay tiết mục, bên ngoài biệt thự đã dựng lên các loại lều, cung cấp cho tất cả khách quý và nghệ nhân, trợ lý của nghệ nhân cùng với nhân viên tổ tiết mục công tác nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ, bên ngoài lại có vẻ quạnh quẽ không ít.
Mạnh Nhiên vừa đi, tất cả mọi người mang cô đi bệnh viện.
Thành Toa cùng Quý Ngọc Thanh rời đi, lại mang người của bọn họ cùng đi.
Liễu Văn Hàm thật ra còn ở, người ra sớm nhất là Nhan Như Ngự vẫn còn ở, hai người đối diện ngồi nói chuyện phiếm.
Bất quá trợ lý Liễu Văn Hàm cùng Nhan Như Ngự mang người đến đều thu thập đồ đạc, hiển nhiên không bao lâu nữa cũng sẽ rời đi.
"Đã xảy ra một ít việc, chỉ sợ hôm nay không thể quay xong được, tác phong của tổ tiết mục phải đổi lại." Lục Huyền mở miệng, lần đầu tiên cảm nhận được thao tác của giới giải trí, tuy rằng chuyện bị nhốt là ngoài ý muốn, nhưng tổ tiết mục lại cố ý làm thêm trò để tăng hiệu quả cho tiết mục chuyện này cũng không phải là tùy tiện nói xin lỗi là cho qua như vậy.
"Lúc mọi người bắt đầu quay chị mới biết được chuyện này, trước đó thì một chút cũng không biết." Đường Thu thấp giọng nói, có chút áy náy.
"Tôi ngược lại không có gì, bất quá chỉ sợ những người khác có bóng ma tâm lý." Lục Huyền nói.
Đường Thu nghe lời nói này, nhìn phản ứng mấy người còn lại.
Nơi nào đó Quý Ngọc Thanh cùng Thành Toa còn ôm nhau, Liễu Văn Hàm sắc mặt khó coi, Mạnh Nhiên bị đưa tới một bên, hiện tại đã tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.
"Đào Đạo, A Ngự hôm nay chỉ sợ không thể tham dự quay nữa, còn nữa mấy người hẳn là phải cho chúng tôi một giải thích hợp lý." Tằng Quần sắc mặt khó coi, đang đứng ở bên cạch phát hỏa.
"Thế nhưng trong camera đều không có quay chụp được cái gì." Đào Gia Minh đã xem qua nội dung camera, trừ bỏ vài phút nội dung cuối cùng, trước đó đều là một mảnh đen như mực.
"Đây là chuyện của mấy người, A Ngự hôm nay đã chịu kinh hách, nhất định phải trì hoãn quay lại."
"Mạnh lão sư cũng muốn trì hoãn quay."
"Toa Toa cùng Ngọc Thanh cũng quay không được."
"Văn Hàm cậu đâu rồi ?"
"Chuyện hôm nay có chút phức tạp," Liễu Văn Hàm thần sắc phức tạp, thật sự không muốn nghĩ tới chuyện phát sinh trước đó, nhưng nhiều người nhìn như vậy, hắn không thể không mở miệng được, "Kỳ thật chúng tôi vừa mới gặp mấy thứ dơ bẩn, phàm là vừa rồi có cái sai lầm, chúng tôi cũng đủ khả năng mất mạng, đặc biệt là Mạnh lão sư, vừa rồi bị cái kia bám vào người."
"Tôi không có ấn tượng."
"Mạnh lão sư tốt nhất nên đi bệnh viện đi, không biết sau khi bị quỷ bám vào người, có để lại di chứng gì không." Liễu Văn Hàm khó xử nói.
"Oa......" Thành Toa đột nhiên khóc lớn, gắt gao ôm Quý Ngọc Thanh, đem đầu vùi trong lòng ngực Quý Ngọc Thanh, "Thật đáng sợ, Ngọc Thanh, em muốn về nhà, em muốn về nhà."
"Đừng sợ đừng sợ, Toa Toa, đều qua rồi, không sợ."
"Nghe nói kế tiếp quay cơ hồ đều là ở nhà ma, nếu thật là như vậy, tôi khuyên chư vị đừng đi tìm ch,ết," Lục Huyền vừa cười vừa nói, "Dù sao lần sau mọi người không có khả năng sẽ có vận tốt như thế."
Lục Huyền có ý riêng.
Cậu cùng tổ tiết mục ký hợp đồng chỉ có một kỳ, lần này vừa vặn gặp được cậu ở lại, nhiều lần sau không phải lúc nào đều có vận tốt đến vậy đâu.
"Chúng tôi cũng đi trước." Quý Ngọc Thanh ôm Thành Toa nói, ánh mắt ở trên người Lục Huyền quét qua một vòng, biểu tình phức tạp.
Thành Toa gắt gao bắt lấy quần áo Quý Ngọc Thanh, bộ dáng khóc lã chã làm người nhịn không được sinh lòng đồng tình.
"Thành Toa bị hù dọa rồi, mấy người thật sự gặp được sự kiện thần quái?" Đường Thu kéo tay áo Lục Huyền, nhỏ giọng hỏi.
"Xem như thế đi." Lục Huyền ba phải nào cũng được, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Thành Toa không bỏ.
Có lẽ bên này đã nhận ra tầm mắt, Thành Toa từ Quý Ngọc Thanh trong lòng ngực ngẩng đầu, trên mặt cười như hoa.
Lục Huyền:......
Kỹ thuật diễn này, trách sao có thể lăn lộn trong giới giải trí, không sánh bằng không sánh bằng.
Bất quá người ta chính là làm bộ nhu nhược, cùng bạn trai làm nũng mà thôi, cũng không cần thiết vạch trần.
Ngăn Mạnh Nhiên thì không được, Thành Toa lại có bộ dánh bị hù dọa sợ rồi, còn muốn lôi kéo cái gì nữa, tổ tiết mục nghĩ thầm làm sao lôi kéo ba người ở lại, cố tình lại không có biện pháp thích hợp, đành phải trơ mắt nhìn ba người rời đi.
Liễu Văn Hàm đi đến trước mặt đạo diễn, hơi hơi cúi người: "Xin lỗi, chỉ sợ tôi cũng không thể quay được."
Liễu Văn Hàm là người chủ trì, từ lúc xuất đạo tới nay vẫn luôn biết làm người có chừng mực, tiết mục này mời hắn tới, cũng là vì để cho hắn hòa giải ở trong tiết mục, mặc khác để tránh ở giữa khách quý xuất hiện khoảng cách.
Kịch bản trong tay đạo diễn bị bóp chặt, kịch bản êm đẹp đã bị hắn niết không ra bộ dáng.
"Đi đi đi, đều đi, hiện tại chỉ có hai người thì làm được cái gì?" Đạo diễn bắt đầu không kiên nhẫn đuổi người.
Liễu Văn Hàm sắc mặt tối sầm lại: "Xin lỗi."
Cách đó không xa Lục Huyền nghe được lời này, lập tức kích động mà nhìn Đường Thu: "Mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Đường Thu hồ nghi mà nhìn cậu: "Trong tiết mục xuất hiện chuyện như vậy, sắc mặt của những người khác đều rất khó coi, sao cậu lại cao hứng như vậy?"
"Kia cái gì......" Lục Huyền đột nhiên nâng tay lên, sau đó bỗng nhiên xoay người hướng ngoài phòng đi ra, "Tôi đi bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, cái biệt thự này thật buồn a."
Đường Thu nuốt khí dậm chân, lại không thể đem người trở lại.
Cô thở phì phò đi theo ra ngoài.
Vì quay tiết mục, bên ngoài biệt thự đã dựng lên các loại lều, cung cấp cho tất cả khách quý và nghệ nhân, trợ lý của nghệ nhân cùng với nhân viên tổ tiết mục công tác nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ, bên ngoài lại có vẻ quạnh quẽ không ít.
Mạnh Nhiên vừa đi, tất cả mọi người mang cô đi bệnh viện.
Thành Toa cùng Quý Ngọc Thanh rời đi, lại mang người của bọn họ cùng đi.
Liễu Văn Hàm thật ra còn ở, người ra sớm nhất là Nhan Như Ngự vẫn còn ở, hai người đối diện ngồi nói chuyện phiếm.
Bất quá trợ lý Liễu Văn Hàm cùng Nhan Như Ngự mang người đến đều thu thập đồ đạc, hiển nhiên không bao lâu nữa cũng sẽ rời đi.
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
