0 chữ
Chương 21
Chương 21: Giác quan thứ sáu
Vừa dứt lời, bóng đen liền lao thẳng về phía cơ thể Mạnh Nhiên, định nhập lại vào cô lần nữa.
"Còn dám nhiều lời!" Lục Huyền quát, bóp chặt tay Nhan Như Ngự, ném hồn hỏa trong lòng bàn tay anh ra ngoài.
Hồn hỏa bay thẳng về phía bóng đen, trong nháy mắt, nó lập tức tách rời khỏi cơ thể kia!
Sau khi bóng dáng mơ hồ biến mất, hồn hỏa mất đi mục tiêu công kích, liền xoay quanh tại chỗ. Một lúc lâu sau, như thể đã đưa ra quyết định, nó lại bay về bên cạnh Nhan Như Ngự.
"Đây là gì?" Nhan Như Ngự nhìn hồn hỏa đang xoay quanh bên mình.
"Anh đã nhận được một ngọn hồn hỏa vô chủ. Người thường muốn dùng cũng không thể dùng được, vậy mà nó lại chủ động nhận anh làm chủ. Giữ lấy nó đi." Lục Huyền ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
"Hắn đã chết rồi sao?" Ba người nãy giờ trốn trong góc phòng rốt cuộc cũng bước ra.
"Ba người các vị trốn thật nhanh đấy." Lục Huyền ngẩng đầu lên, nhìn họ.
"Do Toa Toa sớm nhận ra có điều không ổn." Quý Ngọc Thanh nói khẽ.
"Hả?" Lục Huyền ngạc nhiên. "Mấy người đã sớm phát hiện Mạnh Nhiên có vấn đề?"
"Tôi chỉ cảm thấy Mạnh Nhiên tỷ không nên như vậy, chắc là giác quan thứ sáu của phụ nữ chăng?" Thành Toa hạ giọng. "Chỉ mới nói một câu "lạnh quá", không ngờ Liễu ca liền đi đến, còn lấy áo khoác cho tôi. Sau đó, ba người chúng tôi cứ thế ngồi sát vào nhau."
"Thảo nào..." Lục Huyền gật đầu. Cậu nhớ rõ lúc lên lầu và xuống lầu, cảnh tượng đã khác đi. "Anh cũng nhận thấy điều bất thường sao?"
Câu hỏi này là dành cho Liễu Văn Hàm.
"Chắc là giác quan thứ sáu của đàn ông chăng?" Liễu Văn Hàm lộ vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
"Hắn là quỷ sao?" Thành Toa hỏi.
"Tạm coi là quỷ, nhưng cũng không hẳn." Lục Huyền lắc đầu. "Quỷ có ba hồn sáu phách, mà hắn lại thiếu thứ quan trọng nhất – hồn hỏa. Vì thế, hắn mới dễ dàng bị hồn hỏa đánh tan như vậy."
Nói đến đây, Lục Huyền quay đầu nhìn Nhan Như Ngự, phát hiện anh vẫn đang chăm chú quan sát hồn hỏa.
"Nhan lão sư, thử hít sâu một hơi xem."
Nhan Như Ngự ngước mắt nhìn Lục Huyền.
Sau đó, anh nghiêm túc hít sâu một hơi.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngọn hồn hỏa liền tiến thẳng vào cơ thể anh.
"Biến... biến mất rồi! Không có vấn đề gì chứ?" Thành Toa kinh hãi.
"Người khác có thể gặp vấn đề, nhưng anh ta thì không. Chẳng có gì đáng lo cả." Lục Huyền đáp, rồi quay đầu nhìn cặp tình nhân vẫn đang ôm chặt lấy nhau.
"À đúng rồi, hai người có định buông nhau ra không? Tôi đoán là lúc này camera hẳn đã quay lại được cảnh này rồi đấy."
Liễu Văn Hàm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy đến bên tường, đưa tay kéo mạnh, giật xuống một tấm màn sân khấu lớn.
Trên tấm màn có in hình bức tường và cửa sổ 3D rất chân thực, nếu không quan sát kỹ thì khó mà nhận ra đây chỉ là một bức tường giả.
Ban đầu, tổ chương trình cố ý sử dụng bức tường giả này để đánh lừa người chơi, nhằm tạo hiệu ứng đặc biệt cho gameshow.
Khi tấm màn được kéo xuống, toàn bộ thiết bị quay phim lộ ra trước mắt mọi người.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Toa Toa.” Quý Ngọc Thanh khẽ gọi.
“Anh đừng buông em ra, chân em mềm nhũn rồi.” Thành Toa vẫn gắt gao bám vào Quý Ngọc Thanh, bộ dáng như chết cũng không muốn buông tay.
“Nhưng mà…” Quý Ngọc Thanh có chút do dự.
“Em mặc kệ, vừa rồi đã thế này rồi, em không muốn tách khỏi anh. Cùng lắm thì em không làm nữa.” Thành Toa tủi thân nói.
“Được được được, anh ôm em.” Quý Ngọc Thanh vội vàng đồng ý, hai tay ôm chặt lấy Thành Toa.
Lục Huyền ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này. Thế nào mà cậu lại cảm thấy Thành Toa yếu đuối hiện tại với Thành Toa vừa nãy còn nói mình có giác quan thứ sáu sắc bén dường như không phải cùng một người?
"Vậy đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Có thể biến một nữ cường nhân thành một tiểu muội yếu đuối đáng thương?" Lục Huyền len lén lại gần Nhan Như Ngự, thấp giọng hỏi.
"Tôi không hiểu." Nhan Như Ngự cũng hạ giọng đáp.
"Được rồi, anh không hiểu, tốt lắm, tôi cũng không hiểu." Lục Huyền gật đầu, nhưng cũng không biết bản thân đang gật đầu vì cái gì.
Không bao lâu sau, nhân viên tổ chương trình ào ào chạy vào.
"Mạnh lão sư!!!"
Trợ lý của Mạnh Nhiên vừa lao vào liền thấy cô nằm bất động trên mặt đất, lập tức hoảng hốt chạy tới.
Lục Huyền có chút xấu hổ. Mấy người đàn ông bọn họ đều đứng đây, vậy mà chẳng ai để ý đến nữ sĩ Mạnh Nhiên vẫn đang nằm trên sàn.
"Sao anh không nghĩ đến chuyện đỡ cô ấy dậy một chút?" Lục Huyền lập tức chỉ trích Nhan Như Ngự.
"Cậu cũng đâu có nghĩ tới." Nhan Như Ngự đáp trả.
"Chúng ta có thể giống nhau sao? Anh và Mạnh Nhiên đều là tiền bối, còn tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nếu xảy ra tai tiếng, người ta lại tưởng tôi bám váy tiền bối để tạo nhiệt." Lục Huyền nói rất có lý.
"Tôi cũng không muốn có tai tiếng." Nhan Như Ngự đáp gọn.
"Ôi chao, sao anh lại như vậy chứ? Cho dù không muốn tai tiếng, thì người ta là một cô gái ngã trên đất, giúp đỡ một chút không phải càng thể hiện phong độ quý ông sao?" Lục Huyền càng nói càng thấy mình hợp lý.
"Khách khí, nhường cơ hội này cho cậu." Nhan Như Ngự dứt lời, trực tiếp rời khỏi biệt thự.
"Ôi trời đất ơi, cái tính này của anh thì kiếm đâu ra bạn gái hả!" Lục Huyền lầm bầm.
"Còn dám nhiều lời!" Lục Huyền quát, bóp chặt tay Nhan Như Ngự, ném hồn hỏa trong lòng bàn tay anh ra ngoài.
Hồn hỏa bay thẳng về phía bóng đen, trong nháy mắt, nó lập tức tách rời khỏi cơ thể kia!
Sau khi bóng dáng mơ hồ biến mất, hồn hỏa mất đi mục tiêu công kích, liền xoay quanh tại chỗ. Một lúc lâu sau, như thể đã đưa ra quyết định, nó lại bay về bên cạnh Nhan Như Ngự.
"Đây là gì?" Nhan Như Ngự nhìn hồn hỏa đang xoay quanh bên mình.
"Anh đã nhận được một ngọn hồn hỏa vô chủ. Người thường muốn dùng cũng không thể dùng được, vậy mà nó lại chủ động nhận anh làm chủ. Giữ lấy nó đi." Lục Huyền ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
"Hắn đã chết rồi sao?" Ba người nãy giờ trốn trong góc phòng rốt cuộc cũng bước ra.
"Do Toa Toa sớm nhận ra có điều không ổn." Quý Ngọc Thanh nói khẽ.
"Hả?" Lục Huyền ngạc nhiên. "Mấy người đã sớm phát hiện Mạnh Nhiên có vấn đề?"
"Tôi chỉ cảm thấy Mạnh Nhiên tỷ không nên như vậy, chắc là giác quan thứ sáu của phụ nữ chăng?" Thành Toa hạ giọng. "Chỉ mới nói một câu "lạnh quá", không ngờ Liễu ca liền đi đến, còn lấy áo khoác cho tôi. Sau đó, ba người chúng tôi cứ thế ngồi sát vào nhau."
"Thảo nào..." Lục Huyền gật đầu. Cậu nhớ rõ lúc lên lầu và xuống lầu, cảnh tượng đã khác đi. "Anh cũng nhận thấy điều bất thường sao?"
Câu hỏi này là dành cho Liễu Văn Hàm.
"Chắc là giác quan thứ sáu của đàn ông chăng?" Liễu Văn Hàm lộ vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
"Hắn là quỷ sao?" Thành Toa hỏi.
Nói đến đây, Lục Huyền quay đầu nhìn Nhan Như Ngự, phát hiện anh vẫn đang chăm chú quan sát hồn hỏa.
"Nhan lão sư, thử hít sâu một hơi xem."
Nhan Như Ngự ngước mắt nhìn Lục Huyền.
Sau đó, anh nghiêm túc hít sâu một hơi.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngọn hồn hỏa liền tiến thẳng vào cơ thể anh.
"Biến... biến mất rồi! Không có vấn đề gì chứ?" Thành Toa kinh hãi.
"Người khác có thể gặp vấn đề, nhưng anh ta thì không. Chẳng có gì đáng lo cả." Lục Huyền đáp, rồi quay đầu nhìn cặp tình nhân vẫn đang ôm chặt lấy nhau.
"À đúng rồi, hai người có định buông nhau ra không? Tôi đoán là lúc này camera hẳn đã quay lại được cảnh này rồi đấy."
Trên tấm màn có in hình bức tường và cửa sổ 3D rất chân thực, nếu không quan sát kỹ thì khó mà nhận ra đây chỉ là một bức tường giả.
Ban đầu, tổ chương trình cố ý sử dụng bức tường giả này để đánh lừa người chơi, nhằm tạo hiệu ứng đặc biệt cho gameshow.
Khi tấm màn được kéo xuống, toàn bộ thiết bị quay phim lộ ra trước mắt mọi người.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Toa Toa.” Quý Ngọc Thanh khẽ gọi.
“Anh đừng buông em ra, chân em mềm nhũn rồi.” Thành Toa vẫn gắt gao bám vào Quý Ngọc Thanh, bộ dáng như chết cũng không muốn buông tay.
“Nhưng mà…” Quý Ngọc Thanh có chút do dự.
“Em mặc kệ, vừa rồi đã thế này rồi, em không muốn tách khỏi anh. Cùng lắm thì em không làm nữa.” Thành Toa tủi thân nói.
“Được được được, anh ôm em.” Quý Ngọc Thanh vội vàng đồng ý, hai tay ôm chặt lấy Thành Toa.
Lục Huyền ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này. Thế nào mà cậu lại cảm thấy Thành Toa yếu đuối hiện tại với Thành Toa vừa nãy còn nói mình có giác quan thứ sáu sắc bén dường như không phải cùng một người?
"Vậy đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Có thể biến một nữ cường nhân thành một tiểu muội yếu đuối đáng thương?" Lục Huyền len lén lại gần Nhan Như Ngự, thấp giọng hỏi.
"Tôi không hiểu." Nhan Như Ngự cũng hạ giọng đáp.
"Được rồi, anh không hiểu, tốt lắm, tôi cũng không hiểu." Lục Huyền gật đầu, nhưng cũng không biết bản thân đang gật đầu vì cái gì.
Không bao lâu sau, nhân viên tổ chương trình ào ào chạy vào.
"Mạnh lão sư!!!"
Trợ lý của Mạnh Nhiên vừa lao vào liền thấy cô nằm bất động trên mặt đất, lập tức hoảng hốt chạy tới.
Lục Huyền có chút xấu hổ. Mấy người đàn ông bọn họ đều đứng đây, vậy mà chẳng ai để ý đến nữ sĩ Mạnh Nhiên vẫn đang nằm trên sàn.
"Sao anh không nghĩ đến chuyện đỡ cô ấy dậy một chút?" Lục Huyền lập tức chỉ trích Nhan Như Ngự.
"Cậu cũng đâu có nghĩ tới." Nhan Như Ngự đáp trả.
"Chúng ta có thể giống nhau sao? Anh và Mạnh Nhiên đều là tiền bối, còn tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nếu xảy ra tai tiếng, người ta lại tưởng tôi bám váy tiền bối để tạo nhiệt." Lục Huyền nói rất có lý.
"Tôi cũng không muốn có tai tiếng." Nhan Như Ngự đáp gọn.
"Ôi chao, sao anh lại như vậy chứ? Cho dù không muốn tai tiếng, thì người ta là một cô gái ngã trên đất, giúp đỡ một chút không phải càng thể hiện phong độ quý ông sao?" Lục Huyền càng nói càng thấy mình hợp lý.
"Khách khí, nhường cơ hội này cho cậu." Nhan Như Ngự dứt lời, trực tiếp rời khỏi biệt thự.
"Ôi trời đất ơi, cái tính này của anh thì kiếm đâu ra bạn gái hả!" Lục Huyền lầm bầm.
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
