0 chữ
Chương 15
Chương 15: Ai thích quay thì quay
Đào Gia Minh chỉ liếc nhìn Lục Huyền một cái, không quá để tâm đến cậu. Sau khi dặn dò xong, anh ta liền rời đi.
“Lục lão sư, chào anh. Tôi là Hạng Nhạc Nhạc. Tôi có thể giới thiệu trước về quy trình ghi hình không?”
Hạng Nhạc Nhạc vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một dự án lớn như vậy, nên không tránh khỏi có chút kích động, dù người cô phụ trách không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng.
Lục Huyền đột nhiên lên tiếng: “Tôi có một câu hỏi.”
Đường Thu trực giác thấy không ổn, đang định ngăn lại thì đã thấy Hạng Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, còn Lục Huyền thì vội vàng hỏi:
“Tôi có thể hỏi một chút… PD follow là có ý nghĩa gì không?”
Hạng Nhạc Nhạc ngây ra một chút. Nhưng may mắn là trước đó cô đã được huấn luyện kỹ càng, lập tức đưa ra đáp án.
Thông qua lời giải thích của cô gái, Lục Huyền nhanh chóng hiểu được follow PD là gì và tình huống nhân vật mà cậu phải đảm nhận trong chương trình.
Cái gọi là PD follow, tương đương với một đạo diễn phụ trách, là người sẽ theo sát nghệ sĩ, hướng dẫn họ về quy trình chương trình, kịch bản, cũng như luôn giám sát họ trong quá trình ghi hình. PD follow còn có nhiệm vụ điều chỉnh trạng thái của nghệ sĩ theo yêu cầu của tổ chương trình để đảm bảo hiệu quả tổng thể.
Ví dụ như trong chương trình này, Hạng Nhạc Nhạc phải luôn đi theo Lục Huyền, nói cho cậu biết về nhân vật mà cậu cần hóa thân, bao gồm đặc điểm tính cách, tuyến thời gian và mối quan hệ với các nhân vật khác.
Còn về bối cảnh cụ thể của hiện trường quay, phải đến ngày mai khi họ vào địa điểm thực tế thì mới được tiết lộ chi tiết.
Thật ra, việc Lục Huyền có thể tham gia chương trình này hoàn toàn là nhờ vào quan hệ của Nhan Như Ngự. Kịch bản cậu nhận được cũng chỉ là vai phụ ít liên quan đến toàn bộ vụ án, một nhân vật kiểu người qua đường Giáp.
Nhưng dù sao, đây cũng là một kịch bản hoàn chỉnh. Cho dù chỉ là người qua đường, vẫn có đất diễn nhất định, không giống như những chương trình thực tế ngoài lề khác, nơi mà nếu nghệ sĩ không có sức hút thì phần hậu kỳ có thể cắt sạch toàn bộ cảnh quay của họ.
Nhan Như Ngự sẽ đến vào buổi tối, và người đi cùng anh vẫn là Tằng Quần.
Lục Huyền chỉ liếc nhìn Nhan Như Ngự một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt. So với việc chú ý đến Nhan Như Ngự, cậu càng để tâm hơn đến chuyện khi nào mới có thể lấy được khoản tiền hai ngàn vạn từ đơn hàng này.
Ngoại trừ Nhan Như Ngự, Lục Huyền không thấy bất kỳ nghệ sĩ nào khác.
Mãi đến hôm sau, tại hiện trường quay, Lục Huyền mới gặp được bốn nghệ sĩ khác ngoài cậu và Nhan Như Ngự.
Bốn người đó gồm hai nam, hai nữ. Từ trí nhớ của nguyên chủ, Lục Huyền có thể mơ hồ nhận ra họ đều là những người có chút danh tiếng trong giới giải trí, nhưng cũng chỉ đến mức "hơi có danh khí" mà thôi. Còn lại, cậu hoàn toàn không biết gì thêm.
Với tư cách là người mới đến, không quen ai cũng là điều dễ hiểu.
—
Đứng bên ngoài khu quay hình một lúc lâu, Lục Huyền ngồi xổm xuống, chống cằm quan sát căn biệt thự phía trước — một nơi đang tỏa ra sương mù màu đen dày đặc.
Hắc khí nồng như thế này…
Vào hay không vào đây? Vẫn là nên rút lui thì hơn?
—
“Lục lão sư, chờ Doãn lão sư xem xét hiện trường xong, chúng ta có thể vào rồi.”
Hạng Nhạc Nhạc cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình.
Lục Huyền thở dài: “Tại tôi cả, sáng nay ra khỏi nhà quên xem bói.”
“Hả?” Hạng Nhạc Nhạc ngơ ngác.
“Hay là thôi đi, trên người ta cũng không có công cụ gì tốt cả. Rút lui trước vẫn hơn.”
Nói xong, Lục Huyền lập tức hạ quyết tâm, đứng bật dậy, xoay người bỏ đi không hề do dự.
—
“Lục lão sư?” Hạng Nhạc Nhạc nhìn theo bóng dáng rời đi không chút lưu tình kia mà ngẩn người. “Phòng vệ sinh ở bên trong mà?”
“Không không không, tôi không quay nữa, ai thích quay thì quay đi.” Lục Huyền vội vàng phất tay. Cậu là người không thích rước phiền phức vào thân.
Mắt thấy cậu sắp đi xa, Hạng Nhạc Nhạc bỗng giật mình nhớ ra gì đó, lập tức chạy đến cách đó không xa:
“Đường tỷ, không xong rồi! Lục lão sư nói anh ấy không quay nữa!”
—
“CÁI GÌ???” Đường Thu sợ hãi đến mức bật dậy khỏi chỗ ngồi. “Cậu ta đâu? Đi hướng nào?”
“Bên kia ạ!” Hạng Nhạc Nhạc vội vàng chỉ theo hướng Lục Huyền vừa rời đi.
“Đậu má! Nhãi ranh này, tôi xem cậu ta chán sống rồi!!!”
Đường Thu giận tím mặt, lập tức đuổi theo hướng đó.
Hạng Nhạc Nhạc cũng đành chịu số phận, lặng lẽ theo sau với một bụng đầy tủi khổ.
Thời buổi này không chỉ các sao hạng A tỏ vẻ ngôi sao, ngay cả nghệ sĩ tuyến mười tám cũng làm màu.
Cuối cùng, chỉ có nhân viên bọn họ là khổ thôi…
Lục Huyền rời đi không vội vã, tốc độ cũng không nhanh. Đường Thu chạy tới chưa bao lâu đã đuổi kịp cậu.
Không đợi Lục Huyền kịp phản ứng, Đường Thu đã giơ tay đánh thẳng vào sau gáy cậu.
Cảm nhận được luồng gió mạnh từ phía sau, Lục Huyền lập tức giơ tay ôm lấy sau đầu, nhanh chóng ngồi thụp xuống.
“Đường tỷ, tôi đã chọc giận chị ở đâu chứ?”
Có lẽ do Lục Huyền nhận thua quá nhanh, cơn giận trong lòng Đường Thu vơi đi không ít. Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hậm hực hỏi: “Nhóc con, cậu thực sự không định ghi hình nữa sao?”
“Tôi cảm thấy giới giải trí quá nguy hiểm, vì vậy định rút lui.” Lục Huyền ôm đầu than thở.
Nơi này đúng là một chỗ rắc rối, bình thường cậu chẳng thèm bén mảng tới, tự nhiên cũng sẽ chẳng gặp chuyện. Ấy vậy mà vừa bước vào giới giải trí, hết người này đến người khác lũ lượt tìm tới cửa, chẳng phải muốn rước hoạ vào thân sao?
“Lục lão sư, chào anh. Tôi là Hạng Nhạc Nhạc. Tôi có thể giới thiệu trước về quy trình ghi hình không?”
Hạng Nhạc Nhạc vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một dự án lớn như vậy, nên không tránh khỏi có chút kích động, dù người cô phụ trách không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng.
Lục Huyền đột nhiên lên tiếng: “Tôi có một câu hỏi.”
Đường Thu trực giác thấy không ổn, đang định ngăn lại thì đã thấy Hạng Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, còn Lục Huyền thì vội vàng hỏi:
“Tôi có thể hỏi một chút… PD follow là có ý nghĩa gì không?”
Hạng Nhạc Nhạc ngây ra một chút. Nhưng may mắn là trước đó cô đã được huấn luyện kỹ càng, lập tức đưa ra đáp án.
Cái gọi là PD follow, tương đương với một đạo diễn phụ trách, là người sẽ theo sát nghệ sĩ, hướng dẫn họ về quy trình chương trình, kịch bản, cũng như luôn giám sát họ trong quá trình ghi hình. PD follow còn có nhiệm vụ điều chỉnh trạng thái của nghệ sĩ theo yêu cầu của tổ chương trình để đảm bảo hiệu quả tổng thể.
Ví dụ như trong chương trình này, Hạng Nhạc Nhạc phải luôn đi theo Lục Huyền, nói cho cậu biết về nhân vật mà cậu cần hóa thân, bao gồm đặc điểm tính cách, tuyến thời gian và mối quan hệ với các nhân vật khác.
Còn về bối cảnh cụ thể của hiện trường quay, phải đến ngày mai khi họ vào địa điểm thực tế thì mới được tiết lộ chi tiết.
Nhưng dù sao, đây cũng là một kịch bản hoàn chỉnh. Cho dù chỉ là người qua đường, vẫn có đất diễn nhất định, không giống như những chương trình thực tế ngoài lề khác, nơi mà nếu nghệ sĩ không có sức hút thì phần hậu kỳ có thể cắt sạch toàn bộ cảnh quay của họ.
Nhan Như Ngự sẽ đến vào buổi tối, và người đi cùng anh vẫn là Tằng Quần.
Lục Huyền chỉ liếc nhìn Nhan Như Ngự một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt. So với việc chú ý đến Nhan Như Ngự, cậu càng để tâm hơn đến chuyện khi nào mới có thể lấy được khoản tiền hai ngàn vạn từ đơn hàng này.
Mãi đến hôm sau, tại hiện trường quay, Lục Huyền mới gặp được bốn nghệ sĩ khác ngoài cậu và Nhan Như Ngự.
Bốn người đó gồm hai nam, hai nữ. Từ trí nhớ của nguyên chủ, Lục Huyền có thể mơ hồ nhận ra họ đều là những người có chút danh tiếng trong giới giải trí, nhưng cũng chỉ đến mức "hơi có danh khí" mà thôi. Còn lại, cậu hoàn toàn không biết gì thêm.
Với tư cách là người mới đến, không quen ai cũng là điều dễ hiểu.
—
Đứng bên ngoài khu quay hình một lúc lâu, Lục Huyền ngồi xổm xuống, chống cằm quan sát căn biệt thự phía trước — một nơi đang tỏa ra sương mù màu đen dày đặc.
Hắc khí nồng như thế này…
Vào hay không vào đây? Vẫn là nên rút lui thì hơn?
—
“Lục lão sư, chờ Doãn lão sư xem xét hiện trường xong, chúng ta có thể vào rồi.”
Hạng Nhạc Nhạc cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình.
Lục Huyền thở dài: “Tại tôi cả, sáng nay ra khỏi nhà quên xem bói.”
“Hả?” Hạng Nhạc Nhạc ngơ ngác.
“Hay là thôi đi, trên người ta cũng không có công cụ gì tốt cả. Rút lui trước vẫn hơn.”
Nói xong, Lục Huyền lập tức hạ quyết tâm, đứng bật dậy, xoay người bỏ đi không hề do dự.
—
“Lục lão sư?” Hạng Nhạc Nhạc nhìn theo bóng dáng rời đi không chút lưu tình kia mà ngẩn người. “Phòng vệ sinh ở bên trong mà?”
“Không không không, tôi không quay nữa, ai thích quay thì quay đi.” Lục Huyền vội vàng phất tay. Cậu là người không thích rước phiền phức vào thân.
Mắt thấy cậu sắp đi xa, Hạng Nhạc Nhạc bỗng giật mình nhớ ra gì đó, lập tức chạy đến cách đó không xa:
“Đường tỷ, không xong rồi! Lục lão sư nói anh ấy không quay nữa!”
—
“CÁI GÌ???” Đường Thu sợ hãi đến mức bật dậy khỏi chỗ ngồi. “Cậu ta đâu? Đi hướng nào?”
“Bên kia ạ!” Hạng Nhạc Nhạc vội vàng chỉ theo hướng Lục Huyền vừa rời đi.
“Đậu má! Nhãi ranh này, tôi xem cậu ta chán sống rồi!!!”
Đường Thu giận tím mặt, lập tức đuổi theo hướng đó.
Hạng Nhạc Nhạc cũng đành chịu số phận, lặng lẽ theo sau với một bụng đầy tủi khổ.
Thời buổi này không chỉ các sao hạng A tỏ vẻ ngôi sao, ngay cả nghệ sĩ tuyến mười tám cũng làm màu.
Cuối cùng, chỉ có nhân viên bọn họ là khổ thôi…
Lục Huyền rời đi không vội vã, tốc độ cũng không nhanh. Đường Thu chạy tới chưa bao lâu đã đuổi kịp cậu.
Không đợi Lục Huyền kịp phản ứng, Đường Thu đã giơ tay đánh thẳng vào sau gáy cậu.
Cảm nhận được luồng gió mạnh từ phía sau, Lục Huyền lập tức giơ tay ôm lấy sau đầu, nhanh chóng ngồi thụp xuống.
“Đường tỷ, tôi đã chọc giận chị ở đâu chứ?”
Có lẽ do Lục Huyền nhận thua quá nhanh, cơn giận trong lòng Đường Thu vơi đi không ít. Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hậm hực hỏi: “Nhóc con, cậu thực sự không định ghi hình nữa sao?”
“Tôi cảm thấy giới giải trí quá nguy hiểm, vì vậy định rút lui.” Lục Huyền ôm đầu than thở.
Nơi này đúng là một chỗ rắc rối, bình thường cậu chẳng thèm bén mảng tới, tự nhiên cũng sẽ chẳng gặp chuyện. Ấy vậy mà vừa bước vào giới giải trí, hết người này đến người khác lũ lượt tìm tới cửa, chẳng phải muốn rước hoạ vào thân sao?
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
