TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Trò hay bắt đầu rồi

Bị dân mạng điên cuồng tag tên không chỉ có Lục Huyền mà còn có cả An Dương.

“ĐM!!!” An Dương nhìn thấy vô số người @ mình với nội dung kỳ lạ, tức đến mức suýt đập nát điện thoại.

“Anh làm gì vậy?” Bối Thư Thư cau mày, trực tiếp giật lấy điện thoại trong tay anh ta. Trên màn hình, chỉ thấy bốn chữ “Trời giáng tai họa bất ngờ” tràn ngập cả giao diện.

Sau đó cô ta tùy tiện ném điện thoại lại cho An Dương, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Không ngờ nha, huynh đệ của anh cũng thù dai ghê đấy.”

“Câm miệng.” Sắc mặt An Dương trầm xuống. “Lát nữa có phỏng vấn, cô đi cùng tôi. Nhớ đừng nói lung tung.”

“Xì, cứ như tôi thích nói linh tinh lắm vậy.” Bối Thư Thư bĩu môi, nhìn sắc mặt khó coi của An Dương, đột nhiên nheo mắt đầy hứng thú: “Này, có khi nào huynh đệ của anh thích anh thật không? Yêu mà không được nên hóa hận?”

“Ghê tởm.” An Dương chửi một tiếng.

Vì một bài đăng Weibo của Lục Huyền, nền tảng này lại một lần nữa náo loạn.

Cư dân mạng 1: [Trò hay bắt đầu rồi! Mau mang ghế ngồi xem drama!]

Cư dân mạng 2: [Lục Huyền cũng gắt thật đấy, còn lôi cả "trời giáng tai họa bất ngờ" ra. Cậu ta tưởng mình là ai chứ?]

Cư dân mạng 3: [Fan An Dương đừng có khóc lóc nữa, với cái nhân phẩm của anh ta, bị trời giáng tai họa bất ngờ còn là nhẹ.]

Cư dân mạng 4: [Không hiểu bệ hạ* lại ra hóng drama cái gì nữa. Tôi nói này, ngài có thể an ổn diễn kịch được không? Theo tôi thấy thì cả An Dương lẫn Lục Huyền đều chẳng phải người tốt đẹp gì. (*Chỉ Nhan Như Ngự.)]

Cư dân mạng 5: [Đợi lát nữa nếu Nhan Như Ngự ra làm sáng tỏ, nói chỉ là trêu đùa vui vẻ thôi thì chắc cười xỉu.]

Cư dân mạng 6: [Không biết Lục Huyền ăn may kiểu gì mà lại ôm được đùi Nhan Như Ngự nữa!]

Bài đăng Weibo của Lục Huyền, cộng với việc Nhan Như Ngự ấn like, đối với phần lớn dân mạng chỉ là một trò vui nho nhỏ, không đủ để tạo sóng gió lớn.

Nhưng không lâu sau, hashtag #An Dương trời giáng tai họa bất ngờ# đột nhiên lọt top tìm kiếm nóng hổi trên Weibo.

Lục Huyền đang nằm trên sofa, tiện tay nhấn vào xem. Kết quả, đập vào mắt cậu chính là một đoạn video — hình như là cảnh phỏng vấn.

Trong video, An Dương và Bối Thư Thư đang nhận phỏng vấn từ một phóng viên. Ban đầu, họ nói về tình hình hiện tại, nhưng chẳng mấy chốc, phóng viên không thể không nhắc đến bài đăng Weibo trước đó của Lục Huyền.

Rõ ràng, cả An Dương và Bối Thư Thư đều đã biết trước chuyện này, nhưng vẫn cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, lưỡng lự trả lời câu hỏi của phóng viên.

An Dương biết rõ drama trên Weibo đã lan rộng, nên lúc này cũng không dám tùy tiện phát ngôn. Hắn ta chỉ dùng thái độ ba phải, nước đôi, nhưng từng câu từng chữ lại mang hàm ý Lục Huyền nhỏ nhen, hẹp hòi.

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, từ trên cao đột nhiên rơi xuống cả chục vật thể gì đó — đập thẳng lên đầu An Dương.

Máy quay lập tức chuyển góc, vừa hay bắt trọn cảnh một đàn chim vỗ cánh bay tán loạn.

An Dương theo bản năng đưa tay lên sờ đầu.

Từ màn hình có thể thấy rõ, mặt phóng viên nhịn cười đến đỏ bừng.

Còn An Dương, sau khi nhìn bàn tay dính đầy thứ gì đó nhoe nhoét, lập tức mặc kệ buổi phỏng vấn, quay đầu bỏ đi thẳng.

Nhân vật chính rời khỏi, buổi phỏng vấn tất nhiên phải kết thúc. Nhưng ở những khung hình cuối cùng, phóng viên rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Mặc dù video đột ngột bị cắt, nhưng không khó để cảm nhận được tâm trạng của các phóng viên đang cực kỳ hứng khởi.

Video được gắn thẻ #An Dương trời giáng tai họa bất ngờ#, kết thúc xong liền tự động chuyển đến phần bình luận.

Lục Huyền lướt qua một lượt, thấy hàng dài những câu “Ha ha ha ha ha ha”, tất nhiên cũng có người tập trung phân tích tình huống.

Cư dân mạng: [Ha ha ha ha ha! Một màn hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, đây mới chính là "trời giáng tai họa bất ngờ" thật sự, quá đỉnh luôn!!!]

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Huyền bất ngờ đổ chuông.

“Đường tỷ ——”

“Cậu thấy video trên Weibo chưa?” Đường Thu hoảng hốt hỏi. Khi xem đến đoạn kia, cô suýt chút nữa thì đập vỡ điện thoại.

“Thấy rồi.” Lục Huyền trả lời hờ hững.

“Không phải cậu sai người làm đấy chứ…?”

“Tôi có năng lực đó từ khi nào mà bản thân không biết vậy?” Lục Huyền vô tội hỏi ngược lại. “Với lại, tôi đã nhắc hắn rồi, bảo đừng ra ngoài. Chính hắn cứ khăng khăng muốn đi.”

Đường Thu… có chút đau đầu.

“Được rồi, chương trình tổng hợp của Nhan Như Ngự sắp ghi hình rồi, cậu chuẩn bị đi. Chúng ta tranh thủ rời khỏi đây, tránh đầu sóng ngọn gió một chút.”

“Không ai có tư cách khiến tôi phải tránh đầu sóng ngọn gió!” Lục Huyền tức giận nói. Trong giới huyền học, còn chưa có ai đủ sức khiến cậu phải nhượng bộ.

Đường Thu càng thêm đau đầu.

Tên nhóc này học cái kiểu nói chuyện trung nhị bệnh* này ở đâu ra vậy trời?!

(*Trung nhị bệnh: ám chỉ kiểu nói chuyện kiêu ngạo, tự tin quá mức, giống như nhân vật chính trong các bộ truyện thiếu niên nhiệt huyết.)

Cô nén giận: “Thu dọn đồ đạc đi.”

“Ờ.”

Chương trình mà Nhan Như Ngự nhận tham gia lần này là một show tổng hợp của một đài truyền hình nổi tiếng, đồng thời cũng là lần đầu tiên anh ấy góp mặt trong một gameshow. Với thân phận của anh ta, dù chỉ mới lần đầu, nhưng phía nhà đài vẫn vô cùng coi trọng.

Tên chương trình là 《Tra Án》—một chương trình thực tế phá án do người thật tham gia.

Điểm đặc biệt là bối cảnh trong chương trình không phải do đoàn phim dựng lên mà là một tòa nhà ma ám ngoài đời thực. Trước khi chính thức ghi hình, tất cả khách mời sẽ nhận được một tấm thẻ nhân vật. Trên đó có thông tin về vai diễn mà họ phải hóa thân, bao gồm cả tính cách và mối quan hệ với các nhân vật khác.

Chương trình dự kiến kéo dài 12 tập, phát sóng mỗi tuần một tập. Một lần quay có thể được biên tập thành 1-2 tập phát sóng.

Hiện tại, Lục Huyền chỉ ký hợp đồng quay một tập, nghĩa là lần này anh ta chỉ lên sóng một tập duy nhất.

Trước khi tiến vào địa điểm quay, Lục Huyền cùng Đường Thu đến khách sạn mà tổ chương trình sắp xếp.

“Chào mọi người, tôi là Đường Thu, người đại diện của Lục Huyền. Mong mọi người giúp đỡ trong lần ghi hình này.”

“Chào cô, tôi là đạo diễn của chương trình này, Đào Gia Minh. Nếu cậu ấy là người do thầy Nhan đích thân mời đến, chúng tôi đương nhiên tin tưởng vào mắt nhìn người của thầy ấy. Hạng Nhạc Nhạc!” Đào Gia Minh quay đầu gọi một tiếng.

“Có em!” Một cô gái trẻ trông có vẻ lanh lợi lập tức chạy tới.

“Từ bây giờ, em sẽ phụ trách hỗ trợ Lục Huyền.” Sau đó, anh ta nhìn sang Lục Huyền, giải thích, “Hạng Nhạc Nhạc là PD theo sát cậu, nếu có gì thắc mắc cứ hỏi cô ấy. Cô ấy sẽ hướng dẫn cậu về quy trình của chương trình cũng như những điều cần lưu ý.”*

(*PD – Producer: người chịu trách nhiệm theo sát nghệ sĩ trong quá trình ghi hình chương trình.)

“Ừm.” Lục Huyền mặt lạnh gật đầu.

8

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.