TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Giao dịch

Lục Huyền mở tập tài liệu ra, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào hai cái tên in trên đó.

"An Dương, Bối Thư Thư?" Cậu hỏi lại.

"Ừ, cậu biết đấy, hiện tại hai người bọn họ khá nổi tiếng. Tổ chương trình cũng cần nhân vật chính có sức hút. Nói thật, lần này họ tìm đến cậu cũng chỉ là để tạo hiệu ứng thôi. Nhưng dù sao cũng chỉ là một đài truyền hình hạng hai, tài chính không mạnh lắm, nên ngoài ba người các cậu, ba người còn lại chỉ là nhân vật phụ." Đường Thu thẳng thắn nói.

"Đường tỷ nói như vậy, chẳng phải là đang chê bai những người bỏ tiền đầu tư sao?" Lục Huyền cười nhạt. Cậu cũng không quá bài xích chuyện sẽ gặp An Dương và Bối Thư Thư. Dù sao thì nguyên chủ của thân thể này đã đầu thai, cậu cũng xem như đang giúp nguyên chủ tận hưởng vinh hoa thêm một đời. Xét về lý mà nói, cậu không nợ nguyên chủ điều gì.

"Nói vậy thôi chứ bọn họ có nghe thấy đâu. Dù sao đây cũng là một cơ hội tốt cho cậu Nếu có thể tạo được chút tiếng vang trên chương trình, sau này sẽ có nhiều đoàn phim tìm đến cậu hơn." Đường Thu nghiêm túc phân tích, sợ rằng Lục Huyền vì ân oán cá nhân mà từ chối show này.

"Chương trình hẹn hò thực tế..." Lục Huyền nhíu mày đọc hết nội dung kịch bản. "Đường tỷ, tôi thấy chương trình này có vẻ không ổn lắm."

"Ý cậu là sao?" Đường Thu kinh ngạc.

"Ý là có khả năng chương trình này sẽ thất bại, vấn đề không nhỏ đâu." Lục Huyền có một loại trực giác đặc biệt với tương lai. Không thể nói chính xác là gì, nhưng tám chín phần mười đều không sai, đặc biệt là những thứ đã lọt vào tầm mắt cậu.

"Vậy thì cứ kiếm chút tiền đã." Đường Thu cũng không quá bận tâm, không đặt cược toàn bộ hy vọng vào gameshow này.

"Ừm." Lục Huyền gật đầu.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

"Cậu còn có khách sao?" Đường Thu kinh ngạc. Cô rất ít khi nghe thấy tiếng chuông cửa ở chỗ Lục Huyền. Dù trước đây An Dương còn ở đây, đối phương cũng chỉ về rất khuya, khiến cô gần như chưa bao giờ chạm mặt.

Nói tới nói lui, Đường Thu vẫn chủ động mở cửa phòng để tránh trường hợp người đứng ngoài cửa là fan hoặc phóng viên.

“Tằng tiên sinh?” Đường Thu tất nhiên nhận ra Tằng Quần – người đại diện của Nhan Như Ngự. Trong giới, anh ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm.

“Cô Đường, tôi đến tìm thầy Lục.” Tằng Quần nói, giọng điệu vô cùng khách sáo.

“Không dám không dám,” Đường Thu có chút kinh ngạc, “Nếu được thì cứ gọi tôi là Tiểu Đường là được rồi. Lục Huyền đang ở bên trong.”

“Cảm ơn.” Tằng Quần bước vào nhà, lấy từ trong ngực áo ra một tấm chi phiếu, đưa cho Lục Huyền. “Thầy Lục, đây là khoản tiền đặt cọc đợt trước.”

Lục Huyền nhận lấy chi phiếu, nhìn con số ghi trên đó – không nhiều không ít, vừa đúng 5 triệu tệ.

“Vậy làm phiền rồi.” Lục Huyền bình tĩnh gật đầu.

“Cái này… có cần thêm gì để bảo đảm an toàn không?” Tằng Quần hơi do dự hỏi.

“Không cần.” Lục Huyền thẳng thắn trả lời. “Dù sao chúng ta cũng ở chung một tòa nhà, lúc nào muốn gặp thì gặp. Nếu thầy Nhan muốn tìm tôi, cứ xuống đây là được.”

“Được.” Tằng Quần gật đầu, liếc nhìn quyển sổ trên bàn rồi nói: “Vậy tôi xin phép đi trước.”

Sau khi Tằng Quần rời đi, Đường Thu lập tức ghé sát vào, kinh ngạc nhìn con số trên tấm chi phiếu: “Cậu… cậu không phải đang được Nhan Như Ngự bao nuôi đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó? Tại sao tôi lại phải để một người đàn ông bao nuôi? Tôi thiếu tiền đến mức đó sao?” Lục Huyền hỏi lại.

“Cũng hơi thiếu đấy.” Đường Thu theo bản năng gật đầu, nhưng rất nhanh liền nói tiếp: “Nếu không phải quan hệ bao nuôi, vậy thì tại sao anh ta lại đưa cậu 5 triệu tệ vô duyên vô cớ? Còn nữa, cậu vừa nói anh ta muốn gặp cậu lúc nào cũng được?”

“Chúng tôi có một giao dịch khác, Đường tỷ chưa cần biết.” Lục Huyền tạm thời không muốn để quá nhiều người biết về năng lực của mình. Dù gì thì đến giờ cậu vẫn chưa rõ tại sao mình lại nhập vào cơ thể này. Càng để lộ nhiều, bản thân càng gặp nguy hiểm.

“Chẳng lẽ là tú bà?”* Đường Thu lại hỏi lần nữa. (*Ý chỉ người môi giới trong ngành giải trí hoặc mại da^ʍ.)

“Chị có thể nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn được không?” Lục Huyền trừng mắt liếc cô một cái.

“Được rồi được rồi, chị sai rồi.” Đường Thu lập tức giơ tay đầu hàng. “Nhưng mà nếu cậu thực sự có quan hệ với Nhan Như Ngự thì cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất anh ta còn tốt hơn tên cặn bã An Dương kia nhiều. Chỉ có điều, cậu nên chú ý khuôn mặt của mình một chút, đến lúc đó bị băng bó thì không hay đâu.”

“Đường tỷ, hay là chúng ta nói chuyện triết lý cuộc đời đi?” Lục Huyền ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn cô.

“Khụ… chị còn có việc, đi trước đây. Khi nào tổ chương trình chốt lịch, chị sẽ báo cho cậu. Trước hết cứ xem tình hình của từng khách mời đã.” Đường Thu nói.

“Ừ.”

Đường Thu rời đi được một lúc thì đột nhiên gọi điện lại. Điện thoại vừa kết nối, giọng cô đã gào lên đầy phẫn nộ:

“Lục Huyền! Cậu còn dám nói là mình không có quan hệ gì với Nhan Như Ngự à!!!”

Ngay khi nghe chữ đầu tiên của Đường Thu, theo bản năng, Lục Huyền liền đưa điện thoại ra xa. Thế nhưng, dù đã giữ khoảng cách, cậu vẫn nghe thấy tiếng gào rõ mồn một của bà chị này.

Đợi cô hét xong, cậu mới từ tốn đưa điện thoại lại gần, nhàn nhã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu thực sự không biết?” Đường Thu nghi ngờ.

“Ừm…” Lục Huyền nghiêm túc suy nghĩ một lát, hồi tưởng lại những gì cô vừa nói, rồi chợt bừng tỉnh. “Tôi thật sự không có quan hệ gì với Nhan Như Ngự, ngay cả… lông chân của anh ta tôi còn chưa từng thấy.”

9

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.