0 chữ
Chương 10
Chương 10: Ai ôm đùi ai
"Đường tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Đêm qua, cây cầu lớn ngay trên đường cao tốc BN đột nhiên bị cắt đứt. Khi đó, Nhan Như Ngự cũng có mặt ngay gần đấy, suýt chút nữa đã gặp chuyện. Nhưng kỳ lạ là anh ta lại chú ý đến cậu trước tiên, còn nói hai người là bạn bè. Rốt cuộc là chuyện gì đây?" Đường Thu đầy nghi hoặc. Nếu không sợ làm Lục Huyền mất ngủ, chắc cô đã gọi điện ngay từ sớm.
Lục Huyền ôm gối, co chân ngồi trên sofa, vẫn còn bộ dạng lờ đờ, ngái ngủ.
"Vậy nên sáng sớm các người rủ nhau tới quấy rầy giấc ngủ của tôi?" Cậu ngáp một cái, mắt lim dim tựa vào sofa.
"Hả?"
"Nhà tôi có hai vị khách không mời mà đến, các người tự nói xem." Lục Huyền ném thẳng điện thoại về phía người đang ngồi trên chiếc ghế đơn bên trái, sau đó ôm gối nằm nghiêng xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
"Này này, Lục Huyền, cậu có ý gì vậy?"
Nhan Như Ngự cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên đùi Lục Huyền, nhíu mày rồi cầm lên: "Là tôi."
"Anh là ai? Sao anh lại ở trong nhà Lục Huyền?" Đường Thu theo bản năng hỏi, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
"Nhan Như Ngự." Anh lạnh lùng đáp.
"Nhan... Lão sư? A, lão sư, sao anh lại ở nhà Lục Huyền? Anh... Cậu ấy... Chuyện này là sao..." Đường Thu lập tức lắp bắp, không biết phải nói gì tiếp.
"Chuyện trên mạng cô xử lý đi. Tôi và Lục Huyền có chuyện cần bàn." Nhan Như Ngự không phải người kiệm lời, chỉ là anh không muốn nói chuyện khi không cần thiết. Nhưng lần này, anh bắt buộc phải mở miệng giải thích.
"Được được, vậy phiền Nhan lão sư rồi. Cảm ơn ngài đã giúp đỡ Lục Huyền nhà chúng tôi. Hai người cứ trò chuyện đi, trò chuyện thoải mái vào nhé." Đường Thu vội vàng lên tiếng.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Nhan Như Ngự đặt điện thoại xuống bàn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Lục Huyền khẽ cau mày nhưng vẫn không mở mắt.
"Chuyện hôm qua, có người muốn ra tay với tôi sao?" Nhan Như Ngự hỏi.
"Ừm." Lục Huyền lười biếng đáp.
"Mười triệu, cậu bảo vệ tôi an toàn, đồng thời điều tra kẻ đứng sau chuyện này." Giọng nói của Nhan Như Ngự trầm thấp, nghiêm túc.
*10 triệu tệ = 35.217.400.000 đồng Việt Nam
Lục Huyền mở choàng mắt, nhìn chằm chằm về phía Nhan Như Ngự:
"Chờ một chút."
Nói xong, cậu lập tức ném chiếc gối đang ôm trong tay, lao thẳng vào phòng.
Năm phút sau, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong, Lục Huyền quay lại phòng khách, ngồi ngay ngắn trên sofa.
"Trên thương trường, chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn. Đối phương đã có bản lĩnh lớn đến mức có thể ra tay với một cây cầu, gây ra vụ việc nghiêm trọng như vậy, chắc chắn không phải hạng tầm thường." Lục Huyền tự nhận mình là một thiên sư chuyên nghiệp, nên khi đối mặt với khách hàng, hắn nhất định phải giữ trạng thái tốt nhất.
"Bao nhiêu tiền, cậu ra giá đi." Nhan Như Ngự dứt khoát.
"Câu này nghe cứ như tôi là kẻ tham tiền vậy." Lục Huyền nhíu mày, nghiêm túc giơ hai ngón tay: "Hai nghìn vạn."
"Thành giao." Nhan Như Ngự lập tức gật đầu.
"Diễn viên thời nay đều kiếm tiền dễ vậy sao?" Lục Huyền trợn tròn mắt. Cảm giác này giống như một cuộc mặc cả giữa người mua kẻ bán, mà đối phương lại chấp nhận quá nhanh gọn, khiến cậu đột nhiên thấy… hơi mệt.
"Hai nghìn vạn, cậu làm đúng yêu cầu của tôi, tôi sẽ chuyển trước năm trăm vạn. Số còn lại, sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ thanh toán nốt." Nhan Như Ngự nói.
"Tôi cần tất cả thông tin về cuộc đời của anh, bao gồm danh sách những người thân cận và cả những kẻ có thù oán với anh." Lục Huyền nghiêm túc.
"Được."
"Nếu đã vậy, các người có thể đi rồi. Khi nào chuẩn bị xong tư liệu, giao cho tôi là được." Lục Huyền nói, cơ thể lại bắt đầu có dấu hiệu muốn nghiêng nghiêng ngả ngả. Nhưng đây là đơn hàng đầu tiên cậu nhận được, không thể để ảnh hưởng đến uy tín của mình.
"Chỉ vậy thôi sao? Cậu không cần người bảo vệ bên cạnh à?" Tằng Quần — người đi cùng Nhan Như Ngự, lên tiếng. Sau chuyện xảy ra đêm qua, anh ta cảm thấy Lục Huyền là người sâu không lường được. Đồng thời, bản thân anh ta cũng như đang treo lơ lửng trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống và tan xương nát thịt.
"Tôi đâu phải vệ sĩ." Lục Huyền lườm Tằng Quần một cái. "Nếu các người thật sự lo lắng, có thể đến gặp tôi mỗi sáng. Ít nhất tôi có thể xem qua vận thế gần đây của hai người."
"Cũng đúng." Tằng Quần gật đầu. Nghĩ đến chuyện hôm qua, rõ ràng là do Lục Huyền nhắc nhở từ sớm, chứng tỏ cậu ta không cần phải đi theo bọn họ suốt thì mới làm việc được.
"Đi thong thả, không tiễn." Lục Huyền phất tay.
Sau khi hai người kia rời đi, cậu lại ngả người xuống sofa, thầm nghĩ vẫn là trước kia tốt hơn. Khi đó, danh tiếng của Lukc Huyền đã vang xa, nên dù cậu có lười biếng thế nào, người ta vẫn tin tưởng cậu . Đâu như bây giờ, còn phải nghiêm túc giả vờ làm cao nhân ẩn thế.
Nhưng dù sao đây cũng là đơn hàng hai nghìn vạn, cố gắng diễn một chút cũng đáng.
Lục Huyền thỏa mãn ngủ một giấc trên sofa. Khi tỉnh dậy, lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Lần này, cậu ít nhất cũng không còn uể oải như trước.
"Đường tỷ." Lục Huyền mở cửa, liền thấy Đường Thu lập tức thò đầu vào nhìn xung quanh, khóe miệng giật giật: "Bọn họ đi lâu rồi."
"Đi rồi thì tốt, nếu không chị còn phải đối mặt với gương mặt lạnh băng của Nhan lão sư, đến thở mạnh cũng không dám." Đường Thu vỗ ngực thở phào, sau đó nhìn hắn đầy tò mò. "Chị còn chưa hỏi cậu, từ bao giờ cậu với Nhan Như Ngự trở thành bạn bè vậy? Sao chị không biết?"
Vừa nói, cô nàng vừa đi vào nhà. Lục Huyền đóng cửa lại, xoay người trả lời.
"Bạn bè? Khi nào thế?" Cậu hỏi lại.
"A? Trên Weibo, Nhan Như Ngự nói cậu là bạn của anh ta. Chuyện này hôm nay làm náo loạn cả Weibo, ai cũng nói chắc chắn là cậu ôm đùi anh ta." Đường Thu nói nghiêm túc. Đừng nói cư dân mạng, ngay cả nàng cũng nghĩ vậy. Nếu không vô duyên vô cớ, tại sao Nhan Như Ngự lại lên tiếng bảo vệ Lục Huyền trên Weibo?
"Tôi ôm đùi anh ta? Rõ ràng là anh ta ôm đùi tôi!" Lục Huyền lập tức phản bác.
"Đừng có đùa nữa, chị đang nói chuyện nghiêm túc đấy." Đường Thu nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không muốn nghe lời giỡn cợt.
"Tin hay không tùy chị." Lục Huyền nhún vai, không định giải thích thêm. "Mà Đường tỷ đến đây có chuyện gì sao?"
"À đúng rồi!" Đường Thu vỗ trán, như chợt nhớ ra điều quan trọng. "Có một chương trình thực tế mới, thuộc thể loại hẹn hò chân thực. Cậu cứ xem như đi diễn một vở kịch là được. Hiện tại cậu mà nhận được show như thế này đã là tốt lắm rồi, đừng quá kén chọn."
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đưa cho Lục Huyền.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Đêm qua, cây cầu lớn ngay trên đường cao tốc BN đột nhiên bị cắt đứt. Khi đó, Nhan Như Ngự cũng có mặt ngay gần đấy, suýt chút nữa đã gặp chuyện. Nhưng kỳ lạ là anh ta lại chú ý đến cậu trước tiên, còn nói hai người là bạn bè. Rốt cuộc là chuyện gì đây?" Đường Thu đầy nghi hoặc. Nếu không sợ làm Lục Huyền mất ngủ, chắc cô đã gọi điện ngay từ sớm.
Lục Huyền ôm gối, co chân ngồi trên sofa, vẫn còn bộ dạng lờ đờ, ngái ngủ.
"Vậy nên sáng sớm các người rủ nhau tới quấy rầy giấc ngủ của tôi?" Cậu ngáp một cái, mắt lim dim tựa vào sofa.
"Hả?"
"Nhà tôi có hai vị khách không mời mà đến, các người tự nói xem." Lục Huyền ném thẳng điện thoại về phía người đang ngồi trên chiếc ghế đơn bên trái, sau đó ôm gối nằm nghiêng xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhan Như Ngự cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên đùi Lục Huyền, nhíu mày rồi cầm lên: "Là tôi."
"Anh là ai? Sao anh lại ở trong nhà Lục Huyền?" Đường Thu theo bản năng hỏi, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
"Nhan Như Ngự." Anh lạnh lùng đáp.
"Nhan... Lão sư? A, lão sư, sao anh lại ở nhà Lục Huyền? Anh... Cậu ấy... Chuyện này là sao..." Đường Thu lập tức lắp bắp, không biết phải nói gì tiếp.
"Chuyện trên mạng cô xử lý đi. Tôi và Lục Huyền có chuyện cần bàn." Nhan Như Ngự không phải người kiệm lời, chỉ là anh không muốn nói chuyện khi không cần thiết. Nhưng lần này, anh bắt buộc phải mở miệng giải thích.
"Được được, vậy phiền Nhan lão sư rồi. Cảm ơn ngài đã giúp đỡ Lục Huyền nhà chúng tôi. Hai người cứ trò chuyện đi, trò chuyện thoải mái vào nhé." Đường Thu vội vàng lên tiếng.
Lục Huyền khẽ cau mày nhưng vẫn không mở mắt.
"Chuyện hôm qua, có người muốn ra tay với tôi sao?" Nhan Như Ngự hỏi.
"Ừm." Lục Huyền lười biếng đáp.
"Mười triệu, cậu bảo vệ tôi an toàn, đồng thời điều tra kẻ đứng sau chuyện này." Giọng nói của Nhan Như Ngự trầm thấp, nghiêm túc.
*10 triệu tệ = 35.217.400.000 đồng Việt Nam
Lục Huyền mở choàng mắt, nhìn chằm chằm về phía Nhan Như Ngự:
"Chờ một chút."
Nói xong, cậu lập tức ném chiếc gối đang ôm trong tay, lao thẳng vào phòng.
Năm phút sau, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong, Lục Huyền quay lại phòng khách, ngồi ngay ngắn trên sofa.
"Trên thương trường, chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn. Đối phương đã có bản lĩnh lớn đến mức có thể ra tay với một cây cầu, gây ra vụ việc nghiêm trọng như vậy, chắc chắn không phải hạng tầm thường." Lục Huyền tự nhận mình là một thiên sư chuyên nghiệp, nên khi đối mặt với khách hàng, hắn nhất định phải giữ trạng thái tốt nhất.
"Câu này nghe cứ như tôi là kẻ tham tiền vậy." Lục Huyền nhíu mày, nghiêm túc giơ hai ngón tay: "Hai nghìn vạn."
"Thành giao." Nhan Như Ngự lập tức gật đầu.
"Diễn viên thời nay đều kiếm tiền dễ vậy sao?" Lục Huyền trợn tròn mắt. Cảm giác này giống như một cuộc mặc cả giữa người mua kẻ bán, mà đối phương lại chấp nhận quá nhanh gọn, khiến cậu đột nhiên thấy… hơi mệt.
"Hai nghìn vạn, cậu làm đúng yêu cầu của tôi, tôi sẽ chuyển trước năm trăm vạn. Số còn lại, sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ thanh toán nốt." Nhan Như Ngự nói.
"Tôi cần tất cả thông tin về cuộc đời của anh, bao gồm danh sách những người thân cận và cả những kẻ có thù oán với anh." Lục Huyền nghiêm túc.
"Được."
"Nếu đã vậy, các người có thể đi rồi. Khi nào chuẩn bị xong tư liệu, giao cho tôi là được." Lục Huyền nói, cơ thể lại bắt đầu có dấu hiệu muốn nghiêng nghiêng ngả ngả. Nhưng đây là đơn hàng đầu tiên cậu nhận được, không thể để ảnh hưởng đến uy tín của mình.
"Chỉ vậy thôi sao? Cậu không cần người bảo vệ bên cạnh à?" Tằng Quần — người đi cùng Nhan Như Ngự, lên tiếng. Sau chuyện xảy ra đêm qua, anh ta cảm thấy Lục Huyền là người sâu không lường được. Đồng thời, bản thân anh ta cũng như đang treo lơ lửng trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống và tan xương nát thịt.
"Tôi đâu phải vệ sĩ." Lục Huyền lườm Tằng Quần một cái. "Nếu các người thật sự lo lắng, có thể đến gặp tôi mỗi sáng. Ít nhất tôi có thể xem qua vận thế gần đây của hai người."
"Cũng đúng." Tằng Quần gật đầu. Nghĩ đến chuyện hôm qua, rõ ràng là do Lục Huyền nhắc nhở từ sớm, chứng tỏ cậu ta không cần phải đi theo bọn họ suốt thì mới làm việc được.
"Đi thong thả, không tiễn." Lục Huyền phất tay.
Sau khi hai người kia rời đi, cậu lại ngả người xuống sofa, thầm nghĩ vẫn là trước kia tốt hơn. Khi đó, danh tiếng của Lukc Huyền đã vang xa, nên dù cậu có lười biếng thế nào, người ta vẫn tin tưởng cậu . Đâu như bây giờ, còn phải nghiêm túc giả vờ làm cao nhân ẩn thế.
Nhưng dù sao đây cũng là đơn hàng hai nghìn vạn, cố gắng diễn một chút cũng đáng.
Lục Huyền thỏa mãn ngủ một giấc trên sofa. Khi tỉnh dậy, lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Lần này, cậu ít nhất cũng không còn uể oải như trước.
"Đường tỷ." Lục Huyền mở cửa, liền thấy Đường Thu lập tức thò đầu vào nhìn xung quanh, khóe miệng giật giật: "Bọn họ đi lâu rồi."
"Đi rồi thì tốt, nếu không chị còn phải đối mặt với gương mặt lạnh băng của Nhan lão sư, đến thở mạnh cũng không dám." Đường Thu vỗ ngực thở phào, sau đó nhìn hắn đầy tò mò. "Chị còn chưa hỏi cậu, từ bao giờ cậu với Nhan Như Ngự trở thành bạn bè vậy? Sao chị không biết?"
Vừa nói, cô nàng vừa đi vào nhà. Lục Huyền đóng cửa lại, xoay người trả lời.
"Bạn bè? Khi nào thế?" Cậu hỏi lại.
"A? Trên Weibo, Nhan Như Ngự nói cậu là bạn của anh ta. Chuyện này hôm nay làm náo loạn cả Weibo, ai cũng nói chắc chắn là cậu ôm đùi anh ta." Đường Thu nói nghiêm túc. Đừng nói cư dân mạng, ngay cả nàng cũng nghĩ vậy. Nếu không vô duyên vô cớ, tại sao Nhan Như Ngự lại lên tiếng bảo vệ Lục Huyền trên Weibo?
"Tôi ôm đùi anh ta? Rõ ràng là anh ta ôm đùi tôi!" Lục Huyền lập tức phản bác.
"Đừng có đùa nữa, chị đang nói chuyện nghiêm túc đấy." Đường Thu nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không muốn nghe lời giỡn cợt.
"Tin hay không tùy chị." Lục Huyền nhún vai, không định giải thích thêm. "Mà Đường tỷ đến đây có chuyện gì sao?"
"À đúng rồi!" Đường Thu vỗ trán, như chợt nhớ ra điều quan trọng. "Có một chương trình thực tế mới, thuộc thể loại hẹn hò chân thực. Cậu cứ xem như đi diễn một vở kịch là được. Hiện tại cậu mà nhận được show như thế này đã là tốt lắm rồi, đừng quá kén chọn."
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đưa cho Lục Huyền.
8
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
