0 chữ
Chương 12
Chương 12: Khách quý phi hành
"Tiểu tổ tông, cầu cậu đừng nói giỡn." Đường Thu muốn rống lên, sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại một lúc đem tiếng rống giận dữ bên miệng nuốt xuống.
Hít một hơi thật sâu.
Cô đang đối mặt với người bệnh, người bệnh, là một người vừa mới cắt cổ tay tự sát, là người bệnh yếu ớt!
"Làm sao vậy?" Lục Huyền mềm mại nằm liệt trên sô pha, vô lực mở miệng.
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt, chúc mừng cậu sắp phi thăng rồi!" Đường Thu kích động nói.
"Ồ, đây là một vấn đề rất nghiêm túc ." Lục Huyền ngồi dậy, trầm mặt mở miệng.
"Rất nghiêm túc, tôi tin tưởng sau tiết mục này cậu khẳng định sẽ nổi danh , đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh!" Lúc nói chuyện, trong lòng Đường Thu vừa vui mừng vừa mang một chút kích động, cảm thấy đứa nhỏ mình mang này rốt cuộc cũng thông suốt.
"Tôi muốn nổi tiếng làm gì?" Lục Huyền đột nhiên hỏi ngược lại, trong giọng nói toàn là mờ mịt.
"Không cần nổi tiếng, cậu nghiêm túc à?" Đường Thu bị hỏi đến ngốc, tay nắm điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
"Không phải chị nói phi thăng sao?" Lục Huyền hỏi, "Phi thăng chẳng lẽ không phải sự kiện rất nghiêm túc sao?"
Hỏi ra lời này, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng đồ vật bị ném xuống mặt đất, một trận giòn vang, mười phần êm tai.
"A a a a a cậu đền điện thoại cho tôi đi!!!!!" Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên âm thanh tức giận.
Lục Huyền yên lặng đưa điện thoại dịch ra xa.
Một hồi lâu, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh sột soạt.
"Lục Huyền, đầu óc của cậu có phải bị nóng quá nên hỏng luôn rồi phải không, chị yêu cầu cần phải đưa cậu đi bệnh viện khám thử xem sao?" Đường Thu hít một hơi thật sâu rồi mới thở ra.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cô có thể làm được.
Nghĩ như vậy, Đường Thu một tay khác gắt gao nắm chặt ly thủy tinh.
"Được rồi, chị nói đi." Lục Huyền tư thế ngồi đoan chính, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn.
"Không phải là làm chuyện xấu gì rồi chứ?" Đường Thu chần chờ hỏi.
"Tôi ngoan như vậy mà." Lục Huyền thấp giọng trả lời, cho dù chính cậu nói ra lời nói này chính cậu cũng không tin.
Đường Thu nỗ lực áp chế tính tình của mình, che lại trái tim: "Tin tức từ công ty, nói là Nhan Như Ngự nhận một tiết mục, muốn mang cậu đi làm khách quý phi hành."
"Vậy tiết mục yêu đương trước kia thì sao?" Lục Huyền hỏi.
"Nhận, đương nhiên nhận, dù sao hiện tại cậu không có công tác gì, ngu gì mà không nhận." Đường Thu lập tức đánh nhịp quyết định.
"À, tôi còn có một câu hỏi." Lục Huyền nắm điện thoại nghiêm túc hỏi.
"Cậu nói đi." Đường Thu hào phóng mở miệng, trải qua chuyện lần trước kia, năng lực áp chế tính tình của cô càng tiến bộ hơn rất nhiều.
"Khách quý phi hành là cái gì?" Lục Huyền rất nghiêm túc hỏi.
Cậu vừa nói ra khỏi miệng, đầu dây điện thoại bên kia đầu liền truyền đến âm thanh gì đó không rõ lắm, một hồi lâu, tiếng nói hữu khí vô lực của Đường Thu mới truyền tới: "Chị vừa bắt lấy được điện thoại, có lợi hại không?"
Lục Huyền: "...... Lợi hại."
"Thôi, sáng mai chị tới đón cậu!" Đường Thu nhanh chóng cúp điện thoại, sợ trễ một giây, cô sẽ bị làm cho tức chết mất.
Điện thoại trên tay Lục Huyền truyền đến âm thanh tút tút, cậu cau mày lẩm bẩm: "Chị còn chưa nói cho tôi khách quý phi hành là cái gì nữa?"
Nói thì nói vậy, cậu trực tiếp mở trình duyệt điện thoại ra, tìm tòi bốn chữ khách quý phi hành.
Ở trên mạng có nói kiểu như là "Hình thức cùng nhau thắng , tổ tiết mục đưa tiền, khách quý thông qua việc tiết mục hấp dẫn fan" sau ba phút phải có đáp án , cũng phải đưa ra kết luận thật nhanh.
Một gameshow chia làm hai loại khách quý là thường trú cùng phi hành, người trước thì số lần tham dự tiết mục vượt qua một nửa, thậm chí mỗi một kỳ tiết mục đều sẽ ở lại, mà phi hành khách quý tham dự tiết mục số lần khả năng chỉ là một kỳ trong 12 kỳ cũng vừa đến hai lần.
Đường Thu nhận cho cậu hai show truyền hình, một là thường trú , một là khách quý phi hành.
Trách không được khi cậu hỏi hai tiết mục an bài thế nào, Đường Thu trực tiếp tỏ vẻ đều nhận cả hai.
Lục Huyền đối với giới giải trí không có hứng thú quá lớn, chẳng qua đây là chức nghiệp của nguyên chủ, cậu lại xuyên đến thân thể này, không chỉ kế thừa đào hoa nát của nguyên chủ, còn phải kế thừa chức nghiệp của nguyên chủ luôn.
Dù sao cậu cũng không có việc gì làm, đi show truyền hình kia chơi cũng được.
Sau khi thông suốt được điểm này, Lục Huyền liền an tâm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, cậu chưa dậy, thì nghe được tiếng đập cửa.
Nháy mắt tiếng đập cửa vang lên, cậu liền trở mình, cầm gối đắp lên đầu của mình.
Không bao lâu, tiếng chuông điện thoại như đòi mạng vang lên.
"Thật ồn ào."
Cậu mơ hồ cầm lấy điện thoại rồi nhìn xuống màn hình, nhìn thấy biểu tượng thông báo trên điện thoại, trực tiếp ngồi dậy.
"Xém chút nữa thì quên, hiện tại không phải ở trên núi." Lục Huyền gãi gãi đầu tóc lộn xộn rối bời, giãy giụa ngồi dậy, ấn xuống nút trả lời.
Tên người điện tới là Đường Thu, bởi vậy trong nháy mắt khi nhận cuộc điện thoại, cậu liền tự giác đem điện thoại đặt xa mình cách xa khoảng một mét, lẳng lặng chờ tiếng rống giận dữ của Đường Thu vang lên.
"Huyền Nhi a, cậu thức dậy chưa ?" Âm thanh ôn nhu ngoài ý muốn vang lên trong điện thoại.
Lục Huyền theo bản năng xoa xoa cánh tay, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải là bị quỷ bám vào người đi, tôi còn chưa kịp mua bùa với chu sa đâu."
Bên này âm thanh tương đối nhỏ, Đường Thu cẩn thận nghe vẫn nghe rõ, cô nỗ lực lộ ra tươi cười: "Huyền Nhi a, chị đang đứng ở trước cửa nhà, cậu có thể đi mở cửa được không?"
"Tôi đi ngay." Lục Huyền xuống giường, mang dép lê vào, nhanh chóng đi tới cửa mở cửa phòng ra.
Sau khi thấy rõ người đứng bên ngoài cửa có, cậu lập tức minh bạch nguyên nhân vì sao Đường Thu trước đó nói chuyện ôn nhu đến như vậy.
"Mấy người đến đây từ lúc nào?" Lục Huyền hỏi.
"Vừa đến, đang suy nghĩ làm sao để liên hệ được với Lục tiên sinh, thì nhìn thấy Đường tiểu thư, may mắn là Đường tiểu thư có thể liên hệ được với Lục tiên sinh." Tằng Quần mở miệng cười.
Lục Huyền nhìn hai người liếc mắt một cái: "Không có việc gì, mấy người đi thôi."
"OK." Đường Thu đẩy Lục Huyền, hy vọng cậu chớ quên tình cảnh của mình.
"Không có việc gì." Lục Huyền lắc đầu, tình huống hiện tại là Nhan Như Ngự cùng Tằng Quần cầu cậu, mà không phải cậu cầu hai người đó, ngữ khí nói chuyện không cần thiết phải ăn nói khép nép.
"Cái này......" Tằng Quần do dự.
Hít một hơi thật sâu.
Cô đang đối mặt với người bệnh, người bệnh, là một người vừa mới cắt cổ tay tự sát, là người bệnh yếu ớt!
"Làm sao vậy?" Lục Huyền mềm mại nằm liệt trên sô pha, vô lực mở miệng.
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt, chúc mừng cậu sắp phi thăng rồi!" Đường Thu kích động nói.
"Ồ, đây là một vấn đề rất nghiêm túc ." Lục Huyền ngồi dậy, trầm mặt mở miệng.
"Rất nghiêm túc, tôi tin tưởng sau tiết mục này cậu khẳng định sẽ nổi danh , đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh!" Lúc nói chuyện, trong lòng Đường Thu vừa vui mừng vừa mang một chút kích động, cảm thấy đứa nhỏ mình mang này rốt cuộc cũng thông suốt.
"Không cần nổi tiếng, cậu nghiêm túc à?" Đường Thu bị hỏi đến ngốc, tay nắm điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
"Không phải chị nói phi thăng sao?" Lục Huyền hỏi, "Phi thăng chẳng lẽ không phải sự kiện rất nghiêm túc sao?"
Hỏi ra lời này, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng đồ vật bị ném xuống mặt đất, một trận giòn vang, mười phần êm tai.
"A a a a a cậu đền điện thoại cho tôi đi!!!!!" Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên âm thanh tức giận.
Lục Huyền yên lặng đưa điện thoại dịch ra xa.
Một hồi lâu, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh sột soạt.
"Lục Huyền, đầu óc của cậu có phải bị nóng quá nên hỏng luôn rồi phải không, chị yêu cầu cần phải đưa cậu đi bệnh viện khám thử xem sao?" Đường Thu hít một hơi thật sâu rồi mới thở ra.
Nghĩ như vậy, Đường Thu một tay khác gắt gao nắm chặt ly thủy tinh.
"Được rồi, chị nói đi." Lục Huyền tư thế ngồi đoan chính, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn.
"Không phải là làm chuyện xấu gì rồi chứ?" Đường Thu chần chờ hỏi.
"Tôi ngoan như vậy mà." Lục Huyền thấp giọng trả lời, cho dù chính cậu nói ra lời nói này chính cậu cũng không tin.
Đường Thu nỗ lực áp chế tính tình của mình, che lại trái tim: "Tin tức từ công ty, nói là Nhan Như Ngự nhận một tiết mục, muốn mang cậu đi làm khách quý phi hành."
"Vậy tiết mục yêu đương trước kia thì sao?" Lục Huyền hỏi.
"Nhận, đương nhiên nhận, dù sao hiện tại cậu không có công tác gì, ngu gì mà không nhận." Đường Thu lập tức đánh nhịp quyết định.
"À, tôi còn có một câu hỏi." Lục Huyền nắm điện thoại nghiêm túc hỏi.
"Khách quý phi hành là cái gì?" Lục Huyền rất nghiêm túc hỏi.
Cậu vừa nói ra khỏi miệng, đầu dây điện thoại bên kia đầu liền truyền đến âm thanh gì đó không rõ lắm, một hồi lâu, tiếng nói hữu khí vô lực của Đường Thu mới truyền tới: "Chị vừa bắt lấy được điện thoại, có lợi hại không?"
Lục Huyền: "...... Lợi hại."
"Thôi, sáng mai chị tới đón cậu!" Đường Thu nhanh chóng cúp điện thoại, sợ trễ một giây, cô sẽ bị làm cho tức chết mất.
Điện thoại trên tay Lục Huyền truyền đến âm thanh tút tút, cậu cau mày lẩm bẩm: "Chị còn chưa nói cho tôi khách quý phi hành là cái gì nữa?"
Nói thì nói vậy, cậu trực tiếp mở trình duyệt điện thoại ra, tìm tòi bốn chữ khách quý phi hành.
Ở trên mạng có nói kiểu như là "Hình thức cùng nhau thắng , tổ tiết mục đưa tiền, khách quý thông qua việc tiết mục hấp dẫn fan" sau ba phút phải có đáp án , cũng phải đưa ra kết luận thật nhanh.
Một gameshow chia làm hai loại khách quý là thường trú cùng phi hành, người trước thì số lần tham dự tiết mục vượt qua một nửa, thậm chí mỗi một kỳ tiết mục đều sẽ ở lại, mà phi hành khách quý tham dự tiết mục số lần khả năng chỉ là một kỳ trong 12 kỳ cũng vừa đến hai lần.
Đường Thu nhận cho cậu hai show truyền hình, một là thường trú , một là khách quý phi hành.
Trách không được khi cậu hỏi hai tiết mục an bài thế nào, Đường Thu trực tiếp tỏ vẻ đều nhận cả hai.
Lục Huyền đối với giới giải trí không có hứng thú quá lớn, chẳng qua đây là chức nghiệp của nguyên chủ, cậu lại xuyên đến thân thể này, không chỉ kế thừa đào hoa nát của nguyên chủ, còn phải kế thừa chức nghiệp của nguyên chủ luôn.
Dù sao cậu cũng không có việc gì làm, đi show truyền hình kia chơi cũng được.
Sau khi thông suốt được điểm này, Lục Huyền liền an tâm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, cậu chưa dậy, thì nghe được tiếng đập cửa.
Nháy mắt tiếng đập cửa vang lên, cậu liền trở mình, cầm gối đắp lên đầu của mình.
Không bao lâu, tiếng chuông điện thoại như đòi mạng vang lên.
"Thật ồn ào."
Cậu mơ hồ cầm lấy điện thoại rồi nhìn xuống màn hình, nhìn thấy biểu tượng thông báo trên điện thoại, trực tiếp ngồi dậy.
"Xém chút nữa thì quên, hiện tại không phải ở trên núi." Lục Huyền gãi gãi đầu tóc lộn xộn rối bời, giãy giụa ngồi dậy, ấn xuống nút trả lời.
Tên người điện tới là Đường Thu, bởi vậy trong nháy mắt khi nhận cuộc điện thoại, cậu liền tự giác đem điện thoại đặt xa mình cách xa khoảng một mét, lẳng lặng chờ tiếng rống giận dữ của Đường Thu vang lên.
"Huyền Nhi a, cậu thức dậy chưa ?" Âm thanh ôn nhu ngoài ý muốn vang lên trong điện thoại.
Lục Huyền theo bản năng xoa xoa cánh tay, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải là bị quỷ bám vào người đi, tôi còn chưa kịp mua bùa với chu sa đâu."
Bên này âm thanh tương đối nhỏ, Đường Thu cẩn thận nghe vẫn nghe rõ, cô nỗ lực lộ ra tươi cười: "Huyền Nhi a, chị đang đứng ở trước cửa nhà, cậu có thể đi mở cửa được không?"
"Tôi đi ngay." Lục Huyền xuống giường, mang dép lê vào, nhanh chóng đi tới cửa mở cửa phòng ra.
Sau khi thấy rõ người đứng bên ngoài cửa có, cậu lập tức minh bạch nguyên nhân vì sao Đường Thu trước đó nói chuyện ôn nhu đến như vậy.
"Mấy người đến đây từ lúc nào?" Lục Huyền hỏi.
"Vừa đến, đang suy nghĩ làm sao để liên hệ được với Lục tiên sinh, thì nhìn thấy Đường tiểu thư, may mắn là Đường tiểu thư có thể liên hệ được với Lục tiên sinh." Tằng Quần mở miệng cười.
Lục Huyền nhìn hai người liếc mắt một cái: "Không có việc gì, mấy người đi thôi."
"OK." Đường Thu đẩy Lục Huyền, hy vọng cậu chớ quên tình cảnh của mình.
"Không có việc gì." Lục Huyền lắc đầu, tình huống hiện tại là Nhan Như Ngự cùng Tằng Quần cầu cậu, mà không phải cậu cầu hai người đó, ngữ khí nói chuyện không cần thiết phải ăn nói khép nép.
"Cái này......" Tằng Quần do dự.
8
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
