0 chữ
Chương 9
Chương 9
Ngày hôm sau, thứ Sáu.
Ứng Uyển Linh bước vào lớp học đang ầm ĩ náo nhiệt. Căn phòng bỗng chốc im lặng trong khoảnh khắc rồi lại ồn ào như cũ, nhưng vẫn có vài ánh mắt lén lút qua lại giữa cô và Tiêu Toàn.
Ứng Uyển Linh ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng đi về chỗ ngồi.
Tiêu Toàn đến sớm hơn cô nghĩ một chút. Dù cuối xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng có logo của trường.
Không mặc áo khoác, cũng phải thôi, áo khoác bị cô cầm đi rồi.
Tiêu Toàn ngồi đó, tự tạo thành một thế giới riêng. Trên bàn chỉ có giấy và bút, so với kiểu bày biện đủ thứ của Ứng Uyển Linh bên cạnh nào là ly nước, đồ ăn vặt, ống bút chất cao ngất cùng các loại đồ vật chẳng liên quan gì đến học tập, thì bàn của Tiêu Toàn có thể nói là trống trơn.
Hai bên ranh giới rõ rệt.
Khi Ứng Uyển Linh ngồi xuống, cô tiện tay đặt chiếc túi đang cầm xuống giữa cô và Tiêu Toàn, rồi dùng chân đẩy nó dịch sang phía bên kia một chút.
“...”
Sao cảm giác từ lúc ngồi xuống, những ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ càng thường xuyên hơn thì phải?
Ứng Uyển Linh nghĩ mãi không ra. Đúng lúc chuông vào lớp reo, cô cũng không để ý nhiều, tự mình lấy điện thoại ra lướt tin.
Bên cạnh, Tiêu Toàn liếc nhìn Ứng Uyển Linh một cái, rồi lại cụp mắt nhìn xuống chiếc túi xách ở giữa hai người – bên trong đó chính là áo đồng phục của cô ấy.
“...” Ứng Uyển Linh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình.
Tay cô dừng lại, rồi lại tiếp tục nghịch điện thoại.
Cô phát hiện một tin nhắn từ hôm qua chưa xem.
[Chuyện hôm qua không nói ra ngoài, tôi sẽ không kiếm chuyện với nó nữa.]
Gửi từ Triệu Nghi.
Tối hôm qua, Triệu Nghi vừa ôm chỗ đau vừa tức tối gõ dòng tin nhắn này.
Triệu Nghi coi như đã nhìn rõ, lúc đó Ứng Uyển Linh đến là để giải vây cho Tiêu Toàn. Nhưng không phải cô ta nói muốn cho con nhỏ học sinh chuyển trường này không yên ổn sao?
Đây lại là trò gì nữa? Diễn vở “chỉ có mình tao mới được bắt nạt” à?
Vốn định lôi kéo Tiêu Toàn không ngờ bị từ chối, dẫn người đến “khuyên bảo” lại còn bị đánh cho một trận, lại còn bị Ứng Uyển Linh nhìn thấy, Triệu Nghi tức muốn điên.
Nhưng mối quan hệ giữa Tiêu Toàn và Ứng Uyển Linh mập mờ, cô ta không thể hành động lỗ mãng. Tiêu Toàn là một đứa ra tay rất độc, mà kiểm tra lại chẳng thấy dấu vết gì.
Sau này có cơ hội sẽ báo thù sau.
Ứng Uyển Linh gần như chẳng hiểu gì cả.
Nhưng tay cô nhanh nhẩu gửi đi: [Được.]
Tin nhắn này vừa gửi đi, hệ thống hét lên: [Cô đồng ý rồi? Vậy ai đến hành hạ nữ chính? Cô à?]
[Cô có tình tiết của riêng mình đó!]
Hệ thống vừa hỏi, Ứng Uyển Linh liền giả vờ không biết: “A... Làm sao bây giờ? Nhưng mà tôi lỡ đồng ý rồi.”
Hệ thống tức giận: [Nếu cô ta không làm, cô phải làm!]
Ứng Uyển Linh thầm phản bác: “Triệu Nghi biết tôi che chở nữ chính, cô ta còn kiếm chuyện với nữ chính nữa không chứ.”
[Thì cũng phải diễn cho qua tình tiết chứ, nếu không... nếu không...]
Không đợi hệ thống “nếu không” nói gì đó, cũng không đợi Ứng Uyển Linh hỏi.
Một luồng điện nhỏ yếu chạy qua người, Ứng Uyển Linh cả người cứng đờ chân mềm nhũn, ngã về một bên.
“Ai?”
“Có người ngất xỉu!”
“Là Ứng Uyển Linh!”
“...Wow.”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ứng Uyển Linh vẫn còn một chút nhận biết.
Cô biết mình không ngã xuống đất, biết mình được đỡ lấy. Người đỡ cô lạnh quá, vòng tay cũng lạnh cứng ngắc, có một mùi tinh dầu thoang thoảng.
Cô còn thấy được mắt của Tiêu Toàn, không giống bình thường, không lạnh.
?
Tiêu Toàn?
Tiêu Toàn!
Ứng Uyển Linh đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Trước mắt là một màu trắng toát. Một vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm đang ở khung cửa, trang trí cho căn phòng bệnh màu trắng này bằng những dải lụa màu hồng phấn. Anh ta đang dán ở chỗ cao, phải nhón chân, trông hơi buồn cười.
Nhìn sang bên cạnh là Từ Điềm đang ngồi nghịch điện thoại.
Từ Điềm quay đầu, thấy Ứng Uyển Linh tỉnh, cười tủm tỉm nhích lại gần: “Cậu tỉnh rồi à? Bác sĩ nói cậu không sao, trường cho chúng ta nghỉ nửa ngày đó.”
“Sướиɠ quá, mai là thứ Bảy, mình bắt đầu nghỉ từ bây giờ luôn.”
Ứng Uyển Linh mới tỉnh, hơi ngơ ngác: “Tiêu... à không... cái bạn học sinh chuyển trường đó không đưa mình tới đây à?”
Từ Điềm lộ vẻ suy tư, ngồi lại ngay ngắn, vừa tìm gì đó trên điện thoại vừa kể lại tình hình lúc đó: “Lúc đó cậu ngất trên người cậu ta, cậu ta ôm cậu mà đứng im không nhúc nhích, chắc là chưa thấy cảnh đời bao giờ nên sợ đứng hình. Vốn dĩ cô Trương định để cậu ta đưa cậu đi phòng y tế nhưng bị mình cản lại, vì cậu không thích cậu ta mà...”
“Vì là ngất xỉu nên đưa thẳng đến bệnh viện luôn, kiểm tra không có vấn đề gì. Nhưng dì sắp tới rồi đó, cậu chuẩn bị tinh thần đi.”
Ứng Uyển Linh: “Gặp mẹ mình thì có gì mà phải chuẩn bị...”
Người ngất xỉu là cô mà!
Từ Điềm lộ vẻ mặt khó tả: “Hôm qua cậu có phải đã đánh bạn cùng bàn không? Lần sau nhớ giấu kỹ một chút, bị Triệu Nghi phát hiện mách mẹ cậu rồi kìa.”
Cô đánh Tiêu Toàn? Hôm qua?
Ứng Uyển Linh lập tức muốn thề thốt chối bay, nhưng nghĩ lại thì thông suốt ngay.
Triệu Nghi đã đổ việc mình làm cho cô.
Đổi lại là Triệu Nghi không kiếm chuyện với Tiêu Toàn nữa.
Ứng Uyển Linh thoáng chốc không còn gì để nói.
Thấy sắc mặt Ứng Uyển Linh thay đổi, Từ Điềm phát hiện có gì đó không đúng, lại hỏi: “Tin đồn giả à? Chẳng lẽ cậu nhận cái bạn học sinh chuyển trường đó...”
“Làm em gái nuôi?”
Ứng Uyển Linh mặt đơ ra: “Sao có thể.”
Bảo nữ chính gọi mình là chị?
Khả năng mình gọi nữ chính là chị còn lớn hơn ấy chứ.
Đó là nhân vật chính mà.
“À, mình cứ tưởng.” Từ Điềm tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm, cảm thán: “Mùi nước hoa này mình bỏ cuộc, không giữ mùi gì cả.”
Ứng Uyển Linh: “Hả?”
Hôm nay cô không xịt nước hoa.
“Ừa, chỉ ngửi thấy ở trong lớp thôi, mùi quýt thoang thoảng, trên người bạn cùng bàn của cậu cũng có.”
Đồng tử Ứng Uyển Linh co rút lại.
“Tiêu Toàn mặc áo khoác đồng phục rồi à?”
Từ Điềm: “Không biết nữa, để mình hỏi giúp cậu nhé?”
Lạ thật, sao Ứng Uyển Linh tự dưng lại để ý chuyện bạn học sinh chuyển trường đó có mặc áo khoác hay không nhỉ?
Một giọng nói rầu rĩ vang lên: “Không cần.”
Từ Điềm nhìn Ứng Uyển Linh đang chui rúc trong chăn, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại dâng lên.
“Vậy thôi nhé, mình đi đây.” Từ Điềm đứng dậy đi lướt qua vệ sĩ ra cửa, nói: “Mình có hẹn làm móng.”
Chỉ còn lại Ứng Uyển Linh chôn mặt trong chăn, mặt đỏ như tôm luộc.
Là do để trong phòng mình lâu nên mới bị ám mùi giống nhau sao?
Ứng Uyển Linh bước vào lớp học đang ầm ĩ náo nhiệt. Căn phòng bỗng chốc im lặng trong khoảnh khắc rồi lại ồn ào như cũ, nhưng vẫn có vài ánh mắt lén lút qua lại giữa cô và Tiêu Toàn.
Ứng Uyển Linh ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng đi về chỗ ngồi.
Tiêu Toàn đến sớm hơn cô nghĩ một chút. Dù cuối xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng có logo của trường.
Không mặc áo khoác, cũng phải thôi, áo khoác bị cô cầm đi rồi.
Tiêu Toàn ngồi đó, tự tạo thành một thế giới riêng. Trên bàn chỉ có giấy và bút, so với kiểu bày biện đủ thứ của Ứng Uyển Linh bên cạnh nào là ly nước, đồ ăn vặt, ống bút chất cao ngất cùng các loại đồ vật chẳng liên quan gì đến học tập, thì bàn của Tiêu Toàn có thể nói là trống trơn.
Khi Ứng Uyển Linh ngồi xuống, cô tiện tay đặt chiếc túi đang cầm xuống giữa cô và Tiêu Toàn, rồi dùng chân đẩy nó dịch sang phía bên kia một chút.
“...”
Sao cảm giác từ lúc ngồi xuống, những ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ càng thường xuyên hơn thì phải?
Ứng Uyển Linh nghĩ mãi không ra. Đúng lúc chuông vào lớp reo, cô cũng không để ý nhiều, tự mình lấy điện thoại ra lướt tin.
Bên cạnh, Tiêu Toàn liếc nhìn Ứng Uyển Linh một cái, rồi lại cụp mắt nhìn xuống chiếc túi xách ở giữa hai người – bên trong đó chính là áo đồng phục của cô ấy.
“...” Ứng Uyển Linh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình.
Tay cô dừng lại, rồi lại tiếp tục nghịch điện thoại.
Cô phát hiện một tin nhắn từ hôm qua chưa xem.
Gửi từ Triệu Nghi.
Tối hôm qua, Triệu Nghi vừa ôm chỗ đau vừa tức tối gõ dòng tin nhắn này.
Triệu Nghi coi như đã nhìn rõ, lúc đó Ứng Uyển Linh đến là để giải vây cho Tiêu Toàn. Nhưng không phải cô ta nói muốn cho con nhỏ học sinh chuyển trường này không yên ổn sao?
Đây lại là trò gì nữa? Diễn vở “chỉ có mình tao mới được bắt nạt” à?
Vốn định lôi kéo Tiêu Toàn không ngờ bị từ chối, dẫn người đến “khuyên bảo” lại còn bị đánh cho một trận, lại còn bị Ứng Uyển Linh nhìn thấy, Triệu Nghi tức muốn điên.
Nhưng mối quan hệ giữa Tiêu Toàn và Ứng Uyển Linh mập mờ, cô ta không thể hành động lỗ mãng. Tiêu Toàn là một đứa ra tay rất độc, mà kiểm tra lại chẳng thấy dấu vết gì.
Sau này có cơ hội sẽ báo thù sau.
Nhưng tay cô nhanh nhẩu gửi đi: [Được.]
Tin nhắn này vừa gửi đi, hệ thống hét lên: [Cô đồng ý rồi? Vậy ai đến hành hạ nữ chính? Cô à?]
[Cô có tình tiết của riêng mình đó!]
Hệ thống vừa hỏi, Ứng Uyển Linh liền giả vờ không biết: “A... Làm sao bây giờ? Nhưng mà tôi lỡ đồng ý rồi.”
Hệ thống tức giận: [Nếu cô ta không làm, cô phải làm!]
Ứng Uyển Linh thầm phản bác: “Triệu Nghi biết tôi che chở nữ chính, cô ta còn kiếm chuyện với nữ chính nữa không chứ.”
[Thì cũng phải diễn cho qua tình tiết chứ, nếu không... nếu không...]
Không đợi hệ thống “nếu không” nói gì đó, cũng không đợi Ứng Uyển Linh hỏi.
Một luồng điện nhỏ yếu chạy qua người, Ứng Uyển Linh cả người cứng đờ chân mềm nhũn, ngã về một bên.
“Ai?”
“Có người ngất xỉu!”
“Là Ứng Uyển Linh!”
“...Wow.”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ứng Uyển Linh vẫn còn một chút nhận biết.
Cô biết mình không ngã xuống đất, biết mình được đỡ lấy. Người đỡ cô lạnh quá, vòng tay cũng lạnh cứng ngắc, có một mùi tinh dầu thoang thoảng.
Cô còn thấy được mắt của Tiêu Toàn, không giống bình thường, không lạnh.
?
Tiêu Toàn?
Tiêu Toàn!
Ứng Uyển Linh đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Trước mắt là một màu trắng toát. Một vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm đang ở khung cửa, trang trí cho căn phòng bệnh màu trắng này bằng những dải lụa màu hồng phấn. Anh ta đang dán ở chỗ cao, phải nhón chân, trông hơi buồn cười.
Nhìn sang bên cạnh là Từ Điềm đang ngồi nghịch điện thoại.
Từ Điềm quay đầu, thấy Ứng Uyển Linh tỉnh, cười tủm tỉm nhích lại gần: “Cậu tỉnh rồi à? Bác sĩ nói cậu không sao, trường cho chúng ta nghỉ nửa ngày đó.”
“Sướиɠ quá, mai là thứ Bảy, mình bắt đầu nghỉ từ bây giờ luôn.”
Ứng Uyển Linh mới tỉnh, hơi ngơ ngác: “Tiêu... à không... cái bạn học sinh chuyển trường đó không đưa mình tới đây à?”
Từ Điềm lộ vẻ suy tư, ngồi lại ngay ngắn, vừa tìm gì đó trên điện thoại vừa kể lại tình hình lúc đó: “Lúc đó cậu ngất trên người cậu ta, cậu ta ôm cậu mà đứng im không nhúc nhích, chắc là chưa thấy cảnh đời bao giờ nên sợ đứng hình. Vốn dĩ cô Trương định để cậu ta đưa cậu đi phòng y tế nhưng bị mình cản lại, vì cậu không thích cậu ta mà...”
“Vì là ngất xỉu nên đưa thẳng đến bệnh viện luôn, kiểm tra không có vấn đề gì. Nhưng dì sắp tới rồi đó, cậu chuẩn bị tinh thần đi.”
Ứng Uyển Linh: “Gặp mẹ mình thì có gì mà phải chuẩn bị...”
Người ngất xỉu là cô mà!
Từ Điềm lộ vẻ mặt khó tả: “Hôm qua cậu có phải đã đánh bạn cùng bàn không? Lần sau nhớ giấu kỹ một chút, bị Triệu Nghi phát hiện mách mẹ cậu rồi kìa.”
Cô đánh Tiêu Toàn? Hôm qua?
Ứng Uyển Linh lập tức muốn thề thốt chối bay, nhưng nghĩ lại thì thông suốt ngay.
Triệu Nghi đã đổ việc mình làm cho cô.
Đổi lại là Triệu Nghi không kiếm chuyện với Tiêu Toàn nữa.
Ứng Uyển Linh thoáng chốc không còn gì để nói.
Thấy sắc mặt Ứng Uyển Linh thay đổi, Từ Điềm phát hiện có gì đó không đúng, lại hỏi: “Tin đồn giả à? Chẳng lẽ cậu nhận cái bạn học sinh chuyển trường đó...”
“Làm em gái nuôi?”
Ứng Uyển Linh mặt đơ ra: “Sao có thể.”
Bảo nữ chính gọi mình là chị?
Khả năng mình gọi nữ chính là chị còn lớn hơn ấy chứ.
Đó là nhân vật chính mà.
“À, mình cứ tưởng.” Từ Điềm tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm, cảm thán: “Mùi nước hoa này mình bỏ cuộc, không giữ mùi gì cả.”
Ứng Uyển Linh: “Hả?”
Hôm nay cô không xịt nước hoa.
“Ừa, chỉ ngửi thấy ở trong lớp thôi, mùi quýt thoang thoảng, trên người bạn cùng bàn của cậu cũng có.”
Đồng tử Ứng Uyển Linh co rút lại.
“Tiêu Toàn mặc áo khoác đồng phục rồi à?”
Từ Điềm: “Không biết nữa, để mình hỏi giúp cậu nhé?”
Lạ thật, sao Ứng Uyển Linh tự dưng lại để ý chuyện bạn học sinh chuyển trường đó có mặc áo khoác hay không nhỉ?
Một giọng nói rầu rĩ vang lên: “Không cần.”
Từ Điềm nhìn Ứng Uyển Linh đang chui rúc trong chăn, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại dâng lên.
“Vậy thôi nhé, mình đi đây.” Từ Điềm đứng dậy đi lướt qua vệ sĩ ra cửa, nói: “Mình có hẹn làm móng.”
Chỉ còn lại Ứng Uyển Linh chôn mặt trong chăn, mặt đỏ như tôm luộc.
Là do để trong phòng mình lâu nên mới bị ám mùi giống nhau sao?
9
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
