0 chữ
Chương 8
Chương 8
Bôi thuốc á?
Ứng Uyển Linh vội lắc đầu từ chối.
Cô không dám, không dám đâu.
Nói rồi, cô vừa ôm eo, vừa từ từ nhích ra ngoài. Tiêu Toàn nhìn hành động của cô, hỏi: “Cậu định đi đâu đấy?”
Tiện thể, cô ấy vươn tay qua người Ứng Uyển Linh, chặn cửa lại.
Nhìn cánh cửa bị chặn ngay trước mặt, Ứng Uyển Linh: “?”
Nữ chính không phải là muốn trả thù vụ cái tát kia đấy chứ?
Cả người Ứng Uyển Linh cứng đơ như khúc gỗ, run rẩy ngước mắt nhìn Tiêu Toàn.
“Tôi phải về nhà, nhà họ Ứng.” Cô vốn định xưng danh nhà mình để nữ chính biết cô không dễ đυ.ng vào, nhưng nữ chính chắc chắn sẽ chẳng sợ, nên lúc Ứng Uyển Linh ngập ngừng nói ra ba chữ cuối, rõ ràng là có chút chột dạ.
“Ừ.” Tiêu Toàn đáp.
“Ừ?” Ứng Uyển Linh chỉ nghe mỗi một chữ đó, lập tức lại hoảng.
Nữ chính không thật sự định đánh mình đấy chứ?
Ứng Uyển Linh sốt ruột, cô giơ tay chỉ vào bàn tay Tiêu Toàn đang chặn trên cánh cửa, nói: “Cậu ừ xong thì bỏ tay ra đi chứ!”
Vẫn là một chữ.
“Ừ.”
Nhưng tay vẫn không nhúc nhích.
Ứng Uyển Linh: “...”
Nếu không phải Tiêu Toàn có thể một chọi ba, cô bây giờ nhất định đã xông lên tẩn cho một trận rồi.
Ứng Uyển Linh lườm Tiêu Toàn muốn cháy mắt, nhưng Tiêu Toàn vẫn thờ ơ, chỉ đang cố chịu đựng cơn đau nhói âm ỉ sau gáy.
Nhưng chút đau này chẳng là gì, cô ấy nhanh chóng tỉnh táo lại, cụp mắt nhìn Ứng Uyển Linh, nói: “Cảm ơn cậu đã đến tìm tôi.”
Ứng Uyển Linh: “Tôi không có, cậu đừng có tự mình đa tình.”
Tiêu Toàn không để bụng lời Ứng Uyển Linh nói. Nhưng đột nhiên, cơn đau sau gáy vốn nên biến mất lại bắt đầu nhói lên đau thấu xương.
Gương mặt vốn bình thản của Tiêu Toàn thoáng chốc tái đi vài phần.
Cùng lúc đó, hệ thống kinh ngạc: [Ủa? Cảm xúc của nữ chính có biến động.]
Ứng Uyển Linh ngạc nhiên, rồi lập tức nghĩ ngay rất có thể câu “tự mình đa tình” của mình đã làm người ta tổn thương.
Cô im lặng, lại thấy sắc mặt Tiêu Toàn trắng bệch thì càng cảm thấy áy náy.
Bên cạnh, ngón tay Tiêu Toàn bất giác co lại hai giây, cuối cùng cũng thả lỏng bình thường, và Tiêu Toàn cũng rút tay về.
Ứng Uyển Linh ngước nhìn Tiêu Toàn.
Một chọi ba, mà một trong số đó còn là dân chuyên nghiệp, mặt Tiêu Toàn khó tránh khỏi bầm dập, nhìn gần thì cổ cũng có vài vết máu.
May mà vết thương không nhiều lắm.
“Cậu không đi à?” Tiêu Toàn hỏi.
“Đi.” Ứng Uyển Linh giật mình, đáp.
Cô kéo cửa bước ra ngoài trước, Tiêu Toàn theo sát ngay sau, trên người vẫn còn vài vết thương.
...
Ngồi trong xe ôm chiếc áo đồng phục bẩn thỉu, vẻ mặt Ứng Uyển Linh vẫn còn hơi ngơ ngác khó tin.
Chiếc áo trong tay hơi ẩm, cô tiện tay lấy một cái túi xách hàng hiệu, đổ hết đồ bên trong ra rồi nhét chiếc áo đồng phục vào.
Cô cầm thử, không nặng.
Còn về lý do tại sao áo đồng phục của Tiêu Toàn lại ở trên tay mình, Ứng Uyển Linh cảm thấy mình đúng là tự dưng tốt bụng.
Trong cặp Tiêu Toàn thường xuyên có một bộ quần áo khác để mỗi ngày tan học có thể thay đồng phục rồi đi làm luôn.
Để tiết kiệm thời gian, Tiêu Toàn ra khỏi cổng trường không đi đường chính mà thường đi cửa hông vắng vẻ kia. Nếu cửa đóng thì cô ấy sẽ trèo tường ra ngoài.
Hôm nay vì bị đám Triệu Nghi làm chậm trễ, rõ ràng thời gian đã muộn đi không ít, nên hành động của Tiêu Toàn cũng nhanh hơn.
Sau khi cô ấy đi, Ứng Uyển Linh nhìn chiếc áo khoác đồng phục dưới đất, trên đó có vài vết máu đã khô và vết bẩn.
“...”
Ứng Uyển Linh mang chiếc áo đồng phục Tiêu Toàn bỏ quên về nhà.
Cô không trực tiếp giao cho người giúp việc mà học theo cách tìm trên mạng, tự mình giặt sạch vết máu rồi mới bỏ vào giỏ đồ bẩn.
Nếu bị hỏi máu từ đâu ra thì rất phiền phức, bị hỏi không phải của mình thì càng phiền phức hơn.
Mà phiền phức hơn nữa là...
[Chủ nhân, sao cô lại mang quần áo của nữ chính về đây?]
Ứng Uyển Linh: “...”
Mặt cô nóng bừng, tay ôm gối bắt đầu siết mạnh. “Tại tôi không cẩn thận giẫm phải.”
Thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại mang về.
Chỉ là lúc giẫm lên áo đồng phục của Tiêu Toàn rồi phát hiện cô ấy không mang theo khi rời đi, chiếc áo “bẩn thỉu” đó bị bỏ quên trên đất, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiêu Toàn mặc đồng phục sạch sẽ đứng trên bục giảng.
Mình không mang quần áo về, ngày mai chẳng lẽ cô ấy mặc đồ dơ đi học? Mà trên đó còn có máu nữa.
Những suy nghĩ trong lòng Ứng Uyển Linh không nói thẳng với hệ thống, cô chỉ nói: “Cậu không hiểu đâu.”
[?]
Hệ thống đúng là không hiểu, nhưng vẫn nhắc nhở: [Nhưng chủ nhân phải làm nhiệm vụ cho tốt nhé, hai tình tiết quan trọng còn lại vẫn chưa hoàn thành đâu.]
[Mà chúng ta có thể từ từ từng bước một, hai tình tiết đó tốt nhất nên diễn ra sau vài lần biến động cảm xúc của nữ chính.]
[Chủ nhân nhớ giữ vững hình tượng của mình nha.]
Ứng Uyển Linh ra chiều suy nghĩ, gật đầu.
Những lúc hệ thống báo cáo giá trị cảm xúc đều là sau khi nữ chính xảy ra xung đột với người khác. Hệ thống nói không sai.
Nhưng bảo Ứng Uyển Linh không chút áy náy đi kiếm chuyện với nữ chính thì cô lại làm không được. Vì vậy, cô sẽ rất dằn vặt mà muốn làm gì đó để bù đắp cho nữ chính, ví dụ như chiếc áo đồng phục kia.
Lúc này, hệ thống không biết vì sao “xẹt” một tiếng, đột nhiên lên giọng: [Muốn thành công phải trải qua vô vàn thử thách, vượt qua...]
[...]
Ứng Uyển Linh nghe xong bài diễn văn hùng hồn đầy cảm xúc dài hai mươi phút, mặt đơ đến sắp không còn cảm giác.
Sống một giây dài bằng một năm.
Cuối cùng hệ thống cũng chịu buông tha cho cô.
[Chủ nhân đừng chần chừ nữa.]
“Tôi nhất định sẽ hoàn thành.” Ứng Uyển Linh nhắm mắt lại, giọng nói kiên định hơn mấy lần trước nhiều.
Ứng Uyển Linh vội lắc đầu từ chối.
Cô không dám, không dám đâu.
Nói rồi, cô vừa ôm eo, vừa từ từ nhích ra ngoài. Tiêu Toàn nhìn hành động của cô, hỏi: “Cậu định đi đâu đấy?”
Tiện thể, cô ấy vươn tay qua người Ứng Uyển Linh, chặn cửa lại.
Nhìn cánh cửa bị chặn ngay trước mặt, Ứng Uyển Linh: “?”
Nữ chính không phải là muốn trả thù vụ cái tát kia đấy chứ?
Cả người Ứng Uyển Linh cứng đơ như khúc gỗ, run rẩy ngước mắt nhìn Tiêu Toàn.
“Tôi phải về nhà, nhà họ Ứng.” Cô vốn định xưng danh nhà mình để nữ chính biết cô không dễ đυ.ng vào, nhưng nữ chính chắc chắn sẽ chẳng sợ, nên lúc Ứng Uyển Linh ngập ngừng nói ra ba chữ cuối, rõ ràng là có chút chột dạ.
“Ừ.” Tiêu Toàn đáp.
“Ừ?” Ứng Uyển Linh chỉ nghe mỗi một chữ đó, lập tức lại hoảng.
Ứng Uyển Linh sốt ruột, cô giơ tay chỉ vào bàn tay Tiêu Toàn đang chặn trên cánh cửa, nói: “Cậu ừ xong thì bỏ tay ra đi chứ!”
Vẫn là một chữ.
“Ừ.”
Nhưng tay vẫn không nhúc nhích.
Ứng Uyển Linh: “...”
Nếu không phải Tiêu Toàn có thể một chọi ba, cô bây giờ nhất định đã xông lên tẩn cho một trận rồi.
Ứng Uyển Linh lườm Tiêu Toàn muốn cháy mắt, nhưng Tiêu Toàn vẫn thờ ơ, chỉ đang cố chịu đựng cơn đau nhói âm ỉ sau gáy.
Nhưng chút đau này chẳng là gì, cô ấy nhanh chóng tỉnh táo lại, cụp mắt nhìn Ứng Uyển Linh, nói: “Cảm ơn cậu đã đến tìm tôi.”
Ứng Uyển Linh: “Tôi không có, cậu đừng có tự mình đa tình.”
Tiêu Toàn không để bụng lời Ứng Uyển Linh nói. Nhưng đột nhiên, cơn đau sau gáy vốn nên biến mất lại bắt đầu nhói lên đau thấu xương.
Cùng lúc đó, hệ thống kinh ngạc: [Ủa? Cảm xúc của nữ chính có biến động.]
Ứng Uyển Linh ngạc nhiên, rồi lập tức nghĩ ngay rất có thể câu “tự mình đa tình” của mình đã làm người ta tổn thương.
Cô im lặng, lại thấy sắc mặt Tiêu Toàn trắng bệch thì càng cảm thấy áy náy.
Bên cạnh, ngón tay Tiêu Toàn bất giác co lại hai giây, cuối cùng cũng thả lỏng bình thường, và Tiêu Toàn cũng rút tay về.
Ứng Uyển Linh ngước nhìn Tiêu Toàn.
Một chọi ba, mà một trong số đó còn là dân chuyên nghiệp, mặt Tiêu Toàn khó tránh khỏi bầm dập, nhìn gần thì cổ cũng có vài vết máu.
May mà vết thương không nhiều lắm.
“Cậu không đi à?” Tiêu Toàn hỏi.
“Đi.” Ứng Uyển Linh giật mình, đáp.
Cô kéo cửa bước ra ngoài trước, Tiêu Toàn theo sát ngay sau, trên người vẫn còn vài vết thương.
Ngồi trong xe ôm chiếc áo đồng phục bẩn thỉu, vẻ mặt Ứng Uyển Linh vẫn còn hơi ngơ ngác khó tin.
Chiếc áo trong tay hơi ẩm, cô tiện tay lấy một cái túi xách hàng hiệu, đổ hết đồ bên trong ra rồi nhét chiếc áo đồng phục vào.
Cô cầm thử, không nặng.
Còn về lý do tại sao áo đồng phục của Tiêu Toàn lại ở trên tay mình, Ứng Uyển Linh cảm thấy mình đúng là tự dưng tốt bụng.
Trong cặp Tiêu Toàn thường xuyên có một bộ quần áo khác để mỗi ngày tan học có thể thay đồng phục rồi đi làm luôn.
Để tiết kiệm thời gian, Tiêu Toàn ra khỏi cổng trường không đi đường chính mà thường đi cửa hông vắng vẻ kia. Nếu cửa đóng thì cô ấy sẽ trèo tường ra ngoài.
Hôm nay vì bị đám Triệu Nghi làm chậm trễ, rõ ràng thời gian đã muộn đi không ít, nên hành động của Tiêu Toàn cũng nhanh hơn.
Sau khi cô ấy đi, Ứng Uyển Linh nhìn chiếc áo khoác đồng phục dưới đất, trên đó có vài vết máu đã khô và vết bẩn.
“...”
Ứng Uyển Linh mang chiếc áo đồng phục Tiêu Toàn bỏ quên về nhà.
Cô không trực tiếp giao cho người giúp việc mà học theo cách tìm trên mạng, tự mình giặt sạch vết máu rồi mới bỏ vào giỏ đồ bẩn.
Nếu bị hỏi máu từ đâu ra thì rất phiền phức, bị hỏi không phải của mình thì càng phiền phức hơn.
Mà phiền phức hơn nữa là...
[Chủ nhân, sao cô lại mang quần áo của nữ chính về đây?]
Ứng Uyển Linh: “...”
Mặt cô nóng bừng, tay ôm gối bắt đầu siết mạnh. “Tại tôi không cẩn thận giẫm phải.”
Thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại mang về.
Chỉ là lúc giẫm lên áo đồng phục của Tiêu Toàn rồi phát hiện cô ấy không mang theo khi rời đi, chiếc áo “bẩn thỉu” đó bị bỏ quên trên đất, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiêu Toàn mặc đồng phục sạch sẽ đứng trên bục giảng.
Mình không mang quần áo về, ngày mai chẳng lẽ cô ấy mặc đồ dơ đi học? Mà trên đó còn có máu nữa.
Những suy nghĩ trong lòng Ứng Uyển Linh không nói thẳng với hệ thống, cô chỉ nói: “Cậu không hiểu đâu.”
[?]
Hệ thống đúng là không hiểu, nhưng vẫn nhắc nhở: [Nhưng chủ nhân phải làm nhiệm vụ cho tốt nhé, hai tình tiết quan trọng còn lại vẫn chưa hoàn thành đâu.]
[Mà chúng ta có thể từ từ từng bước một, hai tình tiết đó tốt nhất nên diễn ra sau vài lần biến động cảm xúc của nữ chính.]
[Chủ nhân nhớ giữ vững hình tượng của mình nha.]
Ứng Uyển Linh ra chiều suy nghĩ, gật đầu.
Những lúc hệ thống báo cáo giá trị cảm xúc đều là sau khi nữ chính xảy ra xung đột với người khác. Hệ thống nói không sai.
Nhưng bảo Ứng Uyển Linh không chút áy náy đi kiếm chuyện với nữ chính thì cô lại làm không được. Vì vậy, cô sẽ rất dằn vặt mà muốn làm gì đó để bù đắp cho nữ chính, ví dụ như chiếc áo đồng phục kia.
Lúc này, hệ thống không biết vì sao “xẹt” một tiếng, đột nhiên lên giọng: [Muốn thành công phải trải qua vô vàn thử thách, vượt qua...]
[...]
Ứng Uyển Linh nghe xong bài diễn văn hùng hồn đầy cảm xúc dài hai mươi phút, mặt đơ đến sắp không còn cảm giác.
Sống một giây dài bằng một năm.
Cuối cùng hệ thống cũng chịu buông tha cho cô.
[Chủ nhân đừng chần chừ nữa.]
“Tôi nhất định sẽ hoàn thành.” Ứng Uyển Linh nhắm mắt lại, giọng nói kiên định hơn mấy lần trước nhiều.
7
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
