0 chữ
Chương 10
Chương 10
Ứng Uyển Linh ngẩng đầu lên khỏi chăn, lúc này mới nhớ ra để hỏi tội hệ thống.
“Hệ thống! Cậu dám ra tay với tôi! Cậu quá đáng lắm!”
Đợi nửa phút, hệ thống mới chậm rãi phản hồi.
[Ngại quá, nhưng hành động có dấu hiệu phá hoại tình tiết của chủ nhân như vậy sẽ làm tôi rất đau đầu. Mong lần sau chủ nhân cứ đi đúng tình tiết, đừng như vậy nữa nhé.]
“...” Hệ thống này đúng là có bản lĩnh thật.
Ứng Uyển Linh chịu thua hoàn toàn, nói: “Được rồi.”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Người bước vào mặc một chiếc áo khoác dạ màu ngọc trai, dáng người cao gầy, môi đỏ quyến rũ. Tiếng gót giày nện trên sàn nhà nghe mà giật thót tim.
Ứng Uyển Linh ngoan ngoãn gọi người phụ nữ đó: “Mẹ.”
Ứng Sanh gật đầu, một vệ sĩ bên cạnh lập tức kéo ghế đến sau lưng bà.
Ứng Sanh, người nắm quyền nhà họ Ứng hiện tại, là một Alpha mạnh mẽ quyết đoán. Công việc bận rộn, bình thường Ứng Uyển Linh khó mà gặp được mẹ một lần. Lần này không biết tại sao bà lại đột nhiên tự mình đến thăm Ứng Uyển Linh.
Bà ngồi xuống cạnh giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị, nét mặt ít nói ít cười không hiểu sao lại khiến Ứng Uyển Linh cảm thấy hơi áp lực.
Ứng Uyển Linh nặn ra một nụ cười: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ nhớ con à?”
Ứng Sanh không nói gì, nhìn chằm chằm Ứng Uyển Linh vài giây rồi mới lên tiếng: “Sức khỏe của con không sao là tốt rồi. Vậy giờ nói chuyện hôm qua Triệu Nghi kể đi.”
“Con đánh người ở nhà vệ sinh tầng hai à?”
Nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua, đặc biệt là khi người mẹ nghiêm khắc đề cập đến, Ứng Uyển Linh hơi sợ.
Vết thương sau eo vẫn còn âm ỉ đau, cô chối: “Con không có!”
“Đi xin lỗi.”
Ứng Sanh nhướng mày, rõ ràng là hơi bất ngờ trước câu trả lời của Ứng Uyển Linh.
Bà nói tiếp: “Ba con thương con nên đã xử lý giúp con rồi. Nhưng với mẹ, con cần phải nhận một bài học nhớ đời.”
Ứng Uyển Linh không nói gì.
Chẳng trách hôm nay lúc cô quay lại, ánh mắt mọi người nhìn cô và Tiêu Toàn có gì đó không đúng.
“Đoạn phim giám sát mà phía nhà trường gửi qua thiếu mất phần đầu, chỉ có cảnh con và cô ấy đi ra. Nếu thật sự có nhầm lẫn, mẹ sẽ cho người điều tra.”
“...Không cần đâu, là con làm.” Ứng Uyển Linh rầu rĩ đáp.
Cái gì thế này... Lại nhận tội thay Triệu Nghi vụ đánh nữ chính, rồi lại nhận tội thay nữ chính vụ đánh Triệu Nghi à?
Ánh mắt Ứng Sanh có chút lạnh lùng, rồi lại chuyển thành bất đắc dĩ.
“Được thôi, đây là con chọn.”
Tiếp đó, bà cầm một hộp quà gói đẹp mắt đưa cho Ứng Uyển Linh, nói: “Đi xin lỗi đi, chuyện này dừng ở đây.”
Nhận lấy chiếc hộp, Ứng Uyển Linh thấy lòng khó chịu, nói: “Con biết rồi.”
Còn phải xin lỗi nữa. Thôi kệ, coi như xin lỗi cho cái tát kia vậy.
Tiếng bước chân dứt khoát lại vang lên, Ứng Sanh đã đi rồi.
Phòng bệnh thoáng chốc trở nên trống trải, chỉ còn lại hai vệ sĩ và mấy món đồ trang trí màu hồng trong phòng.
“...”
Nhìn món quà trên tay, Ứng Uyển Linh đột nhiên cảm thấy, vì mẹ bắt mình xin lỗi nữ chính mà không quan tâm đến cảm xúc của mình, cô thậm chí còn sinh ra hờn dỗi với nữ chính.
Nhưng nhân vật chính có làm gì sai đâu.
Cô lẩm bẩm: “Đây là sức mạnh của tình tiết sao?”
Vì đủ loại lý do mà ghét nữ chính rồi tiếp tục nhắm vào cô ấy...
Hệ thống nghe thấy, bèn nói: [Đúng vậy đó, nên chủ nhân cũng đừng làm mấy chuyện kỳ quái khác nữa, cô cứ đi đúng tình tiết là được rồi.]
“Ờ.”
...
Do sự dàn xếp của Ứng Sanh, tin đồn Ứng Uyển Linh đánh học sinh chuyển trường chỉ lan truyền được nửa ngày đã bị dập tắt. Ứng Uyển Linh nghỉ ngơi một ngày rồi trở về biệt thự, định bụng ngày mai, tức thứ Bảy, sẽ đi tìm nữ chính xin lỗi.
Dù không muốn đi lắm, nhưng lệnh của mẹ tốt nhất nên hoàn thành sớm một chút. Vì thế, cô đặc biệt hỏi thăm địa chỉ của Tiêu Toàn từ những người khác.
Kết quả là chẳng được gì.
Các bạn học khác không muốn dính vào cũng thật sự không biết, chủ nhiệm lớp thì lo cô lại tìm Tiêu Toàn gây chuyện, hệ thống thì không muốn quan hệ giữa cô và nữ chính hòa giải, còn mẹ thì cô không dám hỏi.
Thế là cô hỏi người ba tính tình khá hiền lành của mình, Giản Song.
Giản Song là một Omega tính tình dịu dàng. Ứng Uyển Linh là đứa con duy nhất của ông nên được hết mực cưng chiều, thường xuyên phải dọn dẹp mớ hỗn độn do cô gây ra.
Hơn nữa, Giản Song còn dặn dò Ứng Uyển Linh phải chú ý an toàn, mang theo vệ sĩ, đề phòng những Alpha, Beta, Omega đã phân hóa...
Người chưa thành niên chưa phân hóa rất dễ bị người trưởng thành đã phân hóa dụ dỗ, kí©h thí©ɧ sự phát triển tuyến thể, ảnh hưởng đến kết quả phân hóa cuối cùng. Ông lo Ứng Uyển Linh bị mấy đứa học sinh nghèo từ khu ổ chuột lừa gạt.
Ứng Uyển Linh: “...”
Ba ơi, người ba nói không phải là nữ chính Tiêu Toàn đấy chứ?
Là con vì “bắt nạt” nữ chính nên mới phải đi xin lỗi mà.
Mà cho dù Ứng Uyển Linh có chút hiểu biết về thiết lập ABO đi nữa thì nghe đoạn dặn dò này cũng thấy rất mới lạ. Nhưng hiện tại cô không phải A, không phải B, cũng không phải O, nên nghe xong liền ném ra sau đầu.
Nhưng sau khi lấy được thông tin từ chỗ ba, hệ thống lại tỏ ra không vui.
[Chủ nhân có thể hỏi tôi mà, tôi biết nhiều lắm.]
Ứng Uyển Linh: “...”
Nói thì nói vậy, chứ vừa hỏi là cậu lại không vui.
Nhưng cô vẫn cười tủm tỉm: “Được thôi.”
Hệ thống vui vẻ: [Okela, chúng ta là đồng đội một nhà, có mục tiêu chung, có gì cứ hỏi tôi, lần sau nhất định phải hỏi đó nha chủ nhân.]
“Ừm.”
Ôm hộp quà, Ứng Uyển Linh cong mắt cười, trả lời hệ thống.
“Hệ thống! Cậu dám ra tay với tôi! Cậu quá đáng lắm!”
Đợi nửa phút, hệ thống mới chậm rãi phản hồi.
[Ngại quá, nhưng hành động có dấu hiệu phá hoại tình tiết của chủ nhân như vậy sẽ làm tôi rất đau đầu. Mong lần sau chủ nhân cứ đi đúng tình tiết, đừng như vậy nữa nhé.]
“...” Hệ thống này đúng là có bản lĩnh thật.
Ứng Uyển Linh chịu thua hoàn toàn, nói: “Được rồi.”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Người bước vào mặc một chiếc áo khoác dạ màu ngọc trai, dáng người cao gầy, môi đỏ quyến rũ. Tiếng gót giày nện trên sàn nhà nghe mà giật thót tim.
Ứng Uyển Linh ngoan ngoãn gọi người phụ nữ đó: “Mẹ.”
Ứng Sanh gật đầu, một vệ sĩ bên cạnh lập tức kéo ghế đến sau lưng bà.
Bà ngồi xuống cạnh giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị, nét mặt ít nói ít cười không hiểu sao lại khiến Ứng Uyển Linh cảm thấy hơi áp lực.
Ứng Uyển Linh nặn ra một nụ cười: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ nhớ con à?”
Ứng Sanh không nói gì, nhìn chằm chằm Ứng Uyển Linh vài giây rồi mới lên tiếng: “Sức khỏe của con không sao là tốt rồi. Vậy giờ nói chuyện hôm qua Triệu Nghi kể đi.”
“Con đánh người ở nhà vệ sinh tầng hai à?”
Nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua, đặc biệt là khi người mẹ nghiêm khắc đề cập đến, Ứng Uyển Linh hơi sợ.
“Đi xin lỗi.”
Ứng Sanh nhướng mày, rõ ràng là hơi bất ngờ trước câu trả lời của Ứng Uyển Linh.
Bà nói tiếp: “Ba con thương con nên đã xử lý giúp con rồi. Nhưng với mẹ, con cần phải nhận một bài học nhớ đời.”
Ứng Uyển Linh không nói gì.
Chẳng trách hôm nay lúc cô quay lại, ánh mắt mọi người nhìn cô và Tiêu Toàn có gì đó không đúng.
“Đoạn phim giám sát mà phía nhà trường gửi qua thiếu mất phần đầu, chỉ có cảnh con và cô ấy đi ra. Nếu thật sự có nhầm lẫn, mẹ sẽ cho người điều tra.”
“...Không cần đâu, là con làm.” Ứng Uyển Linh rầu rĩ đáp.
Cái gì thế này... Lại nhận tội thay Triệu Nghi vụ đánh nữ chính, rồi lại nhận tội thay nữ chính vụ đánh Triệu Nghi à?
Ánh mắt Ứng Sanh có chút lạnh lùng, rồi lại chuyển thành bất đắc dĩ.
Tiếp đó, bà cầm một hộp quà gói đẹp mắt đưa cho Ứng Uyển Linh, nói: “Đi xin lỗi đi, chuyện này dừng ở đây.”
Nhận lấy chiếc hộp, Ứng Uyển Linh thấy lòng khó chịu, nói: “Con biết rồi.”
Còn phải xin lỗi nữa. Thôi kệ, coi như xin lỗi cho cái tát kia vậy.
Tiếng bước chân dứt khoát lại vang lên, Ứng Sanh đã đi rồi.
Phòng bệnh thoáng chốc trở nên trống trải, chỉ còn lại hai vệ sĩ và mấy món đồ trang trí màu hồng trong phòng.
“...”
Nhìn món quà trên tay, Ứng Uyển Linh đột nhiên cảm thấy, vì mẹ bắt mình xin lỗi nữ chính mà không quan tâm đến cảm xúc của mình, cô thậm chí còn sinh ra hờn dỗi với nữ chính.
Nhưng nhân vật chính có làm gì sai đâu.
Cô lẩm bẩm: “Đây là sức mạnh của tình tiết sao?”
Vì đủ loại lý do mà ghét nữ chính rồi tiếp tục nhắm vào cô ấy...
Hệ thống nghe thấy, bèn nói: [Đúng vậy đó, nên chủ nhân cũng đừng làm mấy chuyện kỳ quái khác nữa, cô cứ đi đúng tình tiết là được rồi.]
“Ờ.”
...
Do sự dàn xếp của Ứng Sanh, tin đồn Ứng Uyển Linh đánh học sinh chuyển trường chỉ lan truyền được nửa ngày đã bị dập tắt. Ứng Uyển Linh nghỉ ngơi một ngày rồi trở về biệt thự, định bụng ngày mai, tức thứ Bảy, sẽ đi tìm nữ chính xin lỗi.
Dù không muốn đi lắm, nhưng lệnh của mẹ tốt nhất nên hoàn thành sớm một chút. Vì thế, cô đặc biệt hỏi thăm địa chỉ của Tiêu Toàn từ những người khác.
Kết quả là chẳng được gì.
Các bạn học khác không muốn dính vào cũng thật sự không biết, chủ nhiệm lớp thì lo cô lại tìm Tiêu Toàn gây chuyện, hệ thống thì không muốn quan hệ giữa cô và nữ chính hòa giải, còn mẹ thì cô không dám hỏi.
Thế là cô hỏi người ba tính tình khá hiền lành của mình, Giản Song.
Giản Song là một Omega tính tình dịu dàng. Ứng Uyển Linh là đứa con duy nhất của ông nên được hết mực cưng chiều, thường xuyên phải dọn dẹp mớ hỗn độn do cô gây ra.
Hơn nữa, Giản Song còn dặn dò Ứng Uyển Linh phải chú ý an toàn, mang theo vệ sĩ, đề phòng những Alpha, Beta, Omega đã phân hóa...
Người chưa thành niên chưa phân hóa rất dễ bị người trưởng thành đã phân hóa dụ dỗ, kí©h thí©ɧ sự phát triển tuyến thể, ảnh hưởng đến kết quả phân hóa cuối cùng. Ông lo Ứng Uyển Linh bị mấy đứa học sinh nghèo từ khu ổ chuột lừa gạt.
Ứng Uyển Linh: “...”
Ba ơi, người ba nói không phải là nữ chính Tiêu Toàn đấy chứ?
Là con vì “bắt nạt” nữ chính nên mới phải đi xin lỗi mà.
Mà cho dù Ứng Uyển Linh có chút hiểu biết về thiết lập ABO đi nữa thì nghe đoạn dặn dò này cũng thấy rất mới lạ. Nhưng hiện tại cô không phải A, không phải B, cũng không phải O, nên nghe xong liền ném ra sau đầu.
Nhưng sau khi lấy được thông tin từ chỗ ba, hệ thống lại tỏ ra không vui.
[Chủ nhân có thể hỏi tôi mà, tôi biết nhiều lắm.]
Ứng Uyển Linh: “...”
Nói thì nói vậy, chứ vừa hỏi là cậu lại không vui.
Nhưng cô vẫn cười tủm tỉm: “Được thôi.”
Hệ thống vui vẻ: [Okela, chúng ta là đồng đội một nhà, có mục tiêu chung, có gì cứ hỏi tôi, lần sau nhất định phải hỏi đó nha chủ nhân.]
“Ừm.”
Ôm hộp quà, Ứng Uyển Linh cong mắt cười, trả lời hệ thống.
8
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
