0 chữ
Chương 7
Chương 7
Để những tình tiết sau này diễn ra hợp lý, Ứng Uyển Linh đã cố ý bàn bạc với hệ thống: thái độ đối với nữ chính phải trước sau như một là “ghét cay ghét đắng”. Đặc biệt là nhà họ Ứng có vị thế khá cao ở thành phố S, có thái độ của Ứng Uyển Linh đi đầu thì những kẻ lót đường khác sẽ tự động xông pha.
Nói cách khác, ít nhất trước mặt mọi người Ứng Uyển Linh phải giữ vững hình tượng “ghét” nữ chính.
Bên cạnh, Tiêu Toàn lia bút xoèn xoẹt trên giấy giải đề. Tiếng động liên tục không ngừng bỗng dưng im bặt vào một khoảnh khắc.
Ứng Uyển Linh đang nghịch điện thoại, tai hơi nhúc nhích.
Nữ chính làm bài xong rồi?
Không biết nghĩ gì, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Vừa hay chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Toàn.
“!”
Lại lại lại bị bắt quả tang! Ứng Uyển Linh tức muốn chết, cảm xúc hiện hết cả lên mặt, hối hận đến nhíu mày, bực bội cắn răng.
Tiêu Toàn lặng lẽ nhìn cô, khóe môi đột nhiên giãn ra.
Cô ấy vừa định mở miệng nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên trong lớp học.
“Tiêu Toàn, ra đây với bọn tôi một lát.”
Ứng Uyển Linh nhìn theo hướng giọng nói. Ở cửa lớp, có cả nam lẫn nữ, đang đứng đó với vẻ nghênh ngang. Một trong số đó, một cô gái nhìn thấy Ứng Uyển Linh thì hơi sững người.
Ứng Uyển Linh thấy người đó thì mím môi không nói.
Không vì gì khác, vì người này tên Triệu Nghi, coi như là kẻ không đội trời chung với cô ở trường.
Nhà họ Triệu với nhà họ Ứng vốn đã không ưa nhau, nên dĩ nhiên Triệu Nghi và Ứng Uyển Linh cũng ghét nhau.
Lúc này, Ứng Uyển Linh đang nhìn chằm chằm Triệu Nghi, tự hỏi cô ta đến đây làm gì thì Tiêu Toàn bên cạnh đã đứng dậy đi qua.
Cô ấy vừa động, đám người vốn đứng ở cửa định bước vào lại bị cô ấy ép phải lùi ra ngoài.
Ứng Uyển Linh ngẩn người.
Không phải chứ, đến gọi nữ chính à?
Cô ta đến để lôi kéo nữ chính hay là gây sự với nữ chính?
Ứng Uyển Linh chống bàn bật dậy, bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa.
Lúc này đã tan học từ lâu. Hôm nay cô ở lại đây là vì tài xế giữa đường gặp tai nạn xe cộ, cần phải xử lý. Ứng Uyển Linh phải đợi một chiếc xe khác đến đón.
Hiện tại trong trường không còn mấy người, tiếng động cũng chẳng có bao nhiêu. Ứng Uyển Linh không hiểu sao, trong lòng thấy hơi bồn chồn.
Cô bước nhanh ra khỏi lớp.
Hệ thống:
[Chủ nhân?]
Ứng Uyển Linh vội vàng nói: “Tôi đi vệ sinh, cậu đừng có làm phiền.”
[...]
Ứng Uyển Linh tìm hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng tìm thấy họ ở chỗ rẽ cầu thang tầng hai, ngay nhà vệ sinh.
Đàn em của Triệu Nghi có một thằng con trai đánh nhau rất giỏi, là dân có võ. Nếu là lôi kéo nữ chính thì còn đỡ, nếu là đến kiếm chuyện...
Nhớ tới cơ bắp của thằng đó, Ứng Uyển Linh thầm nghĩ: [Thà Triệu Nghi dẫn người đến lôi kéo nữ chính còn hơn.]
Trước cửa nhà vệ sinh có treo tấm biển “Đang dọn dẹp, miễn vào”. Ứng Uyển Linh một chân đá văng nó sang một bên, vặn nắm đấm cửa rồi đẩy thẳng vào.
Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt Ứng Uyển Linh. Trong khoảnh khắc, l*иg ngực cô đang phập phồng vì chạy nhanh bỗng khựng lại.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là hai dãy bồn rửa tay. Đi vòng vào trong nữa mới là từng ô nhà vệ sinh. Và Tiêu Toàn đang đứng trước bồn rửa tay, thong thả rửa tay.
Dưới chân cô ấy là một thằng con trai nằm sõng soài, miệng mũi có vết máu, chính là thằng biết võ trong đám đàn em của Triệu Nghi. Còn Triệu Nghi và mấy đứa lâu la của cô ta thì bị Tiêu Toàn dùng áo khoác đồng phục của mình và áo khoác của chúng nó trói lại với nhau, co ro ở góc tường cạnh cây lau nhà.
Ứng Uyển Linh: “!”
Không chỉ Ứng Uyển Linh kinh ngạc, hệ thống cũng ngỡ ngàng: [!]
Thấy có người đến, Tiêu Toàn ngẩng lên khỏi bồn rửa tay. Cô nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Ứng Uyển Linh trong gương.
Và... mặt cô ấy đỏ bừng, chạy vội đến đây? Để làm gì?
Ứng Uyển Linh đối mặt với Tiêu Toàn trong gương, giật thót mình, lập tức dời mắt đi. Tiếp đó, cô thấy Triệu Nghi đang bị trói mắt long sòng sọc lườm Tiêu Toàn, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Nhưng Triệu Nghi không dám lườm lâu, sợ Tiêu Toàn lại đánh mình.
Oa, bị đánh thảm thật.
Ứng Uyển Linh càng lo lắng hơn cho tương lai của mình.
Tiêu Toàn đứng ngẩn người trước gương vài giây, rồi đi về phía Triệu Nghi đang nằm dưới đất, gỡ chiếc áo khoác đồng phục của mình ra. Sau đó cô nhặt một chiếc áo khoác không biết của ai dưới đất lên, nhúng vào nước rồi vắt khô, ném lên mặt thằng con trai kia.
Thằng đó đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác lạnh lẽo và ngạt thở làm nó giật bắn mình tỉnh dậy, vội vàng kéo chiếc áo ướt sũng trên mặt xuống. Nó ngơ ngác nhìn quanh, khi thấy Tiêu Toàn thì lập tức run lên, cắn răng không dám hó hé.
“Mấy người đi đi.” Tiêu Toàn nói.
Điều kỳ lạ là, sau khi câu nói đó vang lên, Triệu Nghi và hai đứa đi cùng dìu nhau đi ra ngoài. Thằng con trai dưới đất cũng im lặng cà nhắc bước ra.
Ứng Uyển Linh: “?”
Không khí rơi vào sự im lặng kỳ quái. Ánh mắt muốn gϊếŧ người của Triệu Nghi cuối cùng cũng rời khỏi Tiêu Toàn, chuyển sang Ứng Uyển Linh.
Ứng Uyển Linh hứng chịu ánh mắt đó, tiến không được mà lùi cũng không xong, thật sự khó xử.
Ngay khi Triệu Nghi và Ứng Uyển Linh đi lướt qua nhau, Triệu Nghi hung hăng lườm Ứng Uyển Linh một cái, rồi cố tình dùng vai huých mạnh vào cô, khiến cô lảo đảo.
Chút thương cảm vừa nảy sinh trong lòng Ứng Uyển Linh đối với Triệu Nghi lập tức tan thành mây khói.
Cô loạng choạng lùi lại, đồng thời hét vào bóng lưng đang bỏ chạy của Triệu Nghi: “Cô bị điên à!”
Lảo đảo mấy bước, cô suýt nữa thì đυ.ng phải Tiêu Toàn ở phía sau.
Khi nhận ra điều này, Ứng Uyển Linh đột ngột quay người lại. Không may, eo sau của cô đập vào thành bồn rửa tay cứng ngắc.
Cô đau đến hít một hơi khí lạnh. Trong tầm mắt, Tiêu Toàn hình như muốn tiến lại gần phía cô.
Có lẽ chiến tích một chọi ba vừa rồi của Tiêu Toàn làm cô nảy sinh lòng kính nể, cô theo phản xạ lùi lại một chút.
Tiêu Toàn đứng yên trước mặt cô, không động đậy.
Ứng Uyển Linh vừa ôm eo sau, vừa nhìn cô ấy.
Tiêu Toàn dáng người mảnh khảnh, trên đồng phục dính vài giọt máu. Đôi mắt lạnh lùng nhìn sang khiến người ta cảm thấy rờn rợn một cách khó hiểu. Ứng Uyển Linh hơi sợ.
“Hệ thống, cậu có nói nữ chính đánh nhau giỏi vậy đâu.”
[...Có thể có chút sai sót, nhưng dù sao cũng là truyện sảng văn mà, phản kháng cũng là một điểm nhấn lớn. Nhân vật chính không phải dễ chọc đâu.]
Ứng Uyển Linh căng thẳng nhìn thẳng vào Tiêu Toàn, nhưng không đọc được bất cứ cảm xúc nào trong mắt cô ấy.
“Muốn tôi bôi thuốc giúp cậu không?” Ánh mắt Tiêu Toàn vô tình hay hữu ý lướt qua chỗ Ứng Uyển Linh đang ôm eo, nói.
Nói cách khác, ít nhất trước mặt mọi người Ứng Uyển Linh phải giữ vững hình tượng “ghét” nữ chính.
Bên cạnh, Tiêu Toàn lia bút xoèn xoẹt trên giấy giải đề. Tiếng động liên tục không ngừng bỗng dưng im bặt vào một khoảnh khắc.
Ứng Uyển Linh đang nghịch điện thoại, tai hơi nhúc nhích.
Nữ chính làm bài xong rồi?
Không biết nghĩ gì, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Vừa hay chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Toàn.
“!”
Lại lại lại bị bắt quả tang! Ứng Uyển Linh tức muốn chết, cảm xúc hiện hết cả lên mặt, hối hận đến nhíu mày, bực bội cắn răng.
Cô ấy vừa định mở miệng nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên trong lớp học.
“Tiêu Toàn, ra đây với bọn tôi một lát.”
Ứng Uyển Linh nhìn theo hướng giọng nói. Ở cửa lớp, có cả nam lẫn nữ, đang đứng đó với vẻ nghênh ngang. Một trong số đó, một cô gái nhìn thấy Ứng Uyển Linh thì hơi sững người.
Ứng Uyển Linh thấy người đó thì mím môi không nói.
Không vì gì khác, vì người này tên Triệu Nghi, coi như là kẻ không đội trời chung với cô ở trường.
Nhà họ Triệu với nhà họ Ứng vốn đã không ưa nhau, nên dĩ nhiên Triệu Nghi và Ứng Uyển Linh cũng ghét nhau.
Lúc này, Ứng Uyển Linh đang nhìn chằm chằm Triệu Nghi, tự hỏi cô ta đến đây làm gì thì Tiêu Toàn bên cạnh đã đứng dậy đi qua.
Cô ấy vừa động, đám người vốn đứng ở cửa định bước vào lại bị cô ấy ép phải lùi ra ngoài.
Không phải chứ, đến gọi nữ chính à?
Cô ta đến để lôi kéo nữ chính hay là gây sự với nữ chính?
Ứng Uyển Linh chống bàn bật dậy, bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa.
Lúc này đã tan học từ lâu. Hôm nay cô ở lại đây là vì tài xế giữa đường gặp tai nạn xe cộ, cần phải xử lý. Ứng Uyển Linh phải đợi một chiếc xe khác đến đón.
Hiện tại trong trường không còn mấy người, tiếng động cũng chẳng có bao nhiêu. Ứng Uyển Linh không hiểu sao, trong lòng thấy hơi bồn chồn.
Cô bước nhanh ra khỏi lớp.
Hệ thống:
[Chủ nhân?]
Ứng Uyển Linh vội vàng nói: “Tôi đi vệ sinh, cậu đừng có làm phiền.”
[...]
Ứng Uyển Linh tìm hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng tìm thấy họ ở chỗ rẽ cầu thang tầng hai, ngay nhà vệ sinh.
Đàn em của Triệu Nghi có một thằng con trai đánh nhau rất giỏi, là dân có võ. Nếu là lôi kéo nữ chính thì còn đỡ, nếu là đến kiếm chuyện...
Trước cửa nhà vệ sinh có treo tấm biển “Đang dọn dẹp, miễn vào”. Ứng Uyển Linh một chân đá văng nó sang một bên, vặn nắm đấm cửa rồi đẩy thẳng vào.
Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt Ứng Uyển Linh. Trong khoảnh khắc, l*иg ngực cô đang phập phồng vì chạy nhanh bỗng khựng lại.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là hai dãy bồn rửa tay. Đi vòng vào trong nữa mới là từng ô nhà vệ sinh. Và Tiêu Toàn đang đứng trước bồn rửa tay, thong thả rửa tay.
Dưới chân cô ấy là một thằng con trai nằm sõng soài, miệng mũi có vết máu, chính là thằng biết võ trong đám đàn em của Triệu Nghi. Còn Triệu Nghi và mấy đứa lâu la của cô ta thì bị Tiêu Toàn dùng áo khoác đồng phục của mình và áo khoác của chúng nó trói lại với nhau, co ro ở góc tường cạnh cây lau nhà.
Ứng Uyển Linh: “!”
Không chỉ Ứng Uyển Linh kinh ngạc, hệ thống cũng ngỡ ngàng: [!]
Thấy có người đến, Tiêu Toàn ngẩng lên khỏi bồn rửa tay. Cô nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Ứng Uyển Linh trong gương.
Và... mặt cô ấy đỏ bừng, chạy vội đến đây? Để làm gì?
Ứng Uyển Linh đối mặt với Tiêu Toàn trong gương, giật thót mình, lập tức dời mắt đi. Tiếp đó, cô thấy Triệu Nghi đang bị trói mắt long sòng sọc lườm Tiêu Toàn, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Nhưng Triệu Nghi không dám lườm lâu, sợ Tiêu Toàn lại đánh mình.
Oa, bị đánh thảm thật.
Ứng Uyển Linh càng lo lắng hơn cho tương lai của mình.
Tiêu Toàn đứng ngẩn người trước gương vài giây, rồi đi về phía Triệu Nghi đang nằm dưới đất, gỡ chiếc áo khoác đồng phục của mình ra. Sau đó cô nhặt một chiếc áo khoác không biết của ai dưới đất lên, nhúng vào nước rồi vắt khô, ném lên mặt thằng con trai kia.
Thằng đó đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác lạnh lẽo và ngạt thở làm nó giật bắn mình tỉnh dậy, vội vàng kéo chiếc áo ướt sũng trên mặt xuống. Nó ngơ ngác nhìn quanh, khi thấy Tiêu Toàn thì lập tức run lên, cắn răng không dám hó hé.
“Mấy người đi đi.” Tiêu Toàn nói.
Điều kỳ lạ là, sau khi câu nói đó vang lên, Triệu Nghi và hai đứa đi cùng dìu nhau đi ra ngoài. Thằng con trai dưới đất cũng im lặng cà nhắc bước ra.
Ứng Uyển Linh: “?”
Không khí rơi vào sự im lặng kỳ quái. Ánh mắt muốn gϊếŧ người của Triệu Nghi cuối cùng cũng rời khỏi Tiêu Toàn, chuyển sang Ứng Uyển Linh.
Ứng Uyển Linh hứng chịu ánh mắt đó, tiến không được mà lùi cũng không xong, thật sự khó xử.
Ngay khi Triệu Nghi và Ứng Uyển Linh đi lướt qua nhau, Triệu Nghi hung hăng lườm Ứng Uyển Linh một cái, rồi cố tình dùng vai huých mạnh vào cô, khiến cô lảo đảo.
Chút thương cảm vừa nảy sinh trong lòng Ứng Uyển Linh đối với Triệu Nghi lập tức tan thành mây khói.
Cô loạng choạng lùi lại, đồng thời hét vào bóng lưng đang bỏ chạy của Triệu Nghi: “Cô bị điên à!”
Lảo đảo mấy bước, cô suýt nữa thì đυ.ng phải Tiêu Toàn ở phía sau.
Khi nhận ra điều này, Ứng Uyển Linh đột ngột quay người lại. Không may, eo sau của cô đập vào thành bồn rửa tay cứng ngắc.
Cô đau đến hít một hơi khí lạnh. Trong tầm mắt, Tiêu Toàn hình như muốn tiến lại gần phía cô.
Có lẽ chiến tích một chọi ba vừa rồi của Tiêu Toàn làm cô nảy sinh lòng kính nể, cô theo phản xạ lùi lại một chút.
Tiêu Toàn đứng yên trước mặt cô, không động đậy.
Ứng Uyển Linh vừa ôm eo sau, vừa nhìn cô ấy.
Tiêu Toàn dáng người mảnh khảnh, trên đồng phục dính vài giọt máu. Đôi mắt lạnh lùng nhìn sang khiến người ta cảm thấy rờn rợn một cách khó hiểu. Ứng Uyển Linh hơi sợ.
“Hệ thống, cậu có nói nữ chính đánh nhau giỏi vậy đâu.”
[...Có thể có chút sai sót, nhưng dù sao cũng là truyện sảng văn mà, phản kháng cũng là một điểm nhấn lớn. Nhân vật chính không phải dễ chọc đâu.]
Ứng Uyển Linh căng thẳng nhìn thẳng vào Tiêu Toàn, nhưng không đọc được bất cứ cảm xúc nào trong mắt cô ấy.
“Muốn tôi bôi thuốc giúp cậu không?” Ánh mắt Tiêu Toàn vô tình hay hữu ý lướt qua chỗ Ứng Uyển Linh đang ôm eo, nói.
9
0
2 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
