0 chữ
Chương 4
Chương 4
Từ Điềm bàn sau ngẩng đầu, thấy vết máu trên tay Ứng Uyển Linh, kinh ngạc kêu lên: “Uyển Linh, cậu bị thương chảy máu kìa!”
Tiếng kêu này như một nút tắt âm. Mọi người nghe thấy đều đồng loạt im lặng trong giây lát, sau đó phải đến nửa lớp định xúm lại chỗ Ứng Uyển Linh để xem.
Tiêu Toàn khẽ dịch chân, giẫm lên con dao nhỏ.
Cô chủ nhiệm tan học còn chưa đi, vừa thấy lớp học hỗn loạn, đặc biệt khi nghe tin Ứng Uyển Linh bị thương, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.
Cùng lúc đó, một nữ sinh trước mặt cô đột nhiên ngã quỵ xuống. Cô chủ nhiệm thầm kêu không ổn, vội vàng đỡ lấy cô bé, mắt nhanh chóng liếc về phía Ứng Uyển Linh, thấy trong đám đông chỉ có Tiêu Toàn là còn giữ được bình tĩnh.
“Tiêu Toàn, em đưa Uyển Linh xuống phòng y tế một chút.”
Nói xong mấy lời đó, cô chủ nhiệm dìu nữ sinh bị ngất rời đi.
Cảm giác cộm cộm của con dao nhỏ dưới đế giày quá rõ ràng, người xung quanh thì ngày càng đông.
Tiêu Toàn nhìn Ứng Uyển Linh đang ngồi trên ghế trước mặt, tay ôm cánh tay mày nhíu lại.
Cô nhanh chóng cúi xuống, một tay nắm lấy cánh tay Ứng Uyển Linh. Tay kia như một bóng ma lướt qua chân, nhặt lại con dao nhỏ dưới đế giày.
Còn Ứng Uyển Linh cũng bị cô “dìu” đứng dậy.
Tiêu Toàn không để ý đến những người khác, nhân lúc đám đông vẫn còn kẽ hở lớn, lập tức dìu Ứng Uyển Linh ra khỏi phòng học.
Những người còn lại trong phòng học muốn đi theo ra ngoài thì bị kẹt ở vòng trong, nhưng vòng ngoài lại có người muốn chen vào xem náo nhiệt, vì thế tắc nghẽn đến mức có thể nói là “chật như nêm cối”.
Từ Điềm ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đó là dao sao? Mình nhìn nhầm à? Ai mang theo vậy?
...
Ở riêng với nữ chính? Đây là cơ hội tốt để gây thù với nữ chính mà.
Nhưng nữ chính đi có hơi nhanh quá không...
Ứng Uyển Linh gần như bị Tiêu Toàn nửa ôm trong lòng, phải cố gắng lê chân để theo kịp tốc độ của Tiêu Toàn. Cô ngửi thấy mùi nước giặt thoang thoảng trên người Tiêu Toàn.
Với lại Tiêu Toàn cao hơn cô một chút, ít nhất cũng nửa cái đầu. Cô còn phát hiện Tiêu Toàn khỏe thật, lúc nắm cánh tay không bị thương của cô cũng làm cô hơi đau.
Còn nữa...
“Tiêu Toàn, cậu đi nhầm đường rồi!” Ứng Uyển Linh nói.
Nhà họ Ứng có đầu tư vào ngôi trường quý tộc này, còn đặc biệt mở một phòng y tế riêng cho người nhà họ Ứng. Khác với phòng y tế của trường, bác sĩ trong phòng y tế nhà họ Ứng đều là những người giỏi được mời riêng.
Tóm lại là phòng y tế của trường và phòng y tế nhà họ Ứng không cùng một hướng.
Tiêu Toàn dừng bước, Ứng Uyển Linh cũng dừng theo.
Tiêu Toàn quay người lại đối mặt với cô: “Ở đâu?”
Ứng Uyển Linh ôm cánh tay bị thương: “Đi theo tôi.”
Nói xong cô liền đi thẳng về phía trước, cũng không quan tâm Tiêu Toàn có theo kịp không.
Tiêu Toàn khựng lại một chút.
Nếu cô ấy tự đi được, vậy mình đi theo làm gì?
Phía trước, Ứng Uyển Linh ngày càng đi xa. Cô mặc váy ngắn, lúc bước đi tà váy khẽ lay động. Mái tóc mượt mà xõa sau lưng. Trên người cô, ngay cả một chiếc kẹp tóc cũng là đồ đắt tiền.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ biết, cô đúng chuẩn là con nhà giàu.
Cuối cùng, Tiêu Toàn vẫn cất bước đi theo.
Mang dao vào trường học giải thích rất phiền phức. Người này đã thấy rồi, mình không thể khai bậy với nhà trường được.
Tiêu Toàn đi mấy bước đã đuổi kịp Ứng Uyển Linh, lẳng lặng đi sau lưng cô.
Ngay cả lúc ở trong phòng y tế của nhà họ Ứng, Tiêu Toàn cũng vẫn im lặng.
Vừa nghe tin Ứng Uyển Linh bị thương, hai y tá và một bác sĩ vội vã chạy vào khu giường bệnh của phòng y tế, đẩy Tiêu Toàn đang đứng chờ sang một bên.
“May quá may quá, không nghiêm trọng lắm đâu. Đại tiểu thư yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lại chút sẹo nào.” Sau khi xem xét vết thương của Ứng Uyển Linh, bác sĩ nói.
Tay áo được xắn lên, mặt Ứng Uyển Linh hơi nóng bừng.
Xắn tay áo lên mới phát hiện, vết thương này ngoài hơi đau và rớm chút máu ra thì hoàn toàn không nghiêm trọng. Thậm chí trên quãng đường từ phòng học chạy tới đây, vết thương đã sắp đóng vảy rồi.
Chuyện bé xé ra to.
Lúc này, hệ thống lại lên tiếng: [Chủ nhân, diễn tiếp diễn tiếp đi, nữ chính sắp đi rồi.]
Hệ thống vừa nhắc vậy, Ứng Uyển Linh mới phát hiện nữ chính Tiêu Toàn đang đứng sát mép tường, rất gần cửa.
Cô ấy định đi sao? Không được!
Chuông báo động trong đầu Ứng Uyển Linh vang lên inh ỏi. Vừa lúc bác sĩ đang chuẩn bị bôi thuốc lên vết thương cho cô, cô liền nảy ra một ý, nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn cô ấy bôi thuốc cho tôi.”
Ngón tay Ứng Uyển Linh chỉ đúng về phía Tiêu Toàn.
Những người khác nhìn về phía Tiêu Toàn. Tiêu Toàn nhất thời hơi sững người, đứng im không nhúc nhích.
Không để bác sĩ chuyên nghiệp làm mà lại muốn cô ấy làm sao?
Thấy họ đều ngẩn ra, Ứng Uyển Linh lại thúc giục: “Tất cả là tại cậu, cậu nợ tôi đó, nhanh lên một chút.”
Cô cảm thấy mình thật ngang ngược vô lý.
Lúc này Tiêu Toàn mới chậm rãi đi tới. Còn các bác sĩ y tá khác, đều theo ánh mắt ra hiệu của Ứng Uyển Linh mà lần lượt rời đi.
“Cạch...” Cửa được tiện tay đóng lại. Tiêu Toàn đã đến trước mặt cô.
Ứng Uyển Linh ngồi bên mép giường bệnh, có lẽ hơi căng thẳng nên hai chân khẽ đung đưa qua lại.
Trên khay của chiếc xe đẩy bên cạnh có đủ cả dung dịch sát khuẩn povidone, cồn, gạc, tăm bông, bông gòn, băng urgo cá nhân và các vật dụng khác.
Không có ghế, Tiêu Toàn chỉ có thể đứng cúi người xử lý vết thương cho cô.
Tiếng kêu này như một nút tắt âm. Mọi người nghe thấy đều đồng loạt im lặng trong giây lát, sau đó phải đến nửa lớp định xúm lại chỗ Ứng Uyển Linh để xem.
Tiêu Toàn khẽ dịch chân, giẫm lên con dao nhỏ.
Cô chủ nhiệm tan học còn chưa đi, vừa thấy lớp học hỗn loạn, đặc biệt khi nghe tin Ứng Uyển Linh bị thương, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.
Cùng lúc đó, một nữ sinh trước mặt cô đột nhiên ngã quỵ xuống. Cô chủ nhiệm thầm kêu không ổn, vội vàng đỡ lấy cô bé, mắt nhanh chóng liếc về phía Ứng Uyển Linh, thấy trong đám đông chỉ có Tiêu Toàn là còn giữ được bình tĩnh.
“Tiêu Toàn, em đưa Uyển Linh xuống phòng y tế một chút.”
Nói xong mấy lời đó, cô chủ nhiệm dìu nữ sinh bị ngất rời đi.
Tiêu Toàn nhìn Ứng Uyển Linh đang ngồi trên ghế trước mặt, tay ôm cánh tay mày nhíu lại.
Cô nhanh chóng cúi xuống, một tay nắm lấy cánh tay Ứng Uyển Linh. Tay kia như một bóng ma lướt qua chân, nhặt lại con dao nhỏ dưới đế giày.
Còn Ứng Uyển Linh cũng bị cô “dìu” đứng dậy.
Tiêu Toàn không để ý đến những người khác, nhân lúc đám đông vẫn còn kẽ hở lớn, lập tức dìu Ứng Uyển Linh ra khỏi phòng học.
Những người còn lại trong phòng học muốn đi theo ra ngoài thì bị kẹt ở vòng trong, nhưng vòng ngoài lại có người muốn chen vào xem náo nhiệt, vì thế tắc nghẽn đến mức có thể nói là “chật như nêm cối”.
Từ Điềm ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đó là dao sao? Mình nhìn nhầm à? Ai mang theo vậy?
Ở riêng với nữ chính? Đây là cơ hội tốt để gây thù với nữ chính mà.
Nhưng nữ chính đi có hơi nhanh quá không...
Ứng Uyển Linh gần như bị Tiêu Toàn nửa ôm trong lòng, phải cố gắng lê chân để theo kịp tốc độ của Tiêu Toàn. Cô ngửi thấy mùi nước giặt thoang thoảng trên người Tiêu Toàn.
Với lại Tiêu Toàn cao hơn cô một chút, ít nhất cũng nửa cái đầu. Cô còn phát hiện Tiêu Toàn khỏe thật, lúc nắm cánh tay không bị thương của cô cũng làm cô hơi đau.
Còn nữa...
“Tiêu Toàn, cậu đi nhầm đường rồi!” Ứng Uyển Linh nói.
Nhà họ Ứng có đầu tư vào ngôi trường quý tộc này, còn đặc biệt mở một phòng y tế riêng cho người nhà họ Ứng. Khác với phòng y tế của trường, bác sĩ trong phòng y tế nhà họ Ứng đều là những người giỏi được mời riêng.
Tóm lại là phòng y tế của trường và phòng y tế nhà họ Ứng không cùng một hướng.
Tiêu Toàn quay người lại đối mặt với cô: “Ở đâu?”
Ứng Uyển Linh ôm cánh tay bị thương: “Đi theo tôi.”
Nói xong cô liền đi thẳng về phía trước, cũng không quan tâm Tiêu Toàn có theo kịp không.
Tiêu Toàn khựng lại một chút.
Nếu cô ấy tự đi được, vậy mình đi theo làm gì?
Phía trước, Ứng Uyển Linh ngày càng đi xa. Cô mặc váy ngắn, lúc bước đi tà váy khẽ lay động. Mái tóc mượt mà xõa sau lưng. Trên người cô, ngay cả một chiếc kẹp tóc cũng là đồ đắt tiền.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ biết, cô đúng chuẩn là con nhà giàu.
Cuối cùng, Tiêu Toàn vẫn cất bước đi theo.
Mang dao vào trường học giải thích rất phiền phức. Người này đã thấy rồi, mình không thể khai bậy với nhà trường được.
Tiêu Toàn đi mấy bước đã đuổi kịp Ứng Uyển Linh, lẳng lặng đi sau lưng cô.
Ngay cả lúc ở trong phòng y tế của nhà họ Ứng, Tiêu Toàn cũng vẫn im lặng.
Vừa nghe tin Ứng Uyển Linh bị thương, hai y tá và một bác sĩ vội vã chạy vào khu giường bệnh của phòng y tế, đẩy Tiêu Toàn đang đứng chờ sang một bên.
“May quá may quá, không nghiêm trọng lắm đâu. Đại tiểu thư yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lại chút sẹo nào.” Sau khi xem xét vết thương của Ứng Uyển Linh, bác sĩ nói.
Tay áo được xắn lên, mặt Ứng Uyển Linh hơi nóng bừng.
Xắn tay áo lên mới phát hiện, vết thương này ngoài hơi đau và rớm chút máu ra thì hoàn toàn không nghiêm trọng. Thậm chí trên quãng đường từ phòng học chạy tới đây, vết thương đã sắp đóng vảy rồi.
Chuyện bé xé ra to.
Lúc này, hệ thống lại lên tiếng: [Chủ nhân, diễn tiếp diễn tiếp đi, nữ chính sắp đi rồi.]
Hệ thống vừa nhắc vậy, Ứng Uyển Linh mới phát hiện nữ chính Tiêu Toàn đang đứng sát mép tường, rất gần cửa.
Cô ấy định đi sao? Không được!
Chuông báo động trong đầu Ứng Uyển Linh vang lên inh ỏi. Vừa lúc bác sĩ đang chuẩn bị bôi thuốc lên vết thương cho cô, cô liền nảy ra một ý, nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn cô ấy bôi thuốc cho tôi.”
Ngón tay Ứng Uyển Linh chỉ đúng về phía Tiêu Toàn.
Những người khác nhìn về phía Tiêu Toàn. Tiêu Toàn nhất thời hơi sững người, đứng im không nhúc nhích.
Không để bác sĩ chuyên nghiệp làm mà lại muốn cô ấy làm sao?
Thấy họ đều ngẩn ra, Ứng Uyển Linh lại thúc giục: “Tất cả là tại cậu, cậu nợ tôi đó, nhanh lên một chút.”
Cô cảm thấy mình thật ngang ngược vô lý.
Lúc này Tiêu Toàn mới chậm rãi đi tới. Còn các bác sĩ y tá khác, đều theo ánh mắt ra hiệu của Ứng Uyển Linh mà lần lượt rời đi.
“Cạch...” Cửa được tiện tay đóng lại. Tiêu Toàn đã đến trước mặt cô.
Ứng Uyển Linh ngồi bên mép giường bệnh, có lẽ hơi căng thẳng nên hai chân khẽ đung đưa qua lại.
Trên khay của chiếc xe đẩy bên cạnh có đủ cả dung dịch sát khuẩn povidone, cồn, gạc, tăm bông, bông gòn, băng urgo cá nhân và các vật dụng khác.
Không có ghế, Tiêu Toàn chỉ có thể đứng cúi người xử lý vết thương cho cô.
8
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
