0 chữ
Chương 5
Chương 5
Cổ tay bỗng nhiên bị Tiêu Toàn nắm lấy. Ứng Uyển Linh giật mình đến mức chân giẫm về phía trước, không giữ được lực, mũi giày quệt vào má trong cẳng chân của Tiêu Toàn, làm bẩn một vệt trên chiếc quần đồng phục màu đen sạch sẽ của cô ấy.
Tiêu Toàn khẽ liếc xuống nhìn, không để tâm, chỉ liếc mắt qua khay dụng cụ rồi xắn tay áo Ứng Uyển Linh lên cao hơn để tiện bôi thuốc.
Lúc trước bác sĩ đã rửa qua loa rồi. Bây giờ cánh tay Ứng Uyển Linh không còn vết máu bẩn nữa, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại. Ở giữa là một vết xước mỏng, dài khoảng ba centimet màu đỏ tươi.
Ứng Uyển Linh quệt bẩn ống quần cô ấy, vốn định xin lỗi nhưng lại thôi. Dù sao mình còn muốn kiếm chuyện với nữ chính, khí thế không thể yếu được.
Lúc này Tiêu Toàn đang cầm tăm bông thấm cồn lau vết thương cho cô để sát trùng.
Tay bị nắm, Ứng Uyển Linh ngước mắt có thể nhìn thấy hàng mi dài và nửa khuôn mặt của nữ chính. Mùi hương thoang thoảng trên người đối phương cũng lại phảng phất đâu đây.
Cô chuẩn bị sẵn trong lòng, rồi lên tiếng: “Tại sao cậu lại mang dao? Tôi đau như vậy, tất cả là tại cậu!”
Ứng Uyển Linh thấy nữ chính trước mặt sững sờ, thầm nghĩ, mình trông chắc là hống hách lắm đây.
“Xin lỗi, Uyển Linh.” Tiêu Toàn vừa xử lý vết thương cho cô một cách thuần thục, quen tay như đã làm cả trăm lần, vừa giải thích: “Không cẩn thận mang nhầm đồ dùng nhà bếp đi.”
Ứng Uyển Linh ngẩn người.
Tại sao nữ chính lại gọi mình là Uyển Linh? Thân mật vậy sao? Hai người là kẻ thù mà!
Nhưng nghĩ đến phải diễn cho tròn vai, cô lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Cậu có xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ đâu. Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Cậu tiêu rồi!”
Tiêu Toàn im lặng lắng nghe, chỉ đẩy nhanh tốc độ xử lý vết thương, đang dán băng urgo cá nhân cho Ứng Uyển Linh.
Tốt lắm, người này hoàn toàn không để ý đến chuyện con dao.
Không khí căng như dây đàn, hệ thống nhắc nhở: [Rất tốt, chủ nhân, đừng quên cái tát.]
“...”
Thật sự phải tát sao?
Ứng Uyển Linh do dự giơ tay lên, rồi lại giơ cao hơn. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, không dùng sức mà đánh tới.
Cô thật sự không biết đánh người. Cái tát này vung ra nhẹ hều, một nửa trúng vào mặt Tiêu Toàn, một nửa lại lệch xuống bên gáy cô ấy.
Một tiếng “bốp” nhẹ nhàng vang lên, tay Ứng Uyển Linh hơi run.
Mình đánh nữ chính rồi!
Tiếp theo phải buông lời cay nghiệt, nhưng Ứng Uyển Linh chột dạ muốn chết, nói được nửa câu sau khí thế đã giảm hẳn.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu... cậu chết chắc rồi!”
Ứng Uyển Linh cảm nhận được lực nắm cổ tay mình siết chặt lại. Vừa lúc vết thương cũng xử lý xong, Tiêu Toàn nhìn cô một cái, buông tay ra, đứng thẳng người rồi lùi lại hai bước.
Tiêu Toàn tuy đang đi học nhưng cũng đã từng lăn lộn ngoài xã hội. Cái tát nhẹ hều này của Ứng Uyển Linh, trong mắt cô giống như một cái chạm nhẹ, còn mang theo chút hương quýt thoang thoảng.
Ban đầu Tiêu Toàn thậm chí còn nghĩ: [Quan hệ của họ đâu có thân thiết đến mức có thể chia sẻ mùi nước hoa cho nhau nhỉ?]
Sau đó mới nhận ra: [Ồ, người này hóa ra đang đánh mình.]
Tiêu Toàn và Ứng Uyển Linh đối mặt nhau. Ứng Uyển Linh giả vờ tức giận.
Giọng nói của hệ thống và Từ Điềm gần như cùng lúc vang lên bên tai Ứng Uyển Linh.
[Chủ nhân, tốt quá rồi! Chỉ số tâm trạng của nữ chính có biến động mạnh!]
“Uyển Linh cậu không sao chứ?”
Từ Điềm vội vàng chạy tới, vừa đúng lúc thấy cảnh Ứng Uyển Linh tát Tiêu Toàn và buông lời cay nghiệt, trong lòng đã liệt Tiêu Toàn vào danh sách kẻ thù.
“Còn không mau cút đi.” Cô ấy đẩy Tiêu Toàn ra, kéo tay Ứng Uyển Linh xem xét vết thương.
Tiêu Toàn lại liếc nhìn Ứng Uyển Linh một cái rồi xoay người rời đi.
Ứng Uyển Linh nhìn bóng lưng Tiêu Toàn, có chút ngẩn ngơ.
Cô hỏi thầm hệ thống trong lòng: “Chỉ số tâm trạng của nữ chính nghĩa là gì?”
Hệ thống giải thích: [Bởi vì những phân đoạn kịch bản cô cần diễn đều nhắm vào nữ chính, khiến nữ chính bị bắt nạt rồi từ đó nung nấu lòng căm thù mà quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Chỉ số tâm trạng này dùng để theo dõi biến động cảm xúc của nữ chính. Vừa rồi chỉ số biến động rất mạnh, cho thấy cảm xúc của nữ chính dao động rõ rệt, chắc chắn đã bị cô kí©h thí©ɧ rồi.]
[Làm tốt lắm, chủ nhân.]
“Ồ.” Ứng Uyển Linh hơi buồn bã.
Tiêu Toàn khẽ liếc xuống nhìn, không để tâm, chỉ liếc mắt qua khay dụng cụ rồi xắn tay áo Ứng Uyển Linh lên cao hơn để tiện bôi thuốc.
Lúc trước bác sĩ đã rửa qua loa rồi. Bây giờ cánh tay Ứng Uyển Linh không còn vết máu bẩn nữa, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại. Ở giữa là một vết xước mỏng, dài khoảng ba centimet màu đỏ tươi.
Ứng Uyển Linh quệt bẩn ống quần cô ấy, vốn định xin lỗi nhưng lại thôi. Dù sao mình còn muốn kiếm chuyện với nữ chính, khí thế không thể yếu được.
Lúc này Tiêu Toàn đang cầm tăm bông thấm cồn lau vết thương cho cô để sát trùng.
Cô chuẩn bị sẵn trong lòng, rồi lên tiếng: “Tại sao cậu lại mang dao? Tôi đau như vậy, tất cả là tại cậu!”
Ứng Uyển Linh thấy nữ chính trước mặt sững sờ, thầm nghĩ, mình trông chắc là hống hách lắm đây.
“Xin lỗi, Uyển Linh.” Tiêu Toàn vừa xử lý vết thương cho cô một cách thuần thục, quen tay như đã làm cả trăm lần, vừa giải thích: “Không cẩn thận mang nhầm đồ dùng nhà bếp đi.”
Ứng Uyển Linh ngẩn người.
Tại sao nữ chính lại gọi mình là Uyển Linh? Thân mật vậy sao? Hai người là kẻ thù mà!
Nhưng nghĩ đến phải diễn cho tròn vai, cô lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Cậu có xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ đâu. Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Tiêu Toàn im lặng lắng nghe, chỉ đẩy nhanh tốc độ xử lý vết thương, đang dán băng urgo cá nhân cho Ứng Uyển Linh.
Tốt lắm, người này hoàn toàn không để ý đến chuyện con dao.
Không khí căng như dây đàn, hệ thống nhắc nhở: [Rất tốt, chủ nhân, đừng quên cái tát.]
“...”
Thật sự phải tát sao?
Ứng Uyển Linh do dự giơ tay lên, rồi lại giơ cao hơn. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, không dùng sức mà đánh tới.
Cô thật sự không biết đánh người. Cái tát này vung ra nhẹ hều, một nửa trúng vào mặt Tiêu Toàn, một nửa lại lệch xuống bên gáy cô ấy.
Một tiếng “bốp” nhẹ nhàng vang lên, tay Ứng Uyển Linh hơi run.
Mình đánh nữ chính rồi!
Tiếp theo phải buông lời cay nghiệt, nhưng Ứng Uyển Linh chột dạ muốn chết, nói được nửa câu sau khí thế đã giảm hẳn.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu... cậu chết chắc rồi!”
Tiêu Toàn tuy đang đi học nhưng cũng đã từng lăn lộn ngoài xã hội. Cái tát nhẹ hều này của Ứng Uyển Linh, trong mắt cô giống như một cái chạm nhẹ, còn mang theo chút hương quýt thoang thoảng.
Ban đầu Tiêu Toàn thậm chí còn nghĩ: [Quan hệ của họ đâu có thân thiết đến mức có thể chia sẻ mùi nước hoa cho nhau nhỉ?]
Sau đó mới nhận ra: [Ồ, người này hóa ra đang đánh mình.]
Tiêu Toàn và Ứng Uyển Linh đối mặt nhau. Ứng Uyển Linh giả vờ tức giận.
Giọng nói của hệ thống và Từ Điềm gần như cùng lúc vang lên bên tai Ứng Uyển Linh.
[Chủ nhân, tốt quá rồi! Chỉ số tâm trạng của nữ chính có biến động mạnh!]
“Uyển Linh cậu không sao chứ?”
Từ Điềm vội vàng chạy tới, vừa đúng lúc thấy cảnh Ứng Uyển Linh tát Tiêu Toàn và buông lời cay nghiệt, trong lòng đã liệt Tiêu Toàn vào danh sách kẻ thù.
“Còn không mau cút đi.” Cô ấy đẩy Tiêu Toàn ra, kéo tay Ứng Uyển Linh xem xét vết thương.
Tiêu Toàn lại liếc nhìn Ứng Uyển Linh một cái rồi xoay người rời đi.
Ứng Uyển Linh nhìn bóng lưng Tiêu Toàn, có chút ngẩn ngơ.
Cô hỏi thầm hệ thống trong lòng: “Chỉ số tâm trạng của nữ chính nghĩa là gì?”
Hệ thống giải thích: [Bởi vì những phân đoạn kịch bản cô cần diễn đều nhắm vào nữ chính, khiến nữ chính bị bắt nạt rồi từ đó nung nấu lòng căm thù mà quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Chỉ số tâm trạng này dùng để theo dõi biến động cảm xúc của nữ chính. Vừa rồi chỉ số biến động rất mạnh, cho thấy cảm xúc của nữ chính dao động rõ rệt, chắc chắn đã bị cô kí©h thí©ɧ rồi.]
[Làm tốt lắm, chủ nhân.]
“Ồ.” Ứng Uyển Linh hơi buồn bã.
7
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
