0 chữ
Chương 3
Chương 3
Dường như ngoài Ứng Uyển Linh với đôi mắt sáng rực, những người khác đều tỏ ra khá thờ ơ với màn giới thiệu của Tiêu Toàn. Cô chủ nhiệm biết tính nết đám học trò này nên cũng không ngạc nhiên. Ngược lại, cô hơi bất ngờ khi thấy Ứng Uyển Linh có vẻ rất hứng thú.
Cô nhướng mày, dịu dàng hỏi Ứng Uyển Linh: “Vậy bạn Tiêu Toàn ngồi cạnh Uyển Linh được không em?”
Nghe thấy tên Ứng Uyển Linh, cả lớp đồng loạt ngẩng đầu, như thể nhiều máy tính cùng lúc khởi động.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Ứng Uyển Linh, chờ cô trả lời.
Ai bảo vị đại tiểu thư này tính tình quái đản, cực kỳ nóng nảy. Trừ Tiểu Tô, bạn cùng bàn cũ đã ra nước ngoài, chẳng ai chịu nổi tính cô. Mà cô cũng có cả đám đàn em, thấy ai ngứa mắt là cho người đánh kẻ đó, vô cùng kiêu ngạo.
Ánh mắt mọi người chiếu vào Ứng Uyển Linh như gai đâm sau lưng, làm cô nổi cả da gà
.
Não cô nhanh chóng hoạt động, nghĩ ra một cách vừa không tỏ thái độ chấp nhận nữ chính lại vừa có thể để nữ chính ngồi cạnh mình.
Cô bĩu môi về phía Tiêu Toàn: “Cũng được.”
Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Sau màn thao tác này, những người khác cũng hiểu rõ thái độ của Ứng Uyển Linh đối với bạn cùng bàn mới, bèn cúi đầu làm việc của mình.
“...Vậy Tiêu Toàn, em cứ ngồi vào chỗ cạnh Uyển Linh nhé.”
“Vâng ạ.” Tiêu Toàn khẽ đáp.
Ứng Uyển Linh lập tức quay mặt đi, không nhìn cô ấy.
Đợi Tiêu Toàn ngồi xuống vị trí bên cạnh, Ứng Uyển Linh nghe thấy tiếng sột soạt. Cô liếc mắt nhìn trộm, thấy Tiêu Toàn đang sắp xếp đồ đạc.
Dường như phát hiện có người đang nhìn mình, động tác trên tay Tiêu Toàn dừng lại, ánh mắt khẽ chuyển qua.
Như thể đang nói “?”.
Lại bị bắt gặp, Ứng Uyển Linh lập tức ngoảnh đầu sang hướng khác.
Lúc này hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Chủ nhân, phải diễn theo kịch bản. Hôm nay nhất định phải gây thù kết oán sâu đậm với nữ chính đấy nhé.]
Ứng Uyển Linh âm thầm nuốt nước bọt.
Cô thầm nghĩ, chẳng phải là kiếm chuyện thôi sao, đơn giản ấy mà.
Đơn giản lắm...
Rõ ràng là không đơn giản chút nào!
Tiết học này, Ứng Uyển Linh hoàn toàn không có lòng dạ nào nghe giảng. Trong đầu cô toàn là nghĩ cách kiếm chuyện với nữ chính.
Lúc thì cô dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn chằm chằm nữ chính, muốn nữ chính phải mở miệng hỏi “Cậu nhìn cái gì?” để có cớ mà cãi nhau. Lúc lại cố ý đẩy đồ dùng học tập xuống đất, rồi vênh váo ra lệnh cho nữ chính nhặt lên. Lúc khác lại cố tình huých cùi chỏ qua bàn chọc vào người nữ chính...
Cứ loay hoay như vậy suốt một tiết học, mà cảm xúc của Tiêu Toàn chẳng hề dao động chút nào. Khi bị Ứng Uyển Linh nhìn chằm chằm cô ấy cũng không nhìn lại, chỉ lo nghe giảng. Còn lúc Ứng Uyển Linh bắt cô ấy nhặt đồ, cô ấy cũng không tỏ ra phiền hà mà nhặt lên rồi đặt ở giữa hai bàn học, không hề vượt qua ranh giới. Đến cả khi Ứng Uyển Linh cố tình chọc tức, cô ấy cũng chỉ càng nhường nhịn.
Sắp tan học đến nơi, mà Ứng Uyển Linh vẫn chưa thành công được việc nào: “...”
Nữ chính ơi, rốt cuộc phải làm thế nào cô mới nổi khùng mà cãi nhau với tôi đây!
Hết cách, cô đành hỏi hệ thống trong đầu: “Trong kịch bản gốc, “tôi” đã gây sự với nữ chính như thế nào?”
Hệ thống đáp: [Trong kịch bản, nhân vật lót đường Ứng Uyển Linh trốn học. Lúc quay về không biết nữ chính được cô giáo xếp ngồi cạnh mình. Thấy có người ngồi cạnh chỗ mình, lại thêm nữ chính ăn mặc có vẻ nghèo khó, nên cho rằng nữ chính định trộm đồ của mình. Thế là giữa lớp tát nữ chính một cái rồi mắng to “Đồ ăn trộm nghèo kiết xác”...]
Phần kịch bản sau đó hệ thống không nói, vì Ứng Uyển Linh chỉ hỏi nguyên do ban đầu.
Ứng Uyển Linh: “!”
Sao lại có thể như vậy!
Hệ thống an ủi: [Kịch bản là vậy đó. Nhân vật lót đường độc ác và nữ chính vốn sinh ra đã đối đầu, chẳng cần lý do gì đặc biệt cả. Chủ nhân cứ tự nhiên phát huy, nhưng cái tát dành cho nữ chính thì bắt buộc phải có. Vì chính cái tát đó khiến nữ chính nhận ra con người ở đây lòng dạ hẹp hòi khó sống chung, chứ không hào nhoáng đẹp đẽ như vẻ bề ngoài...]
Ứng Uyển Linh mím môi, suy nghĩ.
Nhưng không để cô nghĩ nhiều, chuông tan học vang lên. Bên tai bỗng có tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà. Ứng Uyển Linh ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Toàn định đứng dậy rời đi.
Mình còn chưa diễn xong kịch bản mà!
Trong lòng quýnh quáng, Ứng Uyển Linh vươn tay định túm lấy ống tay áo Tiêu Toàn nhưng chậm một nhịp. Tay cô chỉ vừa chạm vào chỗ túi áo đồng phục của Tiêu Toàn, thấy cưng cứng, thì đã làm rơi một con dao nhỏ giấu trong túi cô ấy.
Con dao này của Tiêu Toàn quá sắc bén. Lúc rơi xuống đất, lưỡi dao vừa hay sượt qua cánh tay Ứng Uyển Linh. Trong khoảnh khắc đó, máu từ vết cắt rỉ ra nhuốm đỏ chiếc áo khoác voan mỏng màu trắng của cô.
Con dao rơi xuống đất, tiếng kêu thanh thúy bị át đi bởi âm cuối cùng của tiếng chuông tan học.
“Ui...” Ứng Uyển Linh khẽ kêu đau.
Cô nhướng mày, dịu dàng hỏi Ứng Uyển Linh: “Vậy bạn Tiêu Toàn ngồi cạnh Uyển Linh được không em?”
Nghe thấy tên Ứng Uyển Linh, cả lớp đồng loạt ngẩng đầu, như thể nhiều máy tính cùng lúc khởi động.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Ứng Uyển Linh, chờ cô trả lời.
Ai bảo vị đại tiểu thư này tính tình quái đản, cực kỳ nóng nảy. Trừ Tiểu Tô, bạn cùng bàn cũ đã ra nước ngoài, chẳng ai chịu nổi tính cô. Mà cô cũng có cả đám đàn em, thấy ai ngứa mắt là cho người đánh kẻ đó, vô cùng kiêu ngạo.
.
Não cô nhanh chóng hoạt động, nghĩ ra một cách vừa không tỏ thái độ chấp nhận nữ chính lại vừa có thể để nữ chính ngồi cạnh mình.
Cô bĩu môi về phía Tiêu Toàn: “Cũng được.”
Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Sau màn thao tác này, những người khác cũng hiểu rõ thái độ của Ứng Uyển Linh đối với bạn cùng bàn mới, bèn cúi đầu làm việc của mình.
“...Vậy Tiêu Toàn, em cứ ngồi vào chỗ cạnh Uyển Linh nhé.”
“Vâng ạ.” Tiêu Toàn khẽ đáp.
Ứng Uyển Linh lập tức quay mặt đi, không nhìn cô ấy.
Đợi Tiêu Toàn ngồi xuống vị trí bên cạnh, Ứng Uyển Linh nghe thấy tiếng sột soạt. Cô liếc mắt nhìn trộm, thấy Tiêu Toàn đang sắp xếp đồ đạc.
Dường như phát hiện có người đang nhìn mình, động tác trên tay Tiêu Toàn dừng lại, ánh mắt khẽ chuyển qua.
Lại bị bắt gặp, Ứng Uyển Linh lập tức ngoảnh đầu sang hướng khác.
Lúc này hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Chủ nhân, phải diễn theo kịch bản. Hôm nay nhất định phải gây thù kết oán sâu đậm với nữ chính đấy nhé.]
Ứng Uyển Linh âm thầm nuốt nước bọt.
Cô thầm nghĩ, chẳng phải là kiếm chuyện thôi sao, đơn giản ấy mà.
Đơn giản lắm...
Rõ ràng là không đơn giản chút nào!
Tiết học này, Ứng Uyển Linh hoàn toàn không có lòng dạ nào nghe giảng. Trong đầu cô toàn là nghĩ cách kiếm chuyện với nữ chính.
Lúc thì cô dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn chằm chằm nữ chính, muốn nữ chính phải mở miệng hỏi “Cậu nhìn cái gì?” để có cớ mà cãi nhau. Lúc lại cố ý đẩy đồ dùng học tập xuống đất, rồi vênh váo ra lệnh cho nữ chính nhặt lên. Lúc khác lại cố tình huých cùi chỏ qua bàn chọc vào người nữ chính...
Sắp tan học đến nơi, mà Ứng Uyển Linh vẫn chưa thành công được việc nào: “...”
Nữ chính ơi, rốt cuộc phải làm thế nào cô mới nổi khùng mà cãi nhau với tôi đây!
Hết cách, cô đành hỏi hệ thống trong đầu: “Trong kịch bản gốc, “tôi” đã gây sự với nữ chính như thế nào?”
Hệ thống đáp: [Trong kịch bản, nhân vật lót đường Ứng Uyển Linh trốn học. Lúc quay về không biết nữ chính được cô giáo xếp ngồi cạnh mình. Thấy có người ngồi cạnh chỗ mình, lại thêm nữ chính ăn mặc có vẻ nghèo khó, nên cho rằng nữ chính định trộm đồ của mình. Thế là giữa lớp tát nữ chính một cái rồi mắng to “Đồ ăn trộm nghèo kiết xác”...]
Phần kịch bản sau đó hệ thống không nói, vì Ứng Uyển Linh chỉ hỏi nguyên do ban đầu.
Ứng Uyển Linh: “!”
Sao lại có thể như vậy!
Hệ thống an ủi: [Kịch bản là vậy đó. Nhân vật lót đường độc ác và nữ chính vốn sinh ra đã đối đầu, chẳng cần lý do gì đặc biệt cả. Chủ nhân cứ tự nhiên phát huy, nhưng cái tát dành cho nữ chính thì bắt buộc phải có. Vì chính cái tát đó khiến nữ chính nhận ra con người ở đây lòng dạ hẹp hòi khó sống chung, chứ không hào nhoáng đẹp đẽ như vẻ bề ngoài...]
Ứng Uyển Linh mím môi, suy nghĩ.
Nhưng không để cô nghĩ nhiều, chuông tan học vang lên. Bên tai bỗng có tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà. Ứng Uyển Linh ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Toàn định đứng dậy rời đi.
Mình còn chưa diễn xong kịch bản mà!
Trong lòng quýnh quáng, Ứng Uyển Linh vươn tay định túm lấy ống tay áo Tiêu Toàn nhưng chậm một nhịp. Tay cô chỉ vừa chạm vào chỗ túi áo đồng phục của Tiêu Toàn, thấy cưng cứng, thì đã làm rơi một con dao nhỏ giấu trong túi cô ấy.
Con dao này của Tiêu Toàn quá sắc bén. Lúc rơi xuống đất, lưỡi dao vừa hay sượt qua cánh tay Ứng Uyển Linh. Trong khoảnh khắc đó, máu từ vết cắt rỉ ra nhuốm đỏ chiếc áo khoác voan mỏng màu trắng của cô.
Con dao rơi xuống đất, tiếng kêu thanh thúy bị át đi bởi âm cuối cùng của tiếng chuông tan học.
“Ui...” Ứng Uyển Linh khẽ kêu đau.
9
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
