0 chữ
Chương 2
Chương 2
Sáng sớm hôm sau, Ứng Uyển Linh hiếm hoi dậy sớm đi học. Để “nghênh chiến” nữ chính Tiêu Toàn, cô thậm chí còn cố ý trang điểm một chút, cố gắng chải chuốt sao cho từng sợi tóc đều vào nếp ngay ngắn. Hơn nữa, Ứng Uyển Linh còn xịt loại nước hoa mình thích nhất.
Là mùi cam bergamot và hoa cam, cô rất thích.
Hệ thống ở một bên nhìn cô sửa soạn, mấy lần định lên tiếng nhưng cuối cùng lại thôi.
...Hình như nó quên mất điều gì đó.
Chắc không quan trọng đâu.
Ứng Uyển Linh thoang thoảng mùi quýt bước vào phòng học, yên lặng ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu chờ đợi trong chán nản.
Lúc đầu còn bị bạn bàn sau hỏi “Hôm nay cậu xịt nước hoa à?”. Giờ thì mùi hương đã phai đi nhiều, chỉ còn thoang thoảng một lớp mỏng quanh người cô. Chỉ ai ở rất gần mới ngửi thấy.
Ứng Uyển Linh khoanh tay chờ, thỉnh thoảng lại liếc sang chiếc bàn trống bên cạnh. Trên đó không có một món đồ nào, đó là chỗ của Tiêu Toàn.
Cô lại nhìn ra cửa lớp, Tiêu Toàn vẫn chưa tới.
Cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt, Ứng Uyển Linh hỏi thầm hệ thống: “Tiêu Toàn khi nào tới vậy?”
[Chính là hôm nay đó chủ nhân. Cô ấy sẽ ngồi cạnh cô. Cô nhớ phải diễn màn gây thù kết oán sâu đậm với nữ chính nhé, như vậy sau này mới dễ triển khai kịch bản.]
Trong lòng thì lạnh nhạt gật đầu, nhưng vẻ mặt Ứng Uyển Linh vẫn căng thẳng nhìn về phía cửa, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bàn học và cửa lớp.
Cô không phải người giỏi che giấu cảm xúc. Bạn bàn sau lắm lời Từ Điềm nhìn ra điều đó, bèn vươn tay vỗ vai cô. Ứng Uyển Linh vừa quay đầu lại, bạn ấy đã ghé sát tai cô, hỏi: “Cậu đang đợi ai thế, Tiểu Tô đi rồi mà?”
Tiểu Tô mà bạn ấy nhắc đến là bạn cùng bàn cũ của Ứng Uyển Linh, mấy hôm trước vừa nghe theo ý gia đình ra nước ngoài. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là do sức mạnh của kịch bản.
Chiếc bàn trống này vừa hay dùng để đợi nữ chính, cũng là đợi nhân vật lót đường như cô gây ra tổn thương tồi tệ cho nữ chính.
Ứng Uyển Linh im lặng, ngồi ngay ngắn trước bàn, đáp mơ hồ: “Chẳng đợi ai cả.”
Có lẽ vì ở rất gần Ứng Uyển Linh, Từ Điềm khẽ hít mũi, công nhận là mùi hương vẫn rất dễ chịu.
“Mùi quýt...” Từ Điềm nói.
Ứng Uyển Linh thấy khoảng cách gần như vậy hơi kỳ, cô không tự nhiên vịn ghế nhích người lên một chút, nói: “Để lúc nào về mình tặng cậu một lọ.”
Đừng có ngửi mình nữa mà.
Không đợi Từ Điềm nói gì, phía trên lớp học chợt có một trận xôn xao, người thì bu lại người thì đi xuống, hơi hỗn loạn. Chuông vào lớp lại vang lên, tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn. Phía trước có câu “người mới” tình cờ lọt vào tai cô, hệ thống trong đầu cũng đang réo: [A a a nữ chính! Chủ nhân chuẩn bị!]
Ồn quá.
Cô đang định rướn cổ xem nữ chính trông thế nào thì đành đơ mặt ngồi lại chỗ, tâm trạng không tốt.
Thôi kệ, dù sao lát nữa nữ chính ngồi cạnh mình cũng xem được.
Xoạt xoạt, vào lớp rồi, mọi người đều quay về chỗ ngồi.
Chỉ còn cô giáo trong bộ trang phục công sở gọn gàng đứng trên bục giảng, một tay đặt lên vai nữ sinh đứng cạnh. Cô nhìn xuống cả lớp, bắt đầu giới thiệu.
“Chào cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tiêu Toàn...”
Ứng Uyển Linh hoàn toàn không nghe cô giáo giới thiệu, mắt cô chỉ dán chặt vào nữ chính.
Tiêu Toàn mặc đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, tóc búi gọn. Sắc mặt cô ấy hơi tái, dáng người mảnh khảnh. Có lẽ vì khá cao nên trông càng gầy hơn. Đường viền hàm sắc nét, môi hơi mỏng, màu môi cũng có vẻ nhợt nhạt. Phía trên là sống mũi thẳng tắp...
Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt Tiêu Toàn hướng về phía này. Đôi mắt tĩnh lặng như nước, nhưng vẫn mang theo một tia lạnh lùng và sự sắc bén không hề che giấu.
Ứng Uyển Linh bị bắt gặp, lông mi run run, vội cúi đầu.
“...Được rồi, cô nói cũng nhiều rồi, để bạn Tiêu Toàn tự giới thiệu về mình nhé.”
Giọng cô giáo kéo Ứng Uyển Linh về thực tại. Lúc cô ngẩng đầu lên thì Tiêu Toàn đang quay lưng viết tên lên bảng.
Chậm tiêu nhận ra, Ứng Uyển Linh tức giận với hành động cúi đầu vì chột dạ của mình. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Toàn, muốn nhìn cho thủng người.
Mình cứ nhìn đấy.
Nhưng Tiêu Toàn vừa quay lại, Ứng Uyển Linh liền thu tầm mắt, định dùng khóe mắt để liếc trộm.
Nhìn chằm chằm mệt lắm.
Tiêu Toàn đứng thẳng, nhìn xuống dưới lớp, mấp máy môi. Cuối cùng, cô hơi nghiêng người về một phía phòng học, cất giọng giới thiệu đơn giản.
“Chào mọi người, mình là Tiêu Toàn.”
Cô nhìn thấy, từ lúc giáo viên chủ nhiệm bắt đầu giới thiệu mình, chẳng có mấy ai thực sự lắng nghe, hầu như ai cũng có việc riêng để làm. Nếu đã vậy, cần gì phải tốn thời gian nói nhiều.
Nhưng ở một bên vẫn có một nữ sinh đang chăm chú lắng nghe. Vì vậy Tiêu Toàn hơi nghiêng người, nói về phía cô bạn đó.
Nghe nữ chính tự giới thiệu, Ứng Uyển Linh trố mắt nhìn.
Vỏn vẹn mấy chữ, không hổ là nhân vật chính bá đạo của truyện sảng văn.
Hệ thống rất vênh váo: [Đây là nữ chính sảng văn của chúng ta, phải có khí chất như vậy chứ.]
Ứng Uyển Linh gật gù đồng tình, nhưng nhớ ra mình phải bắt nạt nhân vật chính, mặt liền xịu xuống.
Nhân vật lót đường như mình đi bắt nạt người ta, thật chẳng có khí chất gì cả.
Là mùi cam bergamot và hoa cam, cô rất thích.
Hệ thống ở một bên nhìn cô sửa soạn, mấy lần định lên tiếng nhưng cuối cùng lại thôi.
...Hình như nó quên mất điều gì đó.
Chắc không quan trọng đâu.
Ứng Uyển Linh thoang thoảng mùi quýt bước vào phòng học, yên lặng ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu chờ đợi trong chán nản.
Lúc đầu còn bị bạn bàn sau hỏi “Hôm nay cậu xịt nước hoa à?”. Giờ thì mùi hương đã phai đi nhiều, chỉ còn thoang thoảng một lớp mỏng quanh người cô. Chỉ ai ở rất gần mới ngửi thấy.
Cô lại nhìn ra cửa lớp, Tiêu Toàn vẫn chưa tới.
Cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt, Ứng Uyển Linh hỏi thầm hệ thống: “Tiêu Toàn khi nào tới vậy?”
[Chính là hôm nay đó chủ nhân. Cô ấy sẽ ngồi cạnh cô. Cô nhớ phải diễn màn gây thù kết oán sâu đậm với nữ chính nhé, như vậy sau này mới dễ triển khai kịch bản.]
Trong lòng thì lạnh nhạt gật đầu, nhưng vẻ mặt Ứng Uyển Linh vẫn căng thẳng nhìn về phía cửa, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bàn học và cửa lớp.
Cô không phải người giỏi che giấu cảm xúc. Bạn bàn sau lắm lời Từ Điềm nhìn ra điều đó, bèn vươn tay vỗ vai cô. Ứng Uyển Linh vừa quay đầu lại, bạn ấy đã ghé sát tai cô, hỏi: “Cậu đang đợi ai thế, Tiểu Tô đi rồi mà?”
Chiếc bàn trống này vừa hay dùng để đợi nữ chính, cũng là đợi nhân vật lót đường như cô gây ra tổn thương tồi tệ cho nữ chính.
Ứng Uyển Linh im lặng, ngồi ngay ngắn trước bàn, đáp mơ hồ: “Chẳng đợi ai cả.”
Có lẽ vì ở rất gần Ứng Uyển Linh, Từ Điềm khẽ hít mũi, công nhận là mùi hương vẫn rất dễ chịu.
“Mùi quýt...” Từ Điềm nói.
Ứng Uyển Linh thấy khoảng cách gần như vậy hơi kỳ, cô không tự nhiên vịn ghế nhích người lên một chút, nói: “Để lúc nào về mình tặng cậu một lọ.”
Đừng có ngửi mình nữa mà.
Không đợi Từ Điềm nói gì, phía trên lớp học chợt có một trận xôn xao, người thì bu lại người thì đi xuống, hơi hỗn loạn. Chuông vào lớp lại vang lên, tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn. Phía trước có câu “người mới” tình cờ lọt vào tai cô, hệ thống trong đầu cũng đang réo: [A a a nữ chính! Chủ nhân chuẩn bị!]
Cô đang định rướn cổ xem nữ chính trông thế nào thì đành đơ mặt ngồi lại chỗ, tâm trạng không tốt.
Thôi kệ, dù sao lát nữa nữ chính ngồi cạnh mình cũng xem được.
Xoạt xoạt, vào lớp rồi, mọi người đều quay về chỗ ngồi.
Chỉ còn cô giáo trong bộ trang phục công sở gọn gàng đứng trên bục giảng, một tay đặt lên vai nữ sinh đứng cạnh. Cô nhìn xuống cả lớp, bắt đầu giới thiệu.
“Chào cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tiêu Toàn...”
Ứng Uyển Linh hoàn toàn không nghe cô giáo giới thiệu, mắt cô chỉ dán chặt vào nữ chính.
Tiêu Toàn mặc đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, tóc búi gọn. Sắc mặt cô ấy hơi tái, dáng người mảnh khảnh. Có lẽ vì khá cao nên trông càng gầy hơn. Đường viền hàm sắc nét, môi hơi mỏng, màu môi cũng có vẻ nhợt nhạt. Phía trên là sống mũi thẳng tắp...
Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt Tiêu Toàn hướng về phía này. Đôi mắt tĩnh lặng như nước, nhưng vẫn mang theo một tia lạnh lùng và sự sắc bén không hề che giấu.
Ứng Uyển Linh bị bắt gặp, lông mi run run, vội cúi đầu.
“...Được rồi, cô nói cũng nhiều rồi, để bạn Tiêu Toàn tự giới thiệu về mình nhé.”
Giọng cô giáo kéo Ứng Uyển Linh về thực tại. Lúc cô ngẩng đầu lên thì Tiêu Toàn đang quay lưng viết tên lên bảng.
Chậm tiêu nhận ra, Ứng Uyển Linh tức giận với hành động cúi đầu vì chột dạ của mình. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Toàn, muốn nhìn cho thủng người.
Mình cứ nhìn đấy.
Nhưng Tiêu Toàn vừa quay lại, Ứng Uyển Linh liền thu tầm mắt, định dùng khóe mắt để liếc trộm.
Nhìn chằm chằm mệt lắm.
Tiêu Toàn đứng thẳng, nhìn xuống dưới lớp, mấp máy môi. Cuối cùng, cô hơi nghiêng người về một phía phòng học, cất giọng giới thiệu đơn giản.
“Chào mọi người, mình là Tiêu Toàn.”
Cô nhìn thấy, từ lúc giáo viên chủ nhiệm bắt đầu giới thiệu mình, chẳng có mấy ai thực sự lắng nghe, hầu như ai cũng có việc riêng để làm. Nếu đã vậy, cần gì phải tốn thời gian nói nhiều.
Nhưng ở một bên vẫn có một nữ sinh đang chăm chú lắng nghe. Vì vậy Tiêu Toàn hơi nghiêng người, nói về phía cô bạn đó.
Nghe nữ chính tự giới thiệu, Ứng Uyển Linh trố mắt nhìn.
Vỏn vẹn mấy chữ, không hổ là nhân vật chính bá đạo của truyện sảng văn.
Hệ thống rất vênh váo: [Đây là nữ chính sảng văn của chúng ta, phải có khí chất như vậy chứ.]
Ứng Uyển Linh gật gù đồng tình, nhưng nhớ ra mình phải bắt nạt nhân vật chính, mặt liền xịu xuống.
Nhân vật lót đường như mình đi bắt nạt người ta, thật chẳng có khí chất gì cả.
7
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
