0 chữ
Chương 1
Chương 1
Đêm khuya, không khí xuân nồng nàn. Tại khu nhà giàu của thành phố S, bên trong một phòng ngủ của một biệt thự, phong cách trang trí tinh xảo với tông màu hồng phấn đáng yêu cùng đủ kiểu đồ vật và cách bài trí xa hoa cho thấy chủ nhân nhà này rất giàu có.
Trên chiếc giường lớn êm ái, một người đang bực bội ngồi đó, tóc bị chính tay cô vò cho hơi rối. Ánh mắt to tròn ngơ ngác của Ứng Uyển Linh chứa đầy vẻ kinh ngạc. Bên gò má trắng nõn của cô còn hằn vài vệt đỏ do bị đè lên. Một lọn tóc vểnh trên đỉnh đầu càng làm cô trông ngơ ngác hơn.
Ứng Uyển Linh dụi mặt, rồi hỏi vào không khí trước mặt: “Những gì cậu nói là thật sao? Tôi là nhân vật lót đường?”
Một giọng nói máy móc bỗng dưng vang lên, nhưng chỉ mình cô nghe thấy.
[Đúng vậy, chủ nhân.]
Sự xác nhận của hệ thống càng làm Ứng Uyển Linh suy sụp hơn. Cô ngã phịch xuống giường, cảm thấy cuộc đời không còn gì đáng níu kéo.
Nửa tháng trước, Ứng Uyển Linh mới đến nơi này. Nói đúng hơn là cô xuyên không tới đây. Khó khăn lắm mới quen được với cuộc sống ở đây thì tối nay, cái thứ gọi là hệ thống này bỗng dưng xuất hiện, nói cho cô một sự thật tàn nhẫn rằng thế giới này thật ra là một cuốn truyện sảng văn, còn cô là người xuyên sách, thân phận là một nhân vật lót đường độc ác.
(Sảng văn là truyện mà nhân vật chính cực kỳ bá đạo, làm gì cũng thắng, đánh đâu thắng đó, khiến người đọc cảm thấy phấn khích và đã tai.)
Ứng Uyển Linh là đại tiểu thư nhà họ Ứng, một gia tộc có tiếng ở thành phố S, sinh ra đã được vô vàn yêu chiều nên tính tình ngang ngược, quen được nuông chiều. Nhưng cô không phải nhân vật chính, cũng chẳng phải nữ phụ, mà là một nhân vật lót đường chỉ xuất hiện khoảng ba lần sau khi nữ chính chuyển đến một trường cấp ba quý tộc.
Nhân vật lót đường độc ác Ứng Uyển Linh này rất căm ghét nữ chính. Sau khi gây thù kết oán sâu đậm với nữ chính thì mạnh miệng tuyên bố sẽ không để nữ chính yên ổn. Đám đàn em của cô ta dĩ nhiên cũng răm rắp nghe theo ý chỉ của Ứng Uyển Linh, ra sức gây khó dễ cho nữ chính.
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho Ứng Uyển Linh chính là đóng vai nhân vật lót đường độc ác này, dùng đủ mọi cách để bắt nạt nữ chính khi cô ấy còn yếu thế, để nữ chính nung nấu ý chí chiến đấu trở nên mạnh mẽ hơn người.
Điều quan trọng là phải hoàn thành mấy phân đoạn kịch bản cực kỳ quan trọng đó.
Lướt nhanh qua cuộc đời nữ chính, Ứng Uyển Linh trố mắt kinh ngạc.
Nào là còn nhỏ đã mất mẹ, bố thì nghiện rượu đánh đập chẳng quan tâm gì đến con. Họ hàng thì toàn một lũ sâu mọt hút máu. Chưa đủ tuổi đã phải tự mình đi làm thêm khắp nơi kiếm tiền phụ giúp gia đình. Rồi nhờ thành tích xuất sắc mà được mời vào trường cấp ba quý tộc này học. Kết quả lên cấp ba còn bị hạng người như mình bắt nạt...
Ứng Uyển Linh thấy hơi bất bình: “Hệ thống, đây không phải truyện sảng văn sao?”
“Tôi không làm đâu.”
Giọng nói hệ thống rè rè một lúc rồi vang lên: [Là sảng văn mà.]
[Đây là một kiểu kỹ thuật, muốn khen thì phải chê trước. Giai đoạn đầu nhân vật chính càng ấm ức bao nhiêu, thì về sau màn vả mặt lũ lót đường các người càng hả hê bấy nhiêu. Chủ nhân chưa từng nghe câu "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh kẻ nghèo khi còn trẻ" sao?]
Hệ thống hết lời khuyên nhủ: [Hơn nữa, nếu tuyến truyện của nữ chính không hoàn thành, cả thế giới này sẽ sụp đổ! Sụp đổ! Cô cũng sẽ tiêu đời.]
Ứng Uyển Linh im lặng: “...”
Hệ thống tiếp tục thuyết phục: [Với lại chủ nhân à, tôi thấy cô vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi... Xét cho cùng, kết cục của cô là bị nhà họ Ứng đẩy ra làm vật tế thần để dập tắt cơn giận của nữ chính. Sau khi rơi vào tay nữ chính thì tình trạng của cô là... sống dở chết dở.]
Làm cũng chết, không làm cũng chết.
“Nữ chính cuối cùng có gϊếŧ tôi không?” Ứng Uyển Linh hỏi với vẻ mặt thiểu não.
[Chắc là không... đâu nhỉ? Dù sao cũng là nhân vật chính, vẫn phải giữ hình tượng tốt đẹp chứ.]
...Đâu nhỉ?
Nhưng dù gì cũng giữ được cái mạng, coi như xong.
Ứng Uyển Linh nhanh chóng quyết định, đồng ý rồi.
“Tôi đồng ý.”
[Yên tâm đi chủ nhân. Trong tuyến kịch bản, cuối cùng cô sẽ ra nước ngoài. Chỉ cần cuối cùng nữ chính trở thành trùm cuối ở thành phố S, một huyền thoại giới kinh doanh, nắm trong tay "giang sơn" vô tận, hệ thống có thể xác định nhiệm vụ hoàn thành. Còn kết cục của nhân vật lót đường không nằm trong tiêu chuẩn đánh giá, cô có thể trốn nữ chính mà.]
Thấy Ứng Uyển Linh đồng ý nhanh vậy, tâm trạng hệ thống tốt hẳn lên, nó hé lộ chút tin tức để an ủi.
Ứng Uyển Linh nắm chặt tay, hỏi: “Nữ chính tên gì?”
[Tiêu Toàn. Ngày mai cô ấy sẽ chuyển đến lớp của chủ nhân với tư cách học sinh đặc biệt đấy.]
“Tiêu Toàn.” Ứng Uyển Linh nhai đi nhai lại cái tên này, hậm hực vung nắm đấm hai cái, như đang đập muỗi. Rồi lại lẩm nhẩm một lần nữa.
“Tiêu Toàn!”
Ngay sau đó, để chuẩn bị cho kịch bản ngày mai, Ứng Uyển Linh kéo chăn, vùi đầu ngủ.
[?]
Tiếng hít thở đều đều vang lên. Hệ thống đang hí hửng nghĩ lần này chủ nhân rất dễ bảo thì lại phát hiện mình quên giải thích một thiết lập và cũng quên nói với chủ nhân.
Đó chính là...
Thế giới này có thiết lập ABO!
Mà thôi, chủ nhân đến đây lâu như vậy, chắc những gì cần biết cũng biết rồi. Huống hồ ở thế giới này, khoảng 18 tuổi mới phân hóa, trẻ chưa phân hóa cũng như người bình thường. Hầu hết các phân đoạn kịch bản của chủ nhân đều diễn ra trước 18 tuổi, nên nó cũng lười không muốn nói với chủ nhân nữa.
Dù sao thì chủ nhân dễ bảo này ngủ say thật đấy, mai nói với cô ấy cũng được.
Trên chiếc giường lớn êm ái, một người đang bực bội ngồi đó, tóc bị chính tay cô vò cho hơi rối. Ánh mắt to tròn ngơ ngác của Ứng Uyển Linh chứa đầy vẻ kinh ngạc. Bên gò má trắng nõn của cô còn hằn vài vệt đỏ do bị đè lên. Một lọn tóc vểnh trên đỉnh đầu càng làm cô trông ngơ ngác hơn.
Ứng Uyển Linh dụi mặt, rồi hỏi vào không khí trước mặt: “Những gì cậu nói là thật sao? Tôi là nhân vật lót đường?”
Một giọng nói máy móc bỗng dưng vang lên, nhưng chỉ mình cô nghe thấy.
[Đúng vậy, chủ nhân.]
Sự xác nhận của hệ thống càng làm Ứng Uyển Linh suy sụp hơn. Cô ngã phịch xuống giường, cảm thấy cuộc đời không còn gì đáng níu kéo.
(Sảng văn là truyện mà nhân vật chính cực kỳ bá đạo, làm gì cũng thắng, đánh đâu thắng đó, khiến người đọc cảm thấy phấn khích và đã tai.)
Ứng Uyển Linh là đại tiểu thư nhà họ Ứng, một gia tộc có tiếng ở thành phố S, sinh ra đã được vô vàn yêu chiều nên tính tình ngang ngược, quen được nuông chiều. Nhưng cô không phải nhân vật chính, cũng chẳng phải nữ phụ, mà là một nhân vật lót đường chỉ xuất hiện khoảng ba lần sau khi nữ chính chuyển đến một trường cấp ba quý tộc.
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho Ứng Uyển Linh chính là đóng vai nhân vật lót đường độc ác này, dùng đủ mọi cách để bắt nạt nữ chính khi cô ấy còn yếu thế, để nữ chính nung nấu ý chí chiến đấu trở nên mạnh mẽ hơn người.
Điều quan trọng là phải hoàn thành mấy phân đoạn kịch bản cực kỳ quan trọng đó.
Lướt nhanh qua cuộc đời nữ chính, Ứng Uyển Linh trố mắt kinh ngạc.
Nào là còn nhỏ đã mất mẹ, bố thì nghiện rượu đánh đập chẳng quan tâm gì đến con. Họ hàng thì toàn một lũ sâu mọt hút máu. Chưa đủ tuổi đã phải tự mình đi làm thêm khắp nơi kiếm tiền phụ giúp gia đình. Rồi nhờ thành tích xuất sắc mà được mời vào trường cấp ba quý tộc này học. Kết quả lên cấp ba còn bị hạng người như mình bắt nạt...
“Tôi không làm đâu.”
Giọng nói hệ thống rè rè một lúc rồi vang lên: [Là sảng văn mà.]
[Đây là một kiểu kỹ thuật, muốn khen thì phải chê trước. Giai đoạn đầu nhân vật chính càng ấm ức bao nhiêu, thì về sau màn vả mặt lũ lót đường các người càng hả hê bấy nhiêu. Chủ nhân chưa từng nghe câu "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh kẻ nghèo khi còn trẻ" sao?]
Hệ thống hết lời khuyên nhủ: [Hơn nữa, nếu tuyến truyện của nữ chính không hoàn thành, cả thế giới này sẽ sụp đổ! Sụp đổ! Cô cũng sẽ tiêu đời.]
Ứng Uyển Linh im lặng: “...”
Hệ thống tiếp tục thuyết phục: [Với lại chủ nhân à, tôi thấy cô vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi... Xét cho cùng, kết cục của cô là bị nhà họ Ứng đẩy ra làm vật tế thần để dập tắt cơn giận của nữ chính. Sau khi rơi vào tay nữ chính thì tình trạng của cô là... sống dở chết dở.]
Làm cũng chết, không làm cũng chết.
“Nữ chính cuối cùng có gϊếŧ tôi không?” Ứng Uyển Linh hỏi với vẻ mặt thiểu não.
[Chắc là không... đâu nhỉ? Dù sao cũng là nhân vật chính, vẫn phải giữ hình tượng tốt đẹp chứ.]
...Đâu nhỉ?
Nhưng dù gì cũng giữ được cái mạng, coi như xong.
Ứng Uyển Linh nhanh chóng quyết định, đồng ý rồi.
“Tôi đồng ý.”
[Yên tâm đi chủ nhân. Trong tuyến kịch bản, cuối cùng cô sẽ ra nước ngoài. Chỉ cần cuối cùng nữ chính trở thành trùm cuối ở thành phố S, một huyền thoại giới kinh doanh, nắm trong tay "giang sơn" vô tận, hệ thống có thể xác định nhiệm vụ hoàn thành. Còn kết cục của nhân vật lót đường không nằm trong tiêu chuẩn đánh giá, cô có thể trốn nữ chính mà.]
Thấy Ứng Uyển Linh đồng ý nhanh vậy, tâm trạng hệ thống tốt hẳn lên, nó hé lộ chút tin tức để an ủi.
Ứng Uyển Linh nắm chặt tay, hỏi: “Nữ chính tên gì?”
[Tiêu Toàn. Ngày mai cô ấy sẽ chuyển đến lớp của chủ nhân với tư cách học sinh đặc biệt đấy.]
“Tiêu Toàn.” Ứng Uyển Linh nhai đi nhai lại cái tên này, hậm hực vung nắm đấm hai cái, như đang đập muỗi. Rồi lại lẩm nhẩm một lần nữa.
“Tiêu Toàn!”
Ngay sau đó, để chuẩn bị cho kịch bản ngày mai, Ứng Uyển Linh kéo chăn, vùi đầu ngủ.
[?]
Tiếng hít thở đều đều vang lên. Hệ thống đang hí hửng nghĩ lần này chủ nhân rất dễ bảo thì lại phát hiện mình quên giải thích một thiết lập và cũng quên nói với chủ nhân.
Đó chính là...
Thế giới này có thiết lập ABO!
Mà thôi, chủ nhân đến đây lâu như vậy, chắc những gì cần biết cũng biết rồi. Huống hồ ở thế giới này, khoảng 18 tuổi mới phân hóa, trẻ chưa phân hóa cũng như người bình thường. Hầu hết các phân đoạn kịch bản của chủ nhân đều diễn ra trước 18 tuổi, nên nó cũng lười không muốn nói với chủ nhân nữa.
Dù sao thì chủ nhân dễ bảo này ngủ say thật đấy, mai nói với cô ấy cũng được.
7
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
