TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Ứng Uyển Linh nhận lấy áo khoác, cũng không khách sáo mặc vào người trong nháy mắt.

Áo làm bằng vải pha, có độ dày nhất định, dáng áo đứng phẳng phiu. Khóa kéo màu bạc sáng loáng, Ứng Uyển Linh kéo khóa lên tận cùng, ngay dưới cằm.

Cô lại cài chiếc khuy kim loại ở cổ áo, rồi nhìn Tiêu Toàn, nói: "Tôi xong rồi, đi thôi."

Tiêu Toàn "Ừ" một tiếng.

Hệ thống nói không sai, Tiêu Toàn quả nhiên là kiểu nhân vật chính tốt bụng điển hình. Đối mặt với người vừa mới trêu chọc, sai bảo mình như cô, gặp lúc cô khó xử thế này mà vẫn ra tay giúp đỡ chứ không thừa cơ làm khó.

Khâm phục, khâm phục.

Ứng Uyển Linh chậm rãi bước theo sau Tiêu Toàn, thầm nghĩ.

Cô chỉ khẽ cúi đầu là chóp mũi đã chạm phải cổ áo khoác dựng đứng. Giữa mùi quýt sành nồng nặc, một làn hương tươi mát thoảng qua len vào khoang mũi cô.

Ứng Uyển Linh hơi sững người.

Cô nhìn bóng lưng Tiêu Toàn phía trước, bỗng nhiên nhận ra, khi ở riêng với nữ chính cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Ít nhất không cần phải giả vờ ghét cay ghét đắng, rồi còn phải hành động để thể hiện sự căm ghét đó.

Không cần phải lôi kéo người khác cùng ghét Tiêu Toàn.

Nhưng vẫn thấy ngượng làm sao.

"Đến rồi."

Tiêu Toàn dừng lại trước một cánh cửa, ấn vân tay, cửa "tít" một tiếng rồi mở ra.

Trước mắt là một văn phòng cực rộng, trang trí theo tông đen trắng xám kiểu sang trọng kín đáo, nhìn là biết không đơn giản.

Thậm chí một trong những món đồ trang trí ở đó, Ứng Uyển Linh đã từng thấy một cái y hệt ở một góc nào đó trong nhà mình.

Ứng Uyển Linh: "...Đây là phòng nghỉ nhân viên á?"

Tiêu Toàn mặt không đổi sắc nói dối.

"Đúng vậy."

Ứng Uyển Linh theo Tiêu Toàn đi vào một bên văn phòng, ở đó có một cánh cửa ẩn. Cô tận mắt thấy Tiêu Toàn quen đường quen lối mở cánh cửa đó ra.

Sau cánh cửa là một hành lang ngắn. Hành lang ngắn có ba cánh cửa, Ứng Uyển Linh theo Tiêu Toàn vào một trong số đó.

Bên trong lại là cả một thế giới khác, một phòng nghỉ siêu lớn với đủ thứ công năng, có cả phòng thay đồ và phòng tắm.

"...Sếp của mấy người tốt với nhân viên thật đấy." Ứng Uyển Linh cảm thán.

"...Ừ." Một lúc lâu sau, Tiêu Toàn mới đồng ý. Cô quay người đi vào phòng thay đồ, buông lại một câu.

"Chờ tôi chút, nhanh thôi."

"Ờ." Ứng Uyển Linh đáp.

Cô nghiêng đầu, thấy nửa người mình trong chiếc gương soi toàn thân ở bên cạnh.

Ứng Uyển Linh bước lên một bước, đến khi cả người cô hiện rõ trong gương: nửa thân trên là chiếc áo khoác đen, nửa thân dưới là chiếc váy lụa trắng dài đến bắp chân.

Cô nhìn chăm chú mình trong gương vài giây, bỗng nghĩ: [Mình cũng có thể mua vài bộ đồ kiểu này.]

Không bao lâu sau, Tiêu Toàn từ phòng thay đồ bước ra, tay cầm một chiếc áo hoodie có vẻ dày dặn đưa cho Ứng Uyển Linh.

Kèm theo đó là một chai dung dịch khử mùi 100ml.

Ứng Uyển Linh dùng hai tay nhận lấy hai thứ đó. Cô nhìn chai khử mùi, rồi lại nhìn Tiêu Toàn.

Cô cũng thử mở lời: "Thật ra tôi chỉ cần..."

Như biết cô định nói gì, Tiêu Toàn mặt không cảm xúc hỏi: "Áo của cậu còn mặc được không?"

Ứng Uyển Linh: "..."

Ừ nhỉ.

Cô im luôn.

Tiêu Toàn quay lưng lại, ra hiệu cho cô thay đồ.

Tiếng sột soạt vang lên sau lưng, tiếp theo là tiếng "xịt xịt" của bình xịt khử mùi.

Sau một trận sột soạt nữa, Ứng Uyển Linh phủi phủi chiếc áo hoodie trên người, nói: "Tôi xong rồi."

Tiêu Toàn quay lại, thấy Ứng Uyển Linh đang mặc đồ của mình. Nói thật, chiếc áo hoodie đen đơn giản và chiếc váy trắng tinh xảo lộng lẫy kia chẳng hợp nhau chút nào, nhưng Ứng Uyển Linh không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn dang hai tay ra cho cô xem.

"Thế này."

Tiếp đó, Ứng Uyển Linh đưa chiếc áo khoác cho Tiêu Toàn, im lặng một chút rồi nói: "Có dịp để cậu cũng mặc thử đồ của tôi."

Tiêu Toàn: "Không cần."

Hệ thống ở bên cạnh thúc giục, giọng điệu âm u: [...Chủ nhân, lẽ nào cô muốn kết bạn với nữ chính sao? Không được đâu, như vậy sẽ bất lợi cho nhiệm vụ đấy.]

"..."

Nghe hệ thống ca cẩm, Ứng Uyển Linh sững người, rồi lập tức đổi giọng với Tiêu Toàn: "Đương nhiên, cậu chắc chắn... không xứng."

Cô nói, giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng vội vàng vơ lấy túi xách nhỏ, không dám nhìn Tiêu Toàn, nói: "Tôi đi đây."

Trên đường ra ngoài, ngoài cánh cửa căn phòng này, những cửa khác đều không đóng. Ứng Uyển Linh đi một mạch không gặp trở ngại, gần như càng lúc càng nhanh, cuối cùng rời khỏi quán bar Lục Lam.

Tiêu Toàn nhìn Ứng Uyển Linh rời đi, chân không nhúc nhích, cuối cùng nhìn chiếc áo khoác còn vương mùi hương trong tay và chiếc áo bị Ứng Uyển Linh bỏ lại trên sàn, chìm vào suy tư.

...Sao ở đây lại có mùi quýt sành thoang thoảng nhỉ?

...

Thời gian trôi thật nhanh, thứ Hai lại đến ngày đi học.

Vì chuyện khó hiểu, làm mất mặt Tiêu Toàn hôm đó, Ứng Uyển Linh vừa đến trường là đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngậm chặt miệng, tránh ánh mắt, cố gắng hết sức để không làm Tiêu Toàn thấy ngứa mắt.

Nhưng cô vừa mới tới nơi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Giang An.

"Nó giành hạng nhất sướиɠ lắm hay sao? Còn đòi đi thi nữa chứ!"

Ứng Uyển Linh không hiểu chuyện gì, Từ Điềm trên điện thoại liền giải thích cặn kẽ cho cô.

[Chiều hôm cậu xỉu ấy, bạn cùng bàn của cậu đi thi chọn đội tuyển Vật lý của trường. Có kết quả rồi, hạng nhất, sắp đại diện trường đi thi toàn quốc đấy.]

Trong nháy mắt, Ứng Uyển Linh hiểu ra vì sao Giang An suy sụp.

Bà nội của Giang An là giáo sư Vật lý trường S. Thừa hưởng tài năng của bà, năng khiếu Vật lý của Giang An có thể nói là như cá gặp nước. Chỉ là cô nàng lười, mấy cuộc thi trước đều không tham gia. Lần này cô vốn định bụng tham gia để đoạt giải quốc gia, vào thẳng trường S.

Không ngờ lại lòi ra con ngựa ô Tiêu Toàn này.

Ứng Uyển Linh đầu tiên là thấy kính nể nữ chính, sau đó lại thấy thông cảm cho Giang An.

[Vậy à.] Ứng Uyển Linh trả lời.

[Giang An chắc hận Tiêu Toàn chết đi được.] Từ Điềm tổng kết.

[Ừ ha.] Ứng Uyển Linh đồng tình.

Sau một hồi ầm ĩ, ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, chính là nhân vật chính của câu chuyện, Tiêu Toàn.

Lớp học im bặt trong thoáng chốc, rồi lại xì xào trở lại.

Ứng Uyển Linh thấy ánh mắt Giang An nhìn Tiêu Toàn như muốn tóe lửa.

Buổi chiều, cô chủ nhiệm thông báo cho lớp về yêu cầu chuẩn bị một tiết mục văn nghệ của trường, rồi như thường lệ đọc qua chương trình hoạt động lần này.

Sau đó, cô cũng như thường lệ hỏi Ứng Uyển Linh: "Lần này Uyển Linh vẫn tham gia biểu diễn dương cầm chứ?"

Nhưng không ngờ, Ứng Uyển Linh lại từ chối.

"Thưa cô, hôm đó em có việc bận, không đi được ạ."

Cô chủ nhiệm sững sờ, cũng đành chịu, không định khuyên thêm.

"Vậy thôi được rồi."

Cô đảo mắt nhìn quanh lớp, cố tìm người phù hợp.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, là Giang An.

"Để Tiêu Toàn đi ấy, bạn ấy chắc chắn sẽ giật giải nhất cho mà xem, hê hê."

Không ai lên tiếng, thế là ánh mắt cô chủ nhiệm chuyển sang Tiêu Toàn, hỏi: "Vậy Tiêu Toàn có muốn đi không?"

Tiêu Toàn không nói gì.

Ứng Uyển Linh tròn mắt, liếc nhanh về phía nữ chính.

"Nữ chính biết chơi dương cầm sao?"

Hệ thống: [Đương nhiên là không rồi, nhưng nữ chính sẽ từ chối...]

"Được ạ."

Tiêu Toàn nói.

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.