0 chữ
Chương 18
Chương 18
[Chủ nhân, vừa rồi cảm xúc của nữ chính có chút thay đổi.]
Hệ thống thông báo như thường lệ.
"Tôi biết rồi."
Trước bồn rửa tay, Ứng Uyển Linh nhìn mình trong gương.
Mắt cô hoe đỏ, đuôi mắt còn vương giọt lệ vì bị sặc. Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trông rõ là không vui, khóe miệng trễ xuống.
Hôm nay cô mặc chiếc áo thun dài tay cổ V viền ren trắng bó sát người, nhưng giờ đây mảng ren trước ngực đã bị rượu vị quýt sành làm ố màu, dính bết vào da.
Ứng Uyển Linh mở vòi nước, rút hai tờ khăn giấy bên cạnh, thấm nước rồi cố chùi vết bẩn.
Nhưng lạ thật, dù đã lau qua, mùi quýt trong không khí chẳng những không bớt mà còn có vẻ nồng hơn.
Ứng Uyển Linh vừa lau vừa lẩm bẩm: "Gì kỳ vậy trời... Sao mùi này nồng thế? ...Lau cũng không sạch."
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, một tay kéo cổ áo, một tay chà mạnh. Tờ giấy ráp cọ vào da thịt non mịn, làm đỏ ửng cả một mảng.
Sau ba phút nỗ lực không ngừng của Ứng Uyển Linh,
...Cổ áo đã bị cô kéo đến biến dạng.
Ứng Uyển Linh: "..."
Bó tay.
Cổ V giờ thành cổ U rộng hoác, sơ sẩy là hớ hênh ngay. Ứng Uyển Linh đành phải túm lấy cổ áo mình, định bụng cứ thế này quay về.
Cô tắt vòi nước đang chảy ri rỉ, rồi tiện tay ném cục giấy trên bàn vào thùng rác ngay cạnh.
Xong xuôi, cô ngẩng đầu lên và thấy mặt Tiêu Toàn trong gương.
Tim đập thót lên, người Ứng Uyển Linh cứng đờ, một lúc sau mới hoàn hồn.
Đôi mắt đen láy của Tiêu Toàn đang nhìn cô chằm chằm.
Ứng Uyển Linh thật sự hết hồn.
Sau khi bị dọa, hoàn hồn lại thì phản ứng đầu tiên là hơi bực, nhưng cô chẳng làm gì được, đành ấm ức trong lòng.
Ứng Uyển Linh quay người, hỏi Tiêu Toàn: "Sao cậu lại ở đây?"
Nhưng Tiêu Toàn ở đâu thì có vẻ cũng chẳng liên quan gì đến cô mấy.
Nghĩ đến đây, Ứng Uyển Linh mím môi.
"Tôi phải đi rồi, tránh ra chút đi."
Nhưng Tiêu Toàn vẫn dựa vào chỗ cửa giao với tường, không nhúc nhích, rõ ràng là cố ý.
"Ừ." Tiêu Toàn "ừ" một tiếng, coi như đáp lại Ứng Uyển Linh, rồi hỏi tiếp: "Cậu cứ thế này về à?"
Ứng Uyển Linh ngẩn ra: "Gì cơ?"
"Cậu cứ thế này..." Ánh mắt Tiêu Toàn dán chặt vào Ứng Uyển Linh, lướt nhẹ qua cổ áo cô, cuối cùng dừng lại ở mắt Ứng Uyển Linh, giọng nói chậm rãi.
"Mang một thân mùi pheromone về sao?"
Ứng Uyển Linh hơi luống cuống.
Hình như đúng là vậy, thế giới này quản lý người chưa thành niên khá chặt. Cô còn chưa phân hóa mà trên người đã có mùi pheromone thì sẽ phiền phức lắm, nếu giải thích nguyên nhân là do cô đến quán bar uống loại rượu mô phỏng pheromone thì... phiền phức có nhỏ hơn chút, nhưng vẫn là phiền.
Khó tránh khỏi bị nói ra nói vào.
Cô ngây thơ hỏi: "Mùi đó không tự bay hết được à?"
Đầu ngón tay Tiêu Toàn buông thõng bên người bất giác mân mê. Trong không khí dường như vẫn còn ngửi thấy mùi quýt ngọt ngào của loại rượu mô phỏng pheromone.
Đây là rượu do chính tay cô pha, cô biết rõ ly rượu này lợi hại đến mức nào, chẳng khác gì pheromone thật.
Ngay cả lúc cô mới bước vào cũng thoáng chút ngỡ ngàng, còn tưởng pheromone của Ứng Uyển Linh không được kiểm soát, lặng lẽ lan tỏa khắp không gian.
Nhưng Ứng Uyển Linh còn chưa phân hóa mà, phải không?
Tiêu Toàn cụp mắt xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô đột nhiên nhận ra tuyến thể vốn đã teo tóp, không còn hoạt động của mình lại nhói đau một chút.
"Loại rượu này thì không đâu." Tiêu Toàn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giải thích: "Nó sẽ nhanh chóng tan đi trong cơ thể người, nhưng trong điều kiện bình thường thì mùi hương sẽ tồn tại rất lâu, khoảng ba ngày, huống hồ..."
Ứng Uyển Linh hiểu rồi.
Huống hồ cô còn "giữ" rượu trên quần áo nữa.
Cô tuyệt đối không muốn mang cái mùi pheromone trên áo về nhà, thể nào cũng bị hỏi cho xem.
Nữ chính làm việc ở đây, chắc cô ấy biết cách làm bay mùi đi...
Ứng Uyển Linh càng nắm chặt cổ áo hơn. Cô ngập ngừng nhìn Tiêu Toàn, nhắm mắt lại rồi hỏi: "Vậy... vậy cậu có cách nào không?"
Tiêu Toàn im lặng một lát, ánh mắt nhìn xuống.
Ứng Uyển Linh dường như hiểu ra, cô từ từ buông tay đang nắm cổ áo. Chiếc cổ áo xộc xệch trễ xuống trước ngực cô, không che hết được một chút nội y ren màu hồng phấn bên trong.
"Cậu xem, nó thành ra thế này rồi, làm sao bây giờ?"
Giọng Ứng Uyển Linh hoàn toàn là bối rối, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Tiêu Toàn không ngờ Ứng Uyển Linh lại đột ngột buông tay. Một mảng da trắng nõn cùng với vết đỏ do cọ xát trên đó, thêm cả chút vải ren kia gần như khiến đầu óc cô trống rỗng.
Tiêu Toàn vội vàng, khó khăn quay đầu đi.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Toàn nói: "Có hai cách. Một là thay đồ khác, hai là tìm dung dịch khử mùi chuyên dụng."
Ứng Uyển Linh nhìn vành tai đỏ ửng và gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của Tiêu Toàn, định hỏi: "Dung dịch khử mùi..."
Không ngờ Tiêu Toàn cắt ngang luôn lời cô: "Mình khuyên cậu nên thay đồ khác."
Ứng Uyển Linh lặng lẽ nuốt ngược câu "Dung dịch khử mùi dùng có tốt không?" vào bụng.
Tiếp đó, Ứng Uyển Linh lấy túi xách giơ lên che trước ngực, định nhấc chân đi.
"Cậu đi đâu đấy?" Tiêu Toàn nghe thấy tiếng cô cử động mới quay đầu lại.
"Đi tìm Từ Điềm hỏi xem cậu ấy có quần áo dư không." Ứng Uyển Linh dừng bước, đáp.
Ứng Uyển Linh và Tiêu Toàn nhìn nhau.
Tiêu Toàn vẫn đứng chắn ở cửa. Cô không tránh ra thì Ứng Uyển Linh không ra được, thế nên Ứng Uyển Linh cứ đứng chờ Tiêu Toàn tránh đường.
Cuối cùng, ngay khi Ứng Uyển Linh sắp không nhịn được phải "mời" nữ chính tránh ra lần nữa thì Tiêu Toàn lên tiếng.
"Cậu có thể chọn mặc đồ của tôi."
Mắt Ứng Uyển Linh như muốn rớt ra ngoài.
Mặc, mặc đồ của nữ chính ư?
Nhưng nghĩ lại thì đúng là một ý không tồi. Cô cũng không hy vọng gì nhiều việc Từ Điềm mang theo bộ đồ nào khác. Mà thôi... có đồ mặc là tốt rồi.
Ứng Uyển Linh hơi ngượng ngùng nói: "Cũng được."
Vừa dứt lời, Tiêu Toàn đứng trước mặt bắt đầu cởϊ áσ khoác với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cô cởi chiếc áo khoác màu đen đang mặc, đưa cho Ứng Uyển Linh, nói: "Mặc tạm vào đi, tôi đưa cậu đến..."
Ngừng một chút, Tiêu Toàn nói tiếp: "Phòng nghỉ nhân viên."
Hệ thống thông báo như thường lệ.
"Tôi biết rồi."
Trước bồn rửa tay, Ứng Uyển Linh nhìn mình trong gương.
Mắt cô hoe đỏ, đuôi mắt còn vương giọt lệ vì bị sặc. Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trông rõ là không vui, khóe miệng trễ xuống.
Hôm nay cô mặc chiếc áo thun dài tay cổ V viền ren trắng bó sát người, nhưng giờ đây mảng ren trước ngực đã bị rượu vị quýt sành làm ố màu, dính bết vào da.
Ứng Uyển Linh mở vòi nước, rút hai tờ khăn giấy bên cạnh, thấm nước rồi cố chùi vết bẩn.
Nhưng lạ thật, dù đã lau qua, mùi quýt trong không khí chẳng những không bớt mà còn có vẻ nồng hơn.
Ứng Uyển Linh vừa lau vừa lẩm bẩm: "Gì kỳ vậy trời... Sao mùi này nồng thế? ...Lau cũng không sạch."
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, một tay kéo cổ áo, một tay chà mạnh. Tờ giấy ráp cọ vào da thịt non mịn, làm đỏ ửng cả một mảng.
...Cổ áo đã bị cô kéo đến biến dạng.
Ứng Uyển Linh: "..."
Bó tay.
Cổ V giờ thành cổ U rộng hoác, sơ sẩy là hớ hênh ngay. Ứng Uyển Linh đành phải túm lấy cổ áo mình, định bụng cứ thế này quay về.
Cô tắt vòi nước đang chảy ri rỉ, rồi tiện tay ném cục giấy trên bàn vào thùng rác ngay cạnh.
Xong xuôi, cô ngẩng đầu lên và thấy mặt Tiêu Toàn trong gương.
Tim đập thót lên, người Ứng Uyển Linh cứng đờ, một lúc sau mới hoàn hồn.
Đôi mắt đen láy của Tiêu Toàn đang nhìn cô chằm chằm.
Ứng Uyển Linh thật sự hết hồn.
Sau khi bị dọa, hoàn hồn lại thì phản ứng đầu tiên là hơi bực, nhưng cô chẳng làm gì được, đành ấm ức trong lòng.
Ứng Uyển Linh quay người, hỏi Tiêu Toàn: "Sao cậu lại ở đây?"
Nhưng Tiêu Toàn ở đâu thì có vẻ cũng chẳng liên quan gì đến cô mấy.
"Tôi phải đi rồi, tránh ra chút đi."
Nhưng Tiêu Toàn vẫn dựa vào chỗ cửa giao với tường, không nhúc nhích, rõ ràng là cố ý.
"Ừ." Tiêu Toàn "ừ" một tiếng, coi như đáp lại Ứng Uyển Linh, rồi hỏi tiếp: "Cậu cứ thế này về à?"
Ứng Uyển Linh ngẩn ra: "Gì cơ?"
"Cậu cứ thế này..." Ánh mắt Tiêu Toàn dán chặt vào Ứng Uyển Linh, lướt nhẹ qua cổ áo cô, cuối cùng dừng lại ở mắt Ứng Uyển Linh, giọng nói chậm rãi.
"Mang một thân mùi pheromone về sao?"
Ứng Uyển Linh hơi luống cuống.
Hình như đúng là vậy, thế giới này quản lý người chưa thành niên khá chặt. Cô còn chưa phân hóa mà trên người đã có mùi pheromone thì sẽ phiền phức lắm, nếu giải thích nguyên nhân là do cô đến quán bar uống loại rượu mô phỏng pheromone thì... phiền phức có nhỏ hơn chút, nhưng vẫn là phiền.
Cô ngây thơ hỏi: "Mùi đó không tự bay hết được à?"
Đầu ngón tay Tiêu Toàn buông thõng bên người bất giác mân mê. Trong không khí dường như vẫn còn ngửi thấy mùi quýt ngọt ngào của loại rượu mô phỏng pheromone.
Đây là rượu do chính tay cô pha, cô biết rõ ly rượu này lợi hại đến mức nào, chẳng khác gì pheromone thật.
Ngay cả lúc cô mới bước vào cũng thoáng chút ngỡ ngàng, còn tưởng pheromone của Ứng Uyển Linh không được kiểm soát, lặng lẽ lan tỏa khắp không gian.
Nhưng Ứng Uyển Linh còn chưa phân hóa mà, phải không?
Tiêu Toàn cụp mắt xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô đột nhiên nhận ra tuyến thể vốn đã teo tóp, không còn hoạt động của mình lại nhói đau một chút.
"Loại rượu này thì không đâu." Tiêu Toàn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giải thích: "Nó sẽ nhanh chóng tan đi trong cơ thể người, nhưng trong điều kiện bình thường thì mùi hương sẽ tồn tại rất lâu, khoảng ba ngày, huống hồ..."
Ứng Uyển Linh hiểu rồi.
Huống hồ cô còn "giữ" rượu trên quần áo nữa.
Cô tuyệt đối không muốn mang cái mùi pheromone trên áo về nhà, thể nào cũng bị hỏi cho xem.
Nữ chính làm việc ở đây, chắc cô ấy biết cách làm bay mùi đi...
Ứng Uyển Linh càng nắm chặt cổ áo hơn. Cô ngập ngừng nhìn Tiêu Toàn, nhắm mắt lại rồi hỏi: "Vậy... vậy cậu có cách nào không?"
Tiêu Toàn im lặng một lát, ánh mắt nhìn xuống.
Ứng Uyển Linh dường như hiểu ra, cô từ từ buông tay đang nắm cổ áo. Chiếc cổ áo xộc xệch trễ xuống trước ngực cô, không che hết được một chút nội y ren màu hồng phấn bên trong.
"Cậu xem, nó thành ra thế này rồi, làm sao bây giờ?"
Giọng Ứng Uyển Linh hoàn toàn là bối rối, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Tiêu Toàn không ngờ Ứng Uyển Linh lại đột ngột buông tay. Một mảng da trắng nõn cùng với vết đỏ do cọ xát trên đó, thêm cả chút vải ren kia gần như khiến đầu óc cô trống rỗng.
Tiêu Toàn vội vàng, khó khăn quay đầu đi.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Toàn nói: "Có hai cách. Một là thay đồ khác, hai là tìm dung dịch khử mùi chuyên dụng."
Ứng Uyển Linh nhìn vành tai đỏ ửng và gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của Tiêu Toàn, định hỏi: "Dung dịch khử mùi..."
Không ngờ Tiêu Toàn cắt ngang luôn lời cô: "Mình khuyên cậu nên thay đồ khác."
Ứng Uyển Linh lặng lẽ nuốt ngược câu "Dung dịch khử mùi dùng có tốt không?" vào bụng.
Tiếp đó, Ứng Uyển Linh lấy túi xách giơ lên che trước ngực, định nhấc chân đi.
"Cậu đi đâu đấy?" Tiêu Toàn nghe thấy tiếng cô cử động mới quay đầu lại.
"Đi tìm Từ Điềm hỏi xem cậu ấy có quần áo dư không." Ứng Uyển Linh dừng bước, đáp.
Ứng Uyển Linh và Tiêu Toàn nhìn nhau.
Tiêu Toàn vẫn đứng chắn ở cửa. Cô không tránh ra thì Ứng Uyển Linh không ra được, thế nên Ứng Uyển Linh cứ đứng chờ Tiêu Toàn tránh đường.
Cuối cùng, ngay khi Ứng Uyển Linh sắp không nhịn được phải "mời" nữ chính tránh ra lần nữa thì Tiêu Toàn lên tiếng.
"Cậu có thể chọn mặc đồ của tôi."
Mắt Ứng Uyển Linh như muốn rớt ra ngoài.
Mặc, mặc đồ của nữ chính ư?
Nhưng nghĩ lại thì đúng là một ý không tồi. Cô cũng không hy vọng gì nhiều việc Từ Điềm mang theo bộ đồ nào khác. Mà thôi... có đồ mặc là tốt rồi.
Ứng Uyển Linh hơi ngượng ngùng nói: "Cũng được."
Vừa dứt lời, Tiêu Toàn đứng trước mặt bắt đầu cởϊ áσ khoác với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cô cởi chiếc áo khoác màu đen đang mặc, đưa cho Ứng Uyển Linh, nói: "Mặc tạm vào đi, tôi đưa cậu đến..."
Ngừng một chút, Tiêu Toàn nói tiếp: "Phòng nghỉ nhân viên."
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
