0 chữ
Chương 20
Chương 20
Ngay lập tức, cả lớp học xôn xao hẳn lên.
“Trời ơi, cậu ấy đồng ý thật kìa!”
“Không lẽ cậu ấy biết chơi thật à?”
“Không thể nào, nhà cậu ấy nghèo thế, có khi còn chưa thấy đàn piano bao giờ ấy chứ.”
“Cái gì cũng muốn giành là sao...”
“...”
Lớp học trở nên hỗn loạn, mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm lên tiếng can thiệp thì mọi chuyện mới tạm lắng.
Mà hệ thống cũng không thể tin nổi, hét lên kinh hãi: [Sao nữ chính lại đồng ý! Trong cốt truyện làm gì có chuyện này!]
Ứng Uyển Linh thầm đáp: “Có sao đâu, không biết thì học thôi.”
Hệ thống nghi ngờ.
[Thật á? Nhưng chỉ còn chưa tới hai mươi ngày, mà trong cốt truyện, nữ chính chưa bao giờ đυ.ng tới đàn piano cả.]
Hệ thống tỏ ra vô cùng khó hiểu trước việc nữ chính nhận lời. Với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không tốn thời gian vào mấy chuyện biểu diễn ở trường, càng không đời nào đồng ý khi chưa từng tiếp xúc với piano.
Nó tin tưởng tuyệt đối vào những gì đã được sắp đặt trong cốt truyện.
Ở phía bên kia, Giang An nghe thấy câu trả lời thì càng tin chắc Tiêu Toàn đang cố tình đối đầu với mình, tức đến mức cứ cười lạnh liên tục.
“Thấy chưa, có trò gì mà Tiêu Toàn không muốn nổi bật đâu.”
Vài tiếng cười khẽ vang lên trong lớp.
Có người vỗ vai Giang An bảo cậu ấy bớt giận, còn cô giáo phía trên thì làm như không nghe thấy gì, chỉ mỉm cười với Tiêu Toàn.
“Vậy thì Tiêu Toàn, giao cho em nhé.”
Lúc sắp tan học, chuyện này đáng lẽ đã chìm xuống, nhưng một câu nói của cô giáo lại làm dấy lên một làn sóng bàn tán nhỏ.
Mọi người đều xì xầm xem Tiêu Toàn có làm được hay không. Dù tiếng bàn tán không lớn, nhưng nghe vẫn thấy chói tai.
“Nhưng nếu có bạn học nào khác muốn biểu diễn piano, cũng có thể liên lạc với cô.”
Ứng Uyển Linh đang ngồi thẳng lưng khẽ giật mình, cô lo lắng liếc nhìn Tiêu Toàn.
Tiêu Toàn đang làm đề thi chọn đội tuyển năm ngoái, trông có vẻ như đang dồn hết tâm trí vào bài thi, nhưng tai cô ấy lại rất thính. Vừa nghe thấy Ứng Uyển Linh có động tĩnh, ánh mắt cô ấy liền vô thức nhìn sang.
Thế là, Ứng Uyển Linh và Tiêu Toàn chạm mắt nhau.
Tiêu Toàn nhìn thấy trong mắt Ứng Uyển Linh thoáng nét lo âu.
Ứng Uyển Linh đang lo cho mình sao?
Nhưng cả ngày hôm nay Ứng Uyển Linh có nói với cô ấy câu nào đâu.
Tiêu Toàn im lặng nhìn Ứng Uyển Linh, cho đến khi cô quay đi, không nhìn cô ấy nữa.
Ngón cái cô ấy vô thức ấn vào đuôi bút, một tiếng “tách” ngòi bút thụt vào. Tiêu Toàn cụp mắt xuống, ấn lại lần nữa, rồi tiếp tục cầm bút viết bài.
Khi tan học, mọi người trong lớp gần như đã về hết chỉ trong vòng ba phút. Chỉ còn Tiêu Toàn đang ngồi làm bài và Ứng Uyển Linh đang lề mề thu dọn đồ đạc.
Ở một góc khác, Giang An vẫn còn đang tức tối, hùng hổ bước đến trước mặt Tiêu Toàn.
Thấy Tiêu Toàn đang làm đề thi chọn đội tuyển, Giang An càng nổi giận.
Cậu ta đập mạnh tay xuống bàn Tiêu Toàn, nói: “Để tôi xem cậu có thể đàn được cái quái gì.”
Cú đập mạnh đến nỗi chiếc bàn của Ứng Uyển Linh ngồi bên cạnh cũng rung lên.
Giang An còn chưa kịp nói thêm, Ứng Uyển Linh đã lớn tiếng nạt: “Cậu làm gì thế? Có phiền không!”
Giang An sững người, rõ ràng đã quên mất bên cạnh Tiêu Toàn còn có Ứng Uyển Linh, một người không dễ đυ.ng vào.
Giang An vội giải thích với Ứng Uyển Linh: “Mình... mình không có ý với cậu.”
Ứng Uyển Linh: “Ồn ào quá.”
Giang An nghe vậy liền im bặt. Cậu ta lườm Tiêu Toàn một cái cháy mắt, ra chiều đã ghi thù, rồi phủi tay bỏ đi.
Tiêu Toàn đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn mọi chuyện diễn ra, chỉ đến khi Ứng Uyển Linh lên tiếng cô ấy mới có chút phản ứng.
Cô ấy đặt bút xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Ứng Uyển Linh.
Giang An đi rồi, Ứng Uyển Linh cảm nhận được ánh mắt Tiêu Toàn đang nhìn mình, liền chột dạ xù lông lên.
“Tôi không có... nói đỡ cho cậu đâu.”
Khóe môi Tiêu Toàn khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ mà Ứng Uyển Linh không hề nhìn thấy.
Cô ấy “Ừ” một tiếng, Ứng Uyển Linh không nghe ra được chút cảm xúc nào.
Ứng Uyển Linh cũng không nói gì thêm, cô nhét hết đồ đạc vào cặp, nhưng đến giây cuối cùng lại ngập ngừng.
Ứng Uyển Linh do dự hỏi Tiêu Toàn: “Cậu biết chơi piano, đúng không?”
Tiêu Toàn mắt cũng không thèm nhấc lên, trả lời: “Không biết.”
...
Ứng Uyển Linh về đến nhà trong tâm trạng bàng hoàng.
Mãi lúc sau, hệ thống mới bùng nổ, hét lên kinh hãi: [Không được! Không được!]
[Sao nữ chính lại có thể làm chuyện không chắc chắn như vậy! Cô ấy không biết chơi piano thì biểu diễn kiểu gì? Lỡ mà hỏng bét thì làm sao giữ được hình tượng nữ chính bá đạo?]
[Chủ nhân, cô mau nói với cô giáo là cô muốn lên biểu diễn đi, như vậy là giải quyết ổn thỏa.]
“...”
Ứng Uyển Linh im lặng một lúc, rồi chống cằm hỏi: “Trong cốt truyện, nữ chính bị bắt nạt thê thảm như vậy, thân thế cũng bi đát như vậy, chẳng lẽ lúc đó có phẩm giá sao?”
Hệ thống: [Đó là những chuyện vốn có trong cốt truyện, nhưng chuyện nữ chính biểu diễn piano mà không có sự chuẩn bị thì tuyệt đối không có. Không thể để một tình tiết không tồn tại làm hỏng phong thái của nữ chính được.]
Ứng Uyển Linh nghiêng đầu, khó hiểu: “Nhưng mà... học một bản nhạc piano trong vòng hai mươi ngày vẫn khá dễ dàng mà, trên sân khấu cũng chỉ biểu diễn một bài thôi.”
Lời này của chủ nhân cũng có lý.
[Đúng vậy, là tôi nóng vội quá, nhưng nữ chính bây giờ đang ở giai đoạn đầu, nghèo khó thất thế, cũng không có tiền tìm giáo viên dạy...]
Hệ thống đột nhiên khựng lại.
“Hửm?” Ứng Uyển Linh không thấy hệ thống nói tiếp, liền thắc mắc lên tiếng. Đang lo hệ thống có phải bị trục trặc gì không thì cô nghe thấy nó nói: [Chủ nhân, hai năm trước tiết mục biểu diễn piano đều là cô lên sân khấu, hay là cô dạy cho nữ chính đi?]
Ứng Uyển Linh: “?”
Hệ thống càng nghĩ càng thấy đúng.
[Đúng vậy, cô học piano từ nhỏ, dạy nữ chính một bản nhạc thì quá dễ.]
[Nhiệm vụ này giao cho cô đó chủ nhân, ngàn vạn lần đừng để nữ chính mất mặt!]
Trên đầu Ứng Uyển Linh hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Nhưng rồi cô đột nhiên nói: “Đây là nhiệm vụ phụ đúng không hệ thống?”
[Đúng vậy.]
“Vậy được, sau khi xong việc, cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Hệ thống im lặng hai giây, rồi nói: [Được thôi, chủ nhân. Điều kiện là gì?]
Ứng Uyển Linh nheo mắt cười.
[Đến lúc đó cậu sẽ biết.]
[...]
Hệ thống đột nhiên cảm thấy hơi hối hận.
“Trời ơi, cậu ấy đồng ý thật kìa!”
“Không lẽ cậu ấy biết chơi thật à?”
“Không thể nào, nhà cậu ấy nghèo thế, có khi còn chưa thấy đàn piano bao giờ ấy chứ.”
“Cái gì cũng muốn giành là sao...”
“...”
Lớp học trở nên hỗn loạn, mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm lên tiếng can thiệp thì mọi chuyện mới tạm lắng.
Mà hệ thống cũng không thể tin nổi, hét lên kinh hãi: [Sao nữ chính lại đồng ý! Trong cốt truyện làm gì có chuyện này!]
Ứng Uyển Linh thầm đáp: “Có sao đâu, không biết thì học thôi.”
Hệ thống nghi ngờ.
[Thật á? Nhưng chỉ còn chưa tới hai mươi ngày, mà trong cốt truyện, nữ chính chưa bao giờ đυ.ng tới đàn piano cả.]
Hệ thống tỏ ra vô cùng khó hiểu trước việc nữ chính nhận lời. Với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không tốn thời gian vào mấy chuyện biểu diễn ở trường, càng không đời nào đồng ý khi chưa từng tiếp xúc với piano.
Ở phía bên kia, Giang An nghe thấy câu trả lời thì càng tin chắc Tiêu Toàn đang cố tình đối đầu với mình, tức đến mức cứ cười lạnh liên tục.
“Thấy chưa, có trò gì mà Tiêu Toàn không muốn nổi bật đâu.”
Vài tiếng cười khẽ vang lên trong lớp.
Có người vỗ vai Giang An bảo cậu ấy bớt giận, còn cô giáo phía trên thì làm như không nghe thấy gì, chỉ mỉm cười với Tiêu Toàn.
“Vậy thì Tiêu Toàn, giao cho em nhé.”
Lúc sắp tan học, chuyện này đáng lẽ đã chìm xuống, nhưng một câu nói của cô giáo lại làm dấy lên một làn sóng bàn tán nhỏ.
Mọi người đều xì xầm xem Tiêu Toàn có làm được hay không. Dù tiếng bàn tán không lớn, nhưng nghe vẫn thấy chói tai.
“Nhưng nếu có bạn học nào khác muốn biểu diễn piano, cũng có thể liên lạc với cô.”
Tiêu Toàn đang làm đề thi chọn đội tuyển năm ngoái, trông có vẻ như đang dồn hết tâm trí vào bài thi, nhưng tai cô ấy lại rất thính. Vừa nghe thấy Ứng Uyển Linh có động tĩnh, ánh mắt cô ấy liền vô thức nhìn sang.
Thế là, Ứng Uyển Linh và Tiêu Toàn chạm mắt nhau.
Tiêu Toàn nhìn thấy trong mắt Ứng Uyển Linh thoáng nét lo âu.
Ứng Uyển Linh đang lo cho mình sao?
Nhưng cả ngày hôm nay Ứng Uyển Linh có nói với cô ấy câu nào đâu.
Tiêu Toàn im lặng nhìn Ứng Uyển Linh, cho đến khi cô quay đi, không nhìn cô ấy nữa.
Ngón cái cô ấy vô thức ấn vào đuôi bút, một tiếng “tách” ngòi bút thụt vào. Tiêu Toàn cụp mắt xuống, ấn lại lần nữa, rồi tiếp tục cầm bút viết bài.
Khi tan học, mọi người trong lớp gần như đã về hết chỉ trong vòng ba phút. Chỉ còn Tiêu Toàn đang ngồi làm bài và Ứng Uyển Linh đang lề mề thu dọn đồ đạc.
Thấy Tiêu Toàn đang làm đề thi chọn đội tuyển, Giang An càng nổi giận.
Cậu ta đập mạnh tay xuống bàn Tiêu Toàn, nói: “Để tôi xem cậu có thể đàn được cái quái gì.”
Cú đập mạnh đến nỗi chiếc bàn của Ứng Uyển Linh ngồi bên cạnh cũng rung lên.
Giang An còn chưa kịp nói thêm, Ứng Uyển Linh đã lớn tiếng nạt: “Cậu làm gì thế? Có phiền không!”
Giang An sững người, rõ ràng đã quên mất bên cạnh Tiêu Toàn còn có Ứng Uyển Linh, một người không dễ đυ.ng vào.
Giang An vội giải thích với Ứng Uyển Linh: “Mình... mình không có ý với cậu.”
Ứng Uyển Linh: “Ồn ào quá.”
Giang An nghe vậy liền im bặt. Cậu ta lườm Tiêu Toàn một cái cháy mắt, ra chiều đã ghi thù, rồi phủi tay bỏ đi.
Tiêu Toàn đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn mọi chuyện diễn ra, chỉ đến khi Ứng Uyển Linh lên tiếng cô ấy mới có chút phản ứng.
Cô ấy đặt bút xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Ứng Uyển Linh.
Giang An đi rồi, Ứng Uyển Linh cảm nhận được ánh mắt Tiêu Toàn đang nhìn mình, liền chột dạ xù lông lên.
“Tôi không có... nói đỡ cho cậu đâu.”
Khóe môi Tiêu Toàn khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ mà Ứng Uyển Linh không hề nhìn thấy.
Cô ấy “Ừ” một tiếng, Ứng Uyển Linh không nghe ra được chút cảm xúc nào.
Ứng Uyển Linh cũng không nói gì thêm, cô nhét hết đồ đạc vào cặp, nhưng đến giây cuối cùng lại ngập ngừng.
Ứng Uyển Linh do dự hỏi Tiêu Toàn: “Cậu biết chơi piano, đúng không?”
Tiêu Toàn mắt cũng không thèm nhấc lên, trả lời: “Không biết.”
...
Ứng Uyển Linh về đến nhà trong tâm trạng bàng hoàng.
Mãi lúc sau, hệ thống mới bùng nổ, hét lên kinh hãi: [Không được! Không được!]
[Sao nữ chính lại có thể làm chuyện không chắc chắn như vậy! Cô ấy không biết chơi piano thì biểu diễn kiểu gì? Lỡ mà hỏng bét thì làm sao giữ được hình tượng nữ chính bá đạo?]
[Chủ nhân, cô mau nói với cô giáo là cô muốn lên biểu diễn đi, như vậy là giải quyết ổn thỏa.]
“...”
Ứng Uyển Linh im lặng một lúc, rồi chống cằm hỏi: “Trong cốt truyện, nữ chính bị bắt nạt thê thảm như vậy, thân thế cũng bi đát như vậy, chẳng lẽ lúc đó có phẩm giá sao?”
Hệ thống: [Đó là những chuyện vốn có trong cốt truyện, nhưng chuyện nữ chính biểu diễn piano mà không có sự chuẩn bị thì tuyệt đối không có. Không thể để một tình tiết không tồn tại làm hỏng phong thái của nữ chính được.]
Ứng Uyển Linh nghiêng đầu, khó hiểu: “Nhưng mà... học một bản nhạc piano trong vòng hai mươi ngày vẫn khá dễ dàng mà, trên sân khấu cũng chỉ biểu diễn một bài thôi.”
Lời này của chủ nhân cũng có lý.
[Đúng vậy, là tôi nóng vội quá, nhưng nữ chính bây giờ đang ở giai đoạn đầu, nghèo khó thất thế, cũng không có tiền tìm giáo viên dạy...]
Hệ thống đột nhiên khựng lại.
“Hửm?” Ứng Uyển Linh không thấy hệ thống nói tiếp, liền thắc mắc lên tiếng. Đang lo hệ thống có phải bị trục trặc gì không thì cô nghe thấy nó nói: [Chủ nhân, hai năm trước tiết mục biểu diễn piano đều là cô lên sân khấu, hay là cô dạy cho nữ chính đi?]
Ứng Uyển Linh: “?”
Hệ thống càng nghĩ càng thấy đúng.
[Đúng vậy, cô học piano từ nhỏ, dạy nữ chính một bản nhạc thì quá dễ.]
[Nhiệm vụ này giao cho cô đó chủ nhân, ngàn vạn lần đừng để nữ chính mất mặt!]
Trên đầu Ứng Uyển Linh hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Nhưng rồi cô đột nhiên nói: “Đây là nhiệm vụ phụ đúng không hệ thống?”
[Đúng vậy.]
“Vậy được, sau khi xong việc, cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Hệ thống im lặng hai giây, rồi nói: [Được thôi, chủ nhân. Điều kiện là gì?]
Ứng Uyển Linh nheo mắt cười.
[Đến lúc đó cậu sẽ biết.]
[...]
Hệ thống đột nhiên cảm thấy hơi hối hận.
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
