TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Mỗi lần đối mặt với nữ chính, Ứng Uyển Linh luôn cảm thấy hơi căng thẳng. Cô quy cho đó là sự cảnh giác cao độ khi đối mặt với “kẻ thù”.

Vì thế, lúc chuẩn bị lên đường, cô không chỉ mặc chiếc quần jean cạp trễ yêu thích mà còn xịt loại nước hoa mùi chanh thanh mát ưa thích.

Đương nhiên, có pha thêm chút nốt hương quýt thoang thoảng.

Chuẩn bị xong, cô chui vào xe, ôm hộp quà trong tay chờ đến nơi ở của nữ chính.

Chiếc xe màu đen kiểu dáng lướt, từ từ chạy về một hướng khác – khu Tiêu Thương của thành phố S.

Khu Tiêu Thương, một nơi mà các thương nhân không thể đặt chân, bởi vì tình hình an ninh quá hỗn loạn, dân làm ăn bình thường căn bản không thể trụ lại ở đó. Nhưng chính vì môi trường hỗn loạn, các loại nhu cầu lợi nhuận khổng lồ lại ngấm ngầm bén rễ và lớn mạnh, mức độ đen tối ngầm khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Vàng thau lẫn lộn, ngay cả mẹ của Ứng Uyển Linh cũng chưa thể chen chân vào được miếng nào ở đây. Ấy vậy mà nữ chính lại có thể mở một con đường máu ở nơi này, rồi nắm quyền kiểm soát nó, cuối cùng còn lung lay nền tảng của các gia tộc lâu đời thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố S: “tự xưng bá chủ”.

Càng tiến vào khu phố này, môi trường càng phức tạp, vệ sĩ bên cạnh càng cảnh giác.

Ngay cả Ứng Uyển Linh cũng bất an nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Để đảm bảo an toàn, Giản Song đã bố trí cho cô năm vệ sĩ mặc thường phục: ba nữ Beta đi sát bên cạnh, và hai Alpha cao to dữ tợn.

Cuối cùng, họ dừng xe trước một căn nhà đen thui có sân nhỏ.

Ứng Uyển Linh xuống xe, đế giày trắng của cô dẫm lên mặt đường đất cứng ẩm ướt, đen sẫm.

Cô ngẩng đầu nhìn cánh cổng sắt đóng chặt, tiến lên phía trước gõ cửa.

Lực rung truyền khắp cánh cửa, Ứng Uyển Linh cảm thấy cánh cửa dưới tay mình cũng rung lên.

Cô dừng tay, không dám gõ nữa.

Rất lâu sau, không có ai trả lời.

Đúng lúc Ứng Uyển Linh đang đứng lưỡng lự trước cánh cổng sắt thì một giọng nam xa lạ vang lên từ phía sau.

“Các người đến tìm Tiêu Toàn à?”

“Kẻ thù của nó?”

Ứng Uyển Linh quay người, nhìn thấy mặt người đàn ông: mày nhạt mắt chuột, vẻ mặt cợt nhả như đang xem kịch vui.

Vệ sĩ vẫn giữ vẻ bình tĩnh che chắn cho Ứng Uyển Linh ở phía sau.

Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông, Ứng Uyển Linh không trả lời, chỉ hỏi: “Tôi là bạn học của cậu ấy, anh có biết cậu ấy ở đâu không?”

Vẻ mặt người đàn ông thu lại, trở nên âm trầm, nói: “Không biết, trước cửa nhà có đồ rồi kìa, chắc sắp rồi.”

Ứng Uyển Linh không hiểu ý của người đàn ông, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Hai bên im lặng nhìn nhau. Người đàn ông đối diện bắt đầu đánh giá trang phục của nhóm người họ, mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng, rồi nhìn về phía Ứng Uyển Linh, chậc chậc nói: “Dân nhà giàu.”

“...”

Ứng Uyển Linh không nói gì. Người này thật kỳ quặc, cô chọn cách án binh bất động.

Vệ sĩ bên cạnh sớm đã căng cơ, sẵn sàng hành động.

Ngay khoảnh khắc tình hình căng thẳng, một giọng nói lạnh lùng như dao cắt ngang sự im lặng.

“Các người làm gì ở đây?”

Ứng Uyển Linh theo phản xạ quay đầu lại, thấy chủ nhân của giọng nói, Tiêu Toàn.

Tiêu Toàn ăn mặc gọn gàng, toàn bộ là quần áo lao động bằng vải thô dễ vận động, nhưng phom dáng rất chuẩn, khiến cô trông như một cây tùng kiên cường.

Nét mặt lạnh lùng như băng, giống như tuyết đọng trên cành tùng.

Đối diện với ánh mắt của Tiêu Toàn, Ứng Uyển Linh chết tiệt lại căng thẳng. Cô quay đầu nhìn người đàn ông lúc nãy thì thấy hắn ta không biết đã chạy mất dạng từ bao giờ. Thế là cô quay đầu lại, hơi ấp úng mở miệng: “Tôi, tôi...”

“Tôi đến tìm cậu.”

Tiêu Toàn nhìn cô, ánh mắt lướt xuống món đồ trên tay cô, rồi bước tới.

“Tôi không cần.”

“...”

Câu nói này làm tay Ứng Uyển Linh đang ôm hộp quà siết chặt, có chút không biết nói gì.

Vậy giờ cô đi được rồi sao? Nếu vứt đại món đồ ở một nơi mà mẹ không biết rồi mua chuộc vệ sĩ thì có được coi là hoàn thành nhiệm vụ không?

Đang miên man suy nghĩ, lại thấy Tiêu Toàn đã đến trước mặt cô, cách chưa đầy nửa mét, cô thậm chí có thể thấy rõ đường kim mũi chỉ trên quần áo của Tiêu Toàn.

“Cậu vào đi.” Tiêu Toàn nói, một bên đẩy cánh cổng sắt đã mở hé ra.

“Ờ.” Ứng Uyển Linh ôm chặt hộp quà, bước theo.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Tiêu Toàn ở phía trước đột nhiên xoay người chặn ở cửa. Ứng Uyển Linh suýt nữa thì đâm sầm vào người cô ấy.

Cô ôm hộp quà thắng gấp, loạng choạng suýt ngã ngửa ra sau.

May mắn là một bàn tay giữ chặt bên hông cô, giúp cô đứng vững.

Nhưng... hôm nay Ứng Uyển Linh mặc quần jean cạp trễ với áo gile, phần eo lộ ra. Tay Tiêu Toàn lại lạnh băng, chạm thẳng vào da thịt sau eo cô không khỏi làm cô run... run một cái.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Với tư thế nửa ôm không ôm này, Ứng Uyển Linh như thể vùi đầu vào lòng Tiêu Toàn.

Cô nghe thấy Tiêu Toàn nói: “Cô ấy vào một mình.”

Các vệ sĩ nhìn nhau không biết làm sao.

Ứng Uyển Linh cũng quay đầu nhìn lại, suy nghĩ một chút rồi nói với họ: “Vậy tôi vào một mình.”

Cô giơ tay lắc lắc chiếc vòng tay điện tử trên cổ tay, nói: “Có việc gì tôi sẽ liên lạc với mọi người, yên tâm đi.”

Các vệ sĩ tiếp tục nhìn nhau, rồi dưới ánh mắt thúc giục của Ứng Uyển Linh, họ đành thỏa hiệp lùi lại hai bước, nói: “Vâng thưa tiểu thư, nhớ giữ liên lạc thường xuyên ạ.”

Ứng Uyển Linh “ừ ừ” gật đầu, ôm hộp quà chui qua dưới cánh tay Tiêu Toàn vào trong sân.

Tiêu Toàn buông tay xuống, mặt không cảm xúc đóng cổng sân lại.

Cánh cổng sắt đóng lại trước mặt các vệ sĩ, họ đành chấp nhận khoanh tay đứng canh trước cửa, chờ lệnh của Ứng Uyển Linh.

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.