0 chữ
Chương 49
Chương 49: Tư thông
Diệp Thanh Vãn cũng chẳng trông mong y đáp, chỉ giơ tay xoa nhẹ đầu y, ánh mắt băng lạnh, cất giọng lãnh đạm: “Không cần vội, sẽ có một ngày, ngươi đem những kẻ từng khinh rẻ mình giẫm nát dưới chân.”
Hiên Viên Mặc cúi đầu, ngoan ngoãn để nàng xoa tóc, trong đáy mắt thoáng hiện một tia độc lệ.
Y không chỉ muốn giẫm dưới chân…
Y muốn gϊếŧ sạch những kẻ từng phản bội mình!
Suốt ba ngày liên tiếp bám theo Diệp Thanh Vãn, Kim Thoa đã dần dần nắm được quy luật gặp gỡ giữa nàng và Hiên Viên Mặc.
Một ngày ở Quảng Hàn viện, một ngày lại ở khu vườn hẻo lánh ấy.
Hôm đó, sau khi học xong quy củ và hoàn thành công việc được Thải Vân cô cô giao, Kim Thoa bèn viện cớ, chủ động xin được gặp Chu công công.
Nàng ta đợi chừng nửa canh giờ mới được một tiểu thái giám dẫn tới gặp Chu Diệp.
Lúc này Chu Diệp vừa mới xử lý xong hai nội thị bị đánh chết, cầm tách trà nhìn Kim Thoa đang quỳ dưới đất, chậm rãi cất tiếng: “Nghe Tiểu Huệ Tử nói, ngươi đã chờ bản công công suốt nửa canh giờ, có việc gì gấp đến vậy?”
Chu Diệp giơ ngón tay hoa lan, ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn nàng.
Kim Thoa lập tức cung kính đáp: “Nô tỳ cả gan đến cầu kiến công công, là bởi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Không cần quanh co, nói thẳng ra đi.” Giọng Chu Diệp âm nhu vang lên.
Kim Thoa đem lời đã chuẩn bị từ lâu, chậm rãi thốt ra: “Nô tỳ… muốn bẩm báo chuyện liên quan đến Diệp Thanh Vãn và cửu điện hạ.”
“Cửu điện hạ?” Chu Diệp nheo mắt lại, trong đầu cố nhớ lại dung mạo Hiên Viên Mặc.
Một hồi lâu vẫn chẳng nhớ nổi, chỉ mơ hồ nhớ rằng vị hoàng tử này không được sủng ái trong cung.
Thấy Kim Thoa vẻ mặt muốn nói lại thôi, Chu Diệp mất kiên nhẫn: “Mau nói, bản công công không ưa mấy trò ấp a ấp úng của các ngươi.”
Kim Thoa lập tức nói: “Nô tỳ từng tình cờ bắt gặp… Diệp Thanh Vãn và cửu điện hạ… tư thông!”
Nói xong, nàng ta vội vàng dập đầu xuống đất, không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.
Chu Diệp sững sờ vài giây, ánh mắt sâu hơn vài phần, dường như đang cân nhắc điều gì.
Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng nắp chén trà cọ vào miệng ly, Kim Thoa quỳ dưới đất, hai chân như tê dại.
Hồi lâu sau, Chu Diệp mới mở miệng: “Lời ngươi nói… có chứng cứ chăng?”
Kim Thoa lập tức thưa: “Nô tỳ đã theo dõi Diệp Thanh Vãn vài ngày nay. Mỗi đêm vào giờ Hợi, nàng đều tới Quảng Hàn viện gặp cửu điện hạ, khi thì thân mật nơi viện, khi thì ở khu vườn bên cạnh. Nếu nô tỳ không nhầm, đêm nay họ sẽ gặp nhau trong vườn.”
Chu Diệp vẫn không nói gì, thần sắc không rõ đang nghĩ gì.
Kim Thoa lại nói: “Nô tỳ thề rằng lời nói là thật, không dám dối trá nửa câu. Chỉ cần công công mang người tới khu vườn bên ngoài Quảng Hàn viện đêm nay, ắt có thể bắt được tại trận.”
Nghe vậy, Chu Diệp ngẩng mắt nhìn nàng, nở nụ cười hòa nhã: “Ngươi có tâm rồi. Việc này bản công công đã rõ.”
Kim Thoa nhất thời đoán không ra ý ông ta, liền dè dặt hỏi: “Ý công công là…”
Chu Diệp liếc nhìn nàng ta, trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, thì khi Diệp Thanh Vãn rời khỏi Tĩnh An cục đêm nay, lập tức đến báo cho bản công công. Bản công công sẽ đích thân dẫn người cùng ngươi đến đó.”
Kim Thoa lộ rõ vẻ vui mừng: “Nô tỳ tuân lệnh!”
Hiên Viên Mặc cúi đầu, ngoan ngoãn để nàng xoa tóc, trong đáy mắt thoáng hiện một tia độc lệ.
Y không chỉ muốn giẫm dưới chân…
Y muốn gϊếŧ sạch những kẻ từng phản bội mình!
Suốt ba ngày liên tiếp bám theo Diệp Thanh Vãn, Kim Thoa đã dần dần nắm được quy luật gặp gỡ giữa nàng và Hiên Viên Mặc.
Một ngày ở Quảng Hàn viện, một ngày lại ở khu vườn hẻo lánh ấy.
Hôm đó, sau khi học xong quy củ và hoàn thành công việc được Thải Vân cô cô giao, Kim Thoa bèn viện cớ, chủ động xin được gặp Chu công công.
Nàng ta đợi chừng nửa canh giờ mới được một tiểu thái giám dẫn tới gặp Chu Diệp.
Chu Diệp giơ ngón tay hoa lan, ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn nàng.
Kim Thoa lập tức cung kính đáp: “Nô tỳ cả gan đến cầu kiến công công, là bởi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Không cần quanh co, nói thẳng ra đi.” Giọng Chu Diệp âm nhu vang lên.
Kim Thoa đem lời đã chuẩn bị từ lâu, chậm rãi thốt ra: “Nô tỳ… muốn bẩm báo chuyện liên quan đến Diệp Thanh Vãn và cửu điện hạ.”
“Cửu điện hạ?” Chu Diệp nheo mắt lại, trong đầu cố nhớ lại dung mạo Hiên Viên Mặc.
Một hồi lâu vẫn chẳng nhớ nổi, chỉ mơ hồ nhớ rằng vị hoàng tử này không được sủng ái trong cung.
Kim Thoa lập tức nói: “Nô tỳ từng tình cờ bắt gặp… Diệp Thanh Vãn và cửu điện hạ… tư thông!”
Nói xong, nàng ta vội vàng dập đầu xuống đất, không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.
Chu Diệp sững sờ vài giây, ánh mắt sâu hơn vài phần, dường như đang cân nhắc điều gì.
Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng nắp chén trà cọ vào miệng ly, Kim Thoa quỳ dưới đất, hai chân như tê dại.
Hồi lâu sau, Chu Diệp mới mở miệng: “Lời ngươi nói… có chứng cứ chăng?”
Kim Thoa lập tức thưa: “Nô tỳ đã theo dõi Diệp Thanh Vãn vài ngày nay. Mỗi đêm vào giờ Hợi, nàng đều tới Quảng Hàn viện gặp cửu điện hạ, khi thì thân mật nơi viện, khi thì ở khu vườn bên cạnh. Nếu nô tỳ không nhầm, đêm nay họ sẽ gặp nhau trong vườn.”
Kim Thoa lại nói: “Nô tỳ thề rằng lời nói là thật, không dám dối trá nửa câu. Chỉ cần công công mang người tới khu vườn bên ngoài Quảng Hàn viện đêm nay, ắt có thể bắt được tại trận.”
Nghe vậy, Chu Diệp ngẩng mắt nhìn nàng, nở nụ cười hòa nhã: “Ngươi có tâm rồi. Việc này bản công công đã rõ.”
Kim Thoa nhất thời đoán không ra ý ông ta, liền dè dặt hỏi: “Ý công công là…”
Chu Diệp liếc nhìn nàng ta, trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, thì khi Diệp Thanh Vãn rời khỏi Tĩnh An cục đêm nay, lập tức đến báo cho bản công công. Bản công công sẽ đích thân dẫn người cùng ngươi đến đó.”
Kim Thoa lộ rõ vẻ vui mừng: “Nô tỳ tuân lệnh!”
3
0
1 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
