0 chữ
Chương 48
Chương 48: Đau không?
Ánh mắt của Hiên Viên Mặc vẫn luôn dừng lại nơi nàng, trong đêm tối giá rét và tĩnh mịch, ánh mắt người nữ tử kia bình lặng, từng chiêu từng thức đều mang theo vẻ đẹp khó diễn tả thành lời.
Diệp Thanh Vãn đang dạy y, nhưng thực ra cũng là đang tự mình luyện tập.
Chỉ là trước đó xương quai xanh của Vân Vãn Ca từng bị xuyên thủng, chẳng khác nào kinh mạch bị đứt đoạn, muốn nhặt lại những thứ đã từng có, chẳng phải chuyện dễ dàng.
Không bao lâu sau, Hiên Viên Mặc đã bắt đầu luyện theo từng động tác của nàng.
Diệp Thanh Vãn đứng một bên, chỉ dẫn động tác cho y, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân này thông minh đến mức đáng sợ.
Nàng quay đầu nhìn về phi long trên Kim Loan điện ở phía xa, chỉ cảm thấy hoàng đế Bắc Yến đúng là mù mắt.
Tiềm long xuất hải, ắt sẽ khiến càn khôn Bắc Yến đảo điên.
Trời... rồi sẽ thay đổi.
Bên kia, Kim Thoa đang nấp sau giả sơn, trông thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Diệp Thanh Vãn này... lại biết võ công?
Chu công công có biết chuyện này không?
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Kim Thoa đối với Diệp Thanh Vãn càng thêm sâu nặng.
Không, nữ nhân này tuyệt đối không thể để lại.
Nàng ta vốn đã tâm cơ sâu nặng, mưu kế đa đoan, nay lại còn biết võ. Nếu để nàng tồn tại, Chu công công nhất định không thể nhìn thấy nàng ta.
Ánh mắt Kim Thoa lại lần nữa dừng trên người Hiên Viên Mặc, bất giác xuất thần.
Dù nam nhân kia ăn mặc đơn sơ, thân hình gầy gò, nhưng dưới ánh trăng rọi chiếu, lại tuấn mỹ đến mức khiến người nghẹt thở, những chiêu thức kia khi thi triển trong tay y lại càng sắc bén lạnh lùng, khí thế dọa người.
Mọi người đều nói cửu hoàng tử dung mạo xấu xí, huyết mạch dơ bẩn...
Sao có thể… Sao y lại tuấn mỹ đến vậy?
Kim Thoa nhìn nam tử trước mắt, trong lòng không kìm được sinh ra vài phần ghen tị.
Nếu như nàng ta phát hiện ra y sớm hơn Diệp Thanh Vãn một bước, nói không chừng cũng có thể nhận được ánh mắt khác biệt của y.
Kim Thoa suy nghĩ miên man một hồi lâu, trông thấy Diệp Thanh Vãn đang nắm lấy cánh tay của Hiên Viên Mặc, động tác hai người thân mật, ánh mắt nàng ta càng thêm oán độc.
Một lúc sau, nàng ta thu lại ánh nhìn, mang đầy tâm sự mà rời đi.
Không sao... chỉ cần nàng ta trừ khử được Diệp Thanh Vãn thì vẫn còn cơ hội.
Đến lúc đó, Diệp Thanh Vãn bị người phát hiện tư thông cùng cửu hoàng tử, ắt sẽ khó thoát cái chết.
Về phần cửu hoàng tử… dù sao cũng mang huyết mạch hoàng gia, hoàng thượng nhất định sẽ lưu cho y một mạng. Khi ấy, nàng ta hoàn toàn có thể thay thế vị trí của Diệp Thanh Vãn, chăm sóc y.
Biết đâu, một ngày nào đó, y lại có thể đoạt được thánh sủng.
Sau khi Kim Thoa rời đi, Hiên Viên Mặc ngừng động tác, nhìn Diệp Thanh Vãn, dịu giọng nói: “Đi rồi.”
Diệp Thanh Vãn nhìn y, chăm chú quan sát, nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết rồi?”
“Ừ.” Hiên Viên Mặc nhẹ gật đầu.
Diệp Thanh Vãn không nói gì, chỉ kéo cổ tay y lại, cẩn thận dò xét nội lực trong cơ thể y.
Khí mạch từng bị đảo loạn giờ đây đã được điều chỉnh phần nào, nội lực tích tụ cũng vượt xa dự tính của nàng.
Chỉ là mỗi lần tu luyện với chân khí đảo nghịch như vậy sẽ đau đớn gấp trăm lần, sống không bằng chết.
Nàng không biết y đã nhẫn nhịn bao nhiêu, mới có thể trong tình trạng chân khí hỗn loạn như vậy mà tích tụ được nội lực như thế.
Hiên Viên Mặc đứng yên bất động, mặc cho nàng kiểm tra.
Đôi mắt phượng cụp nhẹ, vẫn luôn dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, chưa từng rời đi lấy một khắc.
Diệp Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn y, khẽ hỏi: “Đau không?”
Hiên Viên Mặc thoáng ngẩn người, đôi mắt trong veo nhìn thẳng nàng, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Bao năm qua... dường như chưa từng có ai hỏi y rằng có đau không… có đói không...
Thời gian dài như vậy, đến cả chính y cũng quên mất, y cũng biết đau, cũng biết đói.
Không, không phải quên…
Mà là đã quen rồi.
Diệp Thanh Vãn đang dạy y, nhưng thực ra cũng là đang tự mình luyện tập.
Chỉ là trước đó xương quai xanh của Vân Vãn Ca từng bị xuyên thủng, chẳng khác nào kinh mạch bị đứt đoạn, muốn nhặt lại những thứ đã từng có, chẳng phải chuyện dễ dàng.
Không bao lâu sau, Hiên Viên Mặc đã bắt đầu luyện theo từng động tác của nàng.
Diệp Thanh Vãn đứng một bên, chỉ dẫn động tác cho y, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân này thông minh đến mức đáng sợ.
Nàng quay đầu nhìn về phi long trên Kim Loan điện ở phía xa, chỉ cảm thấy hoàng đế Bắc Yến đúng là mù mắt.
Tiềm long xuất hải, ắt sẽ khiến càn khôn Bắc Yến đảo điên.
Bên kia, Kim Thoa đang nấp sau giả sơn, trông thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Diệp Thanh Vãn này... lại biết võ công?
Chu công công có biết chuyện này không?
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Kim Thoa đối với Diệp Thanh Vãn càng thêm sâu nặng.
Không, nữ nhân này tuyệt đối không thể để lại.
Nàng ta vốn đã tâm cơ sâu nặng, mưu kế đa đoan, nay lại còn biết võ. Nếu để nàng tồn tại, Chu công công nhất định không thể nhìn thấy nàng ta.
Ánh mắt Kim Thoa lại lần nữa dừng trên người Hiên Viên Mặc, bất giác xuất thần.
Dù nam nhân kia ăn mặc đơn sơ, thân hình gầy gò, nhưng dưới ánh trăng rọi chiếu, lại tuấn mỹ đến mức khiến người nghẹt thở, những chiêu thức kia khi thi triển trong tay y lại càng sắc bén lạnh lùng, khí thế dọa người.
Mọi người đều nói cửu hoàng tử dung mạo xấu xí, huyết mạch dơ bẩn...
Kim Thoa nhìn nam tử trước mắt, trong lòng không kìm được sinh ra vài phần ghen tị.
Nếu như nàng ta phát hiện ra y sớm hơn Diệp Thanh Vãn một bước, nói không chừng cũng có thể nhận được ánh mắt khác biệt của y.
Kim Thoa suy nghĩ miên man một hồi lâu, trông thấy Diệp Thanh Vãn đang nắm lấy cánh tay của Hiên Viên Mặc, động tác hai người thân mật, ánh mắt nàng ta càng thêm oán độc.
Một lúc sau, nàng ta thu lại ánh nhìn, mang đầy tâm sự mà rời đi.
Không sao... chỉ cần nàng ta trừ khử được Diệp Thanh Vãn thì vẫn còn cơ hội.
Đến lúc đó, Diệp Thanh Vãn bị người phát hiện tư thông cùng cửu hoàng tử, ắt sẽ khó thoát cái chết.
Về phần cửu hoàng tử… dù sao cũng mang huyết mạch hoàng gia, hoàng thượng nhất định sẽ lưu cho y một mạng. Khi ấy, nàng ta hoàn toàn có thể thay thế vị trí của Diệp Thanh Vãn, chăm sóc y.
Sau khi Kim Thoa rời đi, Hiên Viên Mặc ngừng động tác, nhìn Diệp Thanh Vãn, dịu giọng nói: “Đi rồi.”
Diệp Thanh Vãn nhìn y, chăm chú quan sát, nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết rồi?”
“Ừ.” Hiên Viên Mặc nhẹ gật đầu.
Diệp Thanh Vãn không nói gì, chỉ kéo cổ tay y lại, cẩn thận dò xét nội lực trong cơ thể y.
Khí mạch từng bị đảo loạn giờ đây đã được điều chỉnh phần nào, nội lực tích tụ cũng vượt xa dự tính của nàng.
Chỉ là mỗi lần tu luyện với chân khí đảo nghịch như vậy sẽ đau đớn gấp trăm lần, sống không bằng chết.
Nàng không biết y đã nhẫn nhịn bao nhiêu, mới có thể trong tình trạng chân khí hỗn loạn như vậy mà tích tụ được nội lực như thế.
Hiên Viên Mặc đứng yên bất động, mặc cho nàng kiểm tra.
Đôi mắt phượng cụp nhẹ, vẫn luôn dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, chưa từng rời đi lấy một khắc.
Diệp Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn y, khẽ hỏi: “Đau không?”
Hiên Viên Mặc thoáng ngẩn người, đôi mắt trong veo nhìn thẳng nàng, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Bao năm qua... dường như chưa từng có ai hỏi y rằng có đau không… có đói không...
Thời gian dài như vậy, đến cả chính y cũng quên mất, y cũng biết đau, cũng biết đói.
Không, không phải quên…
Mà là đã quen rồi.
3
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
