TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: Bày kế

Đêm xuống, Kim Thoa như thường lệ chờ đợi động tĩnh của Diệp Thanh Vãn, nhưng chờ trái chờ phải cũng không thấy nàng rời đi, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Kim Thoa khoác áo, đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, nhưng phòng Diệp Thanh Vãn vẫn yên ắng không một tiếng động.

Đợi đến gần sáng, sắc mặt Kim Thoa càng thêm khó coi.

Mấy đêm trước đêm nào nàng cũng đi, sao đột nhiên lại không đi nữa?

Chẳng lẽ... nàng đã phát giác?

Không, không thể nào.

Rõ ràng nàng hành sự cẩn trọng, ẩn mình kín đáo như vậy, sao có thể bị phát hiện?

Sáng hôm sau.

Kim Thoa mặt mày tái nhợt, tới gặp Chu Diệp nhận lỗi: “Công công, nô tỳ đoán là do Diệp Thanh Vãn đã phát giác, nên đêm qua cố ý không đi.”

Sắc mặt Chu Diệp âm trầm, cúi mắt nhìn nàng ta: “Bản công công đã đợi cả một đêm, giờ ngươi chỉ một câu nàng phát hiện là muốn qua chuyện?”

Ánh mắt ông ta quét tới, Kim Thoa vội vàng cúi đầu thấp hơn, tay siết chặt nói: “Nô tỳ biết sai, lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Chu Diệp thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói: “Bản công công hiểu tâm trạng các ngươi muốn lập công, nhưng nên nhớ rằng, trong cung chỉ một bước lỡ chân, là vạn kiếp bất phục.”

“Công công dạy rất phải.” Kim Thoa cảm thấy như bị tát một bạt tai, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu Diệp Thanh Vãn làm sao phát hiện ra mình.

“Thôi được, ngươi lui về trước đi. Khi nào có chứng cứ xác thực thì lại đến báo.” Chu Diệp khoát tay, ánh mắt mang theo vài phần không hài lòng.

Kim Thoa rời đi vội vã, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu.

Diệp Thanh Vãn… tiện nhân đó!

Đúng là tâm cơ nhạy bén!

Thực ra, việc Diệp Thanh Vãn biết được mưu tính của nàng ta cũng chẳng khó.

Mỗi ngày trong Tĩnh An cục đều có tiểu thái giám trực ban, chỉ cần cho đủ bạc, họ tất sẽ báo cáo không thiếu một lời.

Huống hồ, Diệp Thanh Vãn vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của Kim Thoa, chỉ cần biết nàng ta rời viện, liền đoán ra tám chín phần là đi gặp Chu Diệp.

Suốt mấy ngày liền, Diệp Thanh Vãn không hề đến Quảng Hàn viện, khiến Kim Thoa lòng như lửa đốt.

Cho tới đêm nay, đêm khuya.

Diệp Thanh Vãn lại rời khỏi Tĩnh An viện trong đêm, Kim Thoa thấy nàng cuối cùng cũng hành động, liền vội vã khoác áo, lặng lẽ bám theo.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Kim Thoa cẩn thận hơn rất nhiều.

Nàng theo sát phía sau, cho đến khi thấy Diệp Thanh Vãn tới khu vườn ngoài Quảng Hàn viện, nhìn trái nhìn phải như đang chờ người, mới quay người trở về đi báo với Chu Diệp.

Diệp Thanh Vãn thoáng liếc về hướng Kim Thoa rời đi, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Sau đó, nàng chọn một vị trí cao hơn, ẩn mình kín đáo.

Chẳng bao lâu, một người nữ tử vận y phục hồng phấn diễm lệ, tay cầm đèn l*иg cung đình xuất hiện từ phía xa, là Tĩnh tần.

Không lâu sau, một nam nhân thân hình cao lớn vội vàng chạy tới.

“Sao chàng đến muộn vậy? Làm ta đợi muốn chết.” Tĩnh tần oán trách, nhẹ đánh vào ngực nam nhân.

Nam nhân lập tức ôm nàng vào lòng, thấp giọng: “Đám nhóc ở cổng Thượng Dương cứ chọc ghẹo ta trong cung có tư tình, ta phải mất công ứng phó mới thoát.”

Nghe vậy, Kính tần thoáng lo lắng hỏi: “Bọn họ không phát hiện ra gì chứ?”

“Không đâu. Nàng không biết đâu, đám tiểu tử đó lâu ngày không được gần nữ sắc, cứ lấy mấy chuyện ấy ra đùa giỡn. Cùng lắm cũng chỉ trêu ghẹo vài tiểu cung nữ, dù có nghi ta cũng chẳng nghĩ đến nàng.” Nam nhân trấn an, nói xong đã bắt đầu cởi y phục nàng ta, cúi đầu hôn lên môi nàng ta…

4

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.