0 chữ
Chương 47
Chương 47: Là “Thanh” của nàng
Kim Thoa theo sau với khoảng cách vừa phải, cẩn thận ghi nhớ đường đi, rồi dừng lại gần ngoài Quảng Hàn viện, chờ một lát.
Đêm tối yên tĩnh, Kim Sai từ xa nhìn cánh cửa gỗ xiêu vẹo mà càng thêm hiếu kỳ.
Rốt cuộc Diệp Thanh Vãn này định làm gì?
Từ một hoàng tử bị hoàng đế ghét bỏ có thể moi ra cái gì tốt đẹp chứ?
Huống hồ, trước giờ vẫn có lời đồn rằng Cửu hoàng tử bẩn thỉu xấu xí. Diệp Thanh Vãn thì một mặt lấy lòng Chu công công, một mặt lại câu dẫn Cửu hoàng tử, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện?
…
Bên kia, sau khi Diệp Thanh Vãn vào Quảng Hàn viện, liền thấy Hiên Viên Mặc vẫn tựa vào bậc cửa chờ nàng như hôm qua.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch của y mang theo vài phần lãnh đạm hờ hững, lại càng làm nổi bật vẻ môi đỏ răng trắng.
Hôm qua Diệp Thanh Vãn có để lại đồ cho y, hôm nay chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay có ăn uống đàng hoàng không?”
Hiên Viên Mặc gật đầu, đôi mắt lưu ly trong veo thuần khiết.
Diệp Thanh Vãn nghĩ đến Kim Thoa đã theo dõi nàng từ đầu, bèn dịu dàng nói:
“Hôm nay ta sẽ dạy ngươi vài chiêu cơ bản. Về sau công pháp nội lực và chiêu thức, ngươi phải luyện song song.”
“Được.” Hiên Viên Mặc khẽ đáp, ánh mắt đẹp đẽ lấp lánh tia sáng.
Kim Sai ở bên ngoài chờ một lúc, nhưng vì cẩn trọng nên không dám vào trong viện dòm ngó.
Nhưng không ngờ rằng, khi nàng ta đang chuẩn bị rút lui thì lại thấy Diệp Thanh Vãn cùng một nam nhân đẩy cửa đi ra.
Kim Thoa lập tức lùi lại, ẩn người vào bóng tối, đồng thời không quên lặng lẽ quan sát hai người kia.
Nàng ta muốn nhìn xem Cửu hoàng tử rốt cuộc xấu xí đến mức nào, và Diệp Thanh Vãn đang định giở trò gì?
Không bao lâu, khi hai người đi qua giả sơn trước mặt nàng, rẽ sang hướng hoa viên phía xa, Kim Thoa mới nhìn rõ gương mặt của người nam nhân kia.
Nam nhân vận áo bào xanh thẫm hơi rách nát, vóc dáng cao lớn, dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lùng lại vô cùng tuấn tú khiến người ta nghẹt thở.
Kim Thoa ngây người, sững sờ nhìn y đến ngẩn ngơ.
Tóc y được buộc gọn bằng một dây buộc, làn da trắng bệch, đôi mắt phượng lưu ly sâu thẳm đầy tà khí khiến người ta bất an nhưng lại đẹp đến kinh ngạc.
Tựa như cảm nhận được điều gì, Hiên Viên Mặc quay đầu liếc về phía giả sơn.
Chỉ một ánh mắt ấy đã khiến Kim Thoa lạnh sống lưng, trái tim cũng không khỏi căng thẳng.
Diệp Thanh Vãn nhận ra hành động của y, lập tức kéo tay y lại: “Từ hôm nay, một ngày chúng ta luyện chữ, một ngày chúng ta học võ.”
Hiên Viên Mặc cúi đầu, ánh mắt rơi lên bàn tay nàng đang nắm tay y, yết hầu khẽ chuyển động.
Tay nàng rất lạnh, không ấm áp như y tưởng, nhưng lại rất mềm, chỉ là đầu ngón tay có vết chai mỏng.
Ngón tay y khẽ run, không nhịn được thử bóp nhẹ vài cái, rất nhẹ.
Sau đó, giống như làm chuyện xấu, y bất an ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vãn, sợ nàng sẽ chán ghét.
Thấy nàng dường như không phản ứng gì, khóe môi Hiên Viên Mặc bất giác cong lên một đường cong nhàn nhạt, trong khoảnh khắc ấy, hoa viên như bừng nở trăm hoa, đẹp đến rực rỡ vô biên.
Diệp Thanh Vãn cũng không để tâm đến hành động nhỏ của y, kéo ánh mắt y rời khỏi Kim Thoa, dẫn y đến khu đất trống trong hoa viên, bắt đầu dạy y công pháp và chiêu thức.
“Bộ võ công này tên là Thanh Hàn Quyết, tổng cộng có bảy mươi hai chiêu…”
Hiên Viên Mặc nghe rất chăm chú, chỉ là khi nghe đến tên chiêu, y không nhịn được nhìn nàng: “Là chữ ‘Thanh’ của nàng.” (đổi nàng cho tình cảm nhé hẹ hẹ)
Diệp Thanh Vãn sững người mấy giây, rồi bật cười: “Đúng vậy.”
Hiên Viên Mặc không nói thêm gì nữa, còn nàng thì giữ khoảng cách vừa phải với y, bắt đầu trình diễn.
Đêm tối yên tĩnh, Kim Sai từ xa nhìn cánh cửa gỗ xiêu vẹo mà càng thêm hiếu kỳ.
Rốt cuộc Diệp Thanh Vãn này định làm gì?
Từ một hoàng tử bị hoàng đế ghét bỏ có thể moi ra cái gì tốt đẹp chứ?
Huống hồ, trước giờ vẫn có lời đồn rằng Cửu hoàng tử bẩn thỉu xấu xí. Diệp Thanh Vãn thì một mặt lấy lòng Chu công công, một mặt lại câu dẫn Cửu hoàng tử, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện?
…
Bên kia, sau khi Diệp Thanh Vãn vào Quảng Hàn viện, liền thấy Hiên Viên Mặc vẫn tựa vào bậc cửa chờ nàng như hôm qua.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch của y mang theo vài phần lãnh đạm hờ hững, lại càng làm nổi bật vẻ môi đỏ răng trắng.
Hiên Viên Mặc gật đầu, đôi mắt lưu ly trong veo thuần khiết.
Diệp Thanh Vãn nghĩ đến Kim Thoa đã theo dõi nàng từ đầu, bèn dịu dàng nói:
“Hôm nay ta sẽ dạy ngươi vài chiêu cơ bản. Về sau công pháp nội lực và chiêu thức, ngươi phải luyện song song.”
“Được.” Hiên Viên Mặc khẽ đáp, ánh mắt đẹp đẽ lấp lánh tia sáng.
Kim Sai ở bên ngoài chờ một lúc, nhưng vì cẩn trọng nên không dám vào trong viện dòm ngó.
Nhưng không ngờ rằng, khi nàng ta đang chuẩn bị rút lui thì lại thấy Diệp Thanh Vãn cùng một nam nhân đẩy cửa đi ra.
Kim Thoa lập tức lùi lại, ẩn người vào bóng tối, đồng thời không quên lặng lẽ quan sát hai người kia.
Nàng ta muốn nhìn xem Cửu hoàng tử rốt cuộc xấu xí đến mức nào, và Diệp Thanh Vãn đang định giở trò gì?
Nam nhân vận áo bào xanh thẫm hơi rách nát, vóc dáng cao lớn, dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lùng lại vô cùng tuấn tú khiến người ta nghẹt thở.
Kim Thoa ngây người, sững sờ nhìn y đến ngẩn ngơ.
Tóc y được buộc gọn bằng một dây buộc, làn da trắng bệch, đôi mắt phượng lưu ly sâu thẳm đầy tà khí khiến người ta bất an nhưng lại đẹp đến kinh ngạc.
Tựa như cảm nhận được điều gì, Hiên Viên Mặc quay đầu liếc về phía giả sơn.
Chỉ một ánh mắt ấy đã khiến Kim Thoa lạnh sống lưng, trái tim cũng không khỏi căng thẳng.
Diệp Thanh Vãn nhận ra hành động của y, lập tức kéo tay y lại: “Từ hôm nay, một ngày chúng ta luyện chữ, một ngày chúng ta học võ.”
Tay nàng rất lạnh, không ấm áp như y tưởng, nhưng lại rất mềm, chỉ là đầu ngón tay có vết chai mỏng.
Ngón tay y khẽ run, không nhịn được thử bóp nhẹ vài cái, rất nhẹ.
Sau đó, giống như làm chuyện xấu, y bất an ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vãn, sợ nàng sẽ chán ghét.
Thấy nàng dường như không phản ứng gì, khóe môi Hiên Viên Mặc bất giác cong lên một đường cong nhàn nhạt, trong khoảnh khắc ấy, hoa viên như bừng nở trăm hoa, đẹp đến rực rỡ vô biên.
Diệp Thanh Vãn cũng không để tâm đến hành động nhỏ của y, kéo ánh mắt y rời khỏi Kim Thoa, dẫn y đến khu đất trống trong hoa viên, bắt đầu dạy y công pháp và chiêu thức.
“Bộ võ công này tên là Thanh Hàn Quyết, tổng cộng có bảy mươi hai chiêu…”
Hiên Viên Mặc nghe rất chăm chú, chỉ là khi nghe đến tên chiêu, y không nhịn được nhìn nàng: “Là chữ ‘Thanh’ của nàng.” (đổi nàng cho tình cảm nhé hẹ hẹ)
Diệp Thanh Vãn sững người mấy giây, rồi bật cười: “Đúng vậy.”
Hiên Viên Mặc không nói thêm gì nữa, còn nàng thì giữ khoảng cách vừa phải với y, bắt đầu trình diễn.
3
0
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
