0 chữ
Chương 2
Chương 2: Cho dù thành ác quỷ
“Thanh Vãn tỷ tỷ, người thật xinh đẹp, trong mắt muội, những tráng sĩ ưu tú nhất Nam Chiêu chúng ta cũng chẳng xứng với người!”
“Thanh Vãn tỷ tỷ, người dạy muội học võ được không? Đợi muội học thành võ công rồi, muội sẽ bảo vệ người~”
Xưa kia, những lời thì thầm của nữ nhân ấy bên tai vẫn còn rõ mồn một, nhưng tất cả chỉ là giả dối.
Diệp Thanh Vãn chỉ thấy tâm can đau như cắt, nếu... nếu nàng có thể nhận ra sớm hơn, có lẽ trên dưới Diệp phủ đã chẳng phải chết oan uổng...
“Tiện nhân!” Trần Bích Tuyết giận tím mặt, một chưởng đánh Diệp Thanh Vãn bay đi.
Diệp Thanh Vãn va mạnh vào xà nhà chạm khắc, phát ra tiếng động lớn.
Nàng ngã vật xuống đất, máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhưng lại điên cuồng phá lên cười.
“Nhổ răng của ả ra cho ta! Mau! Nhổ ra!” Trần Bích Tuyết tức giận đến mức mắt trợn ngược, ôm lấy khuôn mặt đầm đìa máu mà gào thét.
Nàng ta muốn rút gân, lột da nàng!
“Tần Mộ Thành... Trần... Bích Tuyết! Cho dù thành ác quỷ, chẳng nhập luân hồi, ta cũng sẽ khiến các ngươi... sống không bằng chết! Ha ha ha ha!”
Nữ tử cười cuồng loạn, tiếng cười như chuông đồng vang vọng tựa ma chú chẳng thể xua tan. Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, trên không trung hoàng cung Nam Chiêu, những lời nguyền rủa thê lương không dứt!
Ý thức của Diệp Thanh Vãn dần dần mê man, dưới sự hư ảo, đôi mắt đã bị khoét của nàng dường như lại có thể nhìn thấy.
Nàng biết, đây có lẽ chỉ là ảo giác từ sâu trong ký ức.
Khi ấy, giữa những cánh hoa bay lả tả, Tần Mộ Thành nhìn nàng đầy dịu dàng: “Thanh Vãn, Diệp phủ của nàng có tổng cộng bao nhiêu người? Đợi ta trở thành thái tử rồi nghênh thú nàng về, cũng không thể để có chút sơ suất nào.”
Nàng đứng dưới gốc cây hòe, nhìn nam tử phong thần tuấn lãng trước mắt, cười rạng rỡ và phóng khoáng: “Diệp phủ của chúng ta là một đại tộc trăm năm, trên dưới toàn phủ không tính ta thì có ba trăm hai mươi mốt người, nếu chàng muốn nghênh thú ta về, phải chuẩn bị đủ lễ vật đấy.”
Tần Mộ Thành cưng chiều xoa đầu nàng, ánh mắt lộ ra vẻ thâm sâu: “Ấy là lẽ tự nhiên.”
Chỉ tiếc khi đó nàng vẫn chẳng thể hiểu được thâm ý trong mắt hắn ta.
Những ngón tay siết chặt của Diệp Thanh Vãn từ từ buông lỏng, vài giọt máu rỉ ra từ hốc mắt trống rỗng từ từ lăn dài trên khuôn mặt vốn đã biến dạng thê thảm.
Nàng từng ngỡ người nam nhân kia yêu nàng đến tận xương tủy.
Nhưng cuối cùng, hắn ta lột da thịt nàng làm trống, khoét mắt nàng làm ngọc, hắn ta diệt cả ba trăm hai mươi mốt sinh linh của Diệp phủ, mặc cho Trần Bích Tuyết hành hạ nàng thành bộ dạng chẳng ra người chẳng ra quỷ nhưng vẫn chẳng dung tha nàng.
Nực cười, thật sự quá đỗi nực cười!
Nếu có kiếp sau, nợ máu... phải trả bằng máu…
…
Năm Thiên Hòa thứ bốn mươi tám, trong một nhà giam ở Bắc Yến.
Một nữ tử bị trói trên hình giá, toàn thân đầy vết máu, trông ghê rợn như những con giun đất.
Nữ tử gục đầu xuống, chẳng rõ dung mạo, chỉ thấy mái tóc lẫn mồ hôi và bụi bẩn bị túm loạn xạ, khô vàng chẳng có một chút sức sống.
Đôi mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chói mắt khiến nàng suýt bật khóc.
Diệp Thanh Vãn muốn cử động, nhưng phát hiện tay chân bị xiềng xích nặng nề trói chặt, phát ra tiếng động khẽ khàng tựa ngàn cân đè nén.
Xiềng xích cọ xát vào da thịt, nhưng vì đã quen nên không còn mang lại nhiều đau đớn, duy chỉ có cảm giác nóng rát khắp thân khiến nàng nhíu mày.
Diệp Thanh Vãn nhìn ngọn nến đang nhảy múa, quan sát lao tù, có chút bàng hoàng.
Nàng chưa chết, nàng vậy mà chưa chết! Ha ha ha ha...
Dù rơi xuống vực sâu, thân xác nàng tan nát, thế nhưng nhưng ông trời lại để nàng sống lại ở nơi quỷ quái này, khóe mắt Diệp Thanh Vãn đỏ ngầu, chỉ thấy nỗi hận đang chấn động trong l*иg ngực thiêu đốt tâm can nàng đau nhói.
Tần Mộ Thành!
Ta muốn ngươi lột da lóc xương, liệt hỏa phanh du, để tế ba trăm hai mươi mốt vong hồn của Diệp phủ ta!
“Thanh Vãn tỷ tỷ, người dạy muội học võ được không? Đợi muội học thành võ công rồi, muội sẽ bảo vệ người~”
Xưa kia, những lời thì thầm của nữ nhân ấy bên tai vẫn còn rõ mồn một, nhưng tất cả chỉ là giả dối.
Diệp Thanh Vãn chỉ thấy tâm can đau như cắt, nếu... nếu nàng có thể nhận ra sớm hơn, có lẽ trên dưới Diệp phủ đã chẳng phải chết oan uổng...
“Tiện nhân!” Trần Bích Tuyết giận tím mặt, một chưởng đánh Diệp Thanh Vãn bay đi.
Diệp Thanh Vãn va mạnh vào xà nhà chạm khắc, phát ra tiếng động lớn.
Nàng ngã vật xuống đất, máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhưng lại điên cuồng phá lên cười.
“Nhổ răng của ả ra cho ta! Mau! Nhổ ra!” Trần Bích Tuyết tức giận đến mức mắt trợn ngược, ôm lấy khuôn mặt đầm đìa máu mà gào thét.
“Tần Mộ Thành... Trần... Bích Tuyết! Cho dù thành ác quỷ, chẳng nhập luân hồi, ta cũng sẽ khiến các ngươi... sống không bằng chết! Ha ha ha ha!”
Nữ tử cười cuồng loạn, tiếng cười như chuông đồng vang vọng tựa ma chú chẳng thể xua tan. Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, trên không trung hoàng cung Nam Chiêu, những lời nguyền rủa thê lương không dứt!
Ý thức của Diệp Thanh Vãn dần dần mê man, dưới sự hư ảo, đôi mắt đã bị khoét của nàng dường như lại có thể nhìn thấy.
Nàng biết, đây có lẽ chỉ là ảo giác từ sâu trong ký ức.
Khi ấy, giữa những cánh hoa bay lả tả, Tần Mộ Thành nhìn nàng đầy dịu dàng: “Thanh Vãn, Diệp phủ của nàng có tổng cộng bao nhiêu người? Đợi ta trở thành thái tử rồi nghênh thú nàng về, cũng không thể để có chút sơ suất nào.”
Tần Mộ Thành cưng chiều xoa đầu nàng, ánh mắt lộ ra vẻ thâm sâu: “Ấy là lẽ tự nhiên.”
Chỉ tiếc khi đó nàng vẫn chẳng thể hiểu được thâm ý trong mắt hắn ta.
Những ngón tay siết chặt của Diệp Thanh Vãn từ từ buông lỏng, vài giọt máu rỉ ra từ hốc mắt trống rỗng từ từ lăn dài trên khuôn mặt vốn đã biến dạng thê thảm.
Nàng từng ngỡ người nam nhân kia yêu nàng đến tận xương tủy.
Nhưng cuối cùng, hắn ta lột da thịt nàng làm trống, khoét mắt nàng làm ngọc, hắn ta diệt cả ba trăm hai mươi mốt sinh linh của Diệp phủ, mặc cho Trần Bích Tuyết hành hạ nàng thành bộ dạng chẳng ra người chẳng ra quỷ nhưng vẫn chẳng dung tha nàng.
Nếu có kiếp sau, nợ máu... phải trả bằng máu…
…
Năm Thiên Hòa thứ bốn mươi tám, trong một nhà giam ở Bắc Yến.
Một nữ tử bị trói trên hình giá, toàn thân đầy vết máu, trông ghê rợn như những con giun đất.
Nữ tử gục đầu xuống, chẳng rõ dung mạo, chỉ thấy mái tóc lẫn mồ hôi và bụi bẩn bị túm loạn xạ, khô vàng chẳng có một chút sức sống.
Đôi mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chói mắt khiến nàng suýt bật khóc.
Diệp Thanh Vãn muốn cử động, nhưng phát hiện tay chân bị xiềng xích nặng nề trói chặt, phát ra tiếng động khẽ khàng tựa ngàn cân đè nén.
Xiềng xích cọ xát vào da thịt, nhưng vì đã quen nên không còn mang lại nhiều đau đớn, duy chỉ có cảm giác nóng rát khắp thân khiến nàng nhíu mày.
Diệp Thanh Vãn nhìn ngọn nến đang nhảy múa, quan sát lao tù, có chút bàng hoàng.
Nàng chưa chết, nàng vậy mà chưa chết! Ha ha ha ha...
Dù rơi xuống vực sâu, thân xác nàng tan nát, thế nhưng nhưng ông trời lại để nàng sống lại ở nơi quỷ quái này, khóe mắt Diệp Thanh Vãn đỏ ngầu, chỉ thấy nỗi hận đang chấn động trong l*иg ngực thiêu đốt tâm can nàng đau nhói.
Tần Mộ Thành!
Ta muốn ngươi lột da lóc xương, liệt hỏa phanh du, để tế ba trăm hai mươi mốt vong hồn của Diệp phủ ta!
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
