0 chữ
Chương 3
Chương 3: Vân tam tiểu thư
Diệp Thanh Vãn cũng chẳng rõ đã qua bao lâu, chỉ thấy đầu đau như nứt, trong óc dâng lên một luồng ký ức chẳng thuộc về nàng. Nàng biết, những ký ức này đại khái thuộc về thân thể này, của một nữ nhân tên là Vân Vãn Ca.
Đáng tiếc, có lẽ nữ nhân này đã bị những hình phạt khốc liệt trong lao ngục này hành hạ đến chết rồi.
Chưa kịp để Diệp Thanh Vãn suy nghĩ thêm, trong ngục đã vang lên tiếng bước chân từ xa vọng lại, xen lẫn những lời nói mang ý nịnh nọt.
“Làm phiền Chu đại nhân giúp chúng ta chuyển lời tới phu nhân, chúng ta vẫn luôn tuân theo lời phu nhân dặn dò, tuyệt đối không hề nương tay nửa phần.” Quản ngục mặt mày nịnh nọt mở miệng.
Diệp Thanh Vãn từ từ ngước mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là năm đôi giày ủng đen, chiếc đi trước có viền bạc, thêu hoa văn ẩn phức tạp, bốn người phía sau hơi khác biệt, nhưng đều tầm thường.
Theo đôi giày nhìn lên, xuyên qua mái tóc rủ xuống, nàng thấy rõ diện mạo năm người. Người đứng đầu là một nam tử y phục sang trọng, mang vẻ mặt nô bộc, trong mắt có vài phần dã tâm và tính toán, hẳn là một quản gia. Mấy người phía sau nhìn trang phục thì đại khái là quản ngục và ngục tốt.
“Nói như vậy thì Tam tiểu thư mệnh cứng thật, qua ngần ấy thời gian mà vẫn bình an vô sự.” Chu quản gia cười nói, đoạn dừng lại trước mặt Diệp Thanh Vãn, không động thanh sắc mà đánh giá.
“Quả thật những thủ đoạn đáng dùng ta đều đã dùng cả rồi, không ngờ nàng ta vẫn còn thoi thóp một hơi chưa chết, chẳng phải là mệnh cứng sao.” Quản ngục sốt sắng nói.
Chu quản gia liếc gã ta một cái, hiển nhiên là không tin, quản ngục đứng một bên cười hùa theo.
Chu quản gia quay đầu nhìn Diệp Thanh Vãn, biện minh cho mình: “Ta biết Tam tiểu thư oán trách ta, nhưng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, kiếm miếng cơm ăn, chỉ mong Tam tiểu thư đừng trút giận lên kẻ nô tài này.”
Diệp Thanh Vãn bất động, tựa hồ như đã chết. Quản gia quay người, tên quản ngục vội vàng dùng tay áo lau ghế, dâng lên một chén trà rồi đứng sau lưng nam nhân.
“Đêm qua phu nhân mơ thấy nha đầu này tìm bà báo thù, nói là hồn phách tác quái, liền sai ta đến xem.” Chu quản gia khẽ nhấp một ngụm trà, đối với quản ngục phụ trách cũng không khách khí.
“Phải... phải... Chu đại nhân... chúng ta nhất định sẽ làm phu nhân yên lòng!” Quản ngục đối với quản gia mặt mày nịnh hót, rồi quay đầu quát đám ngục tốt: “Các ngươi còn đợi gì nữa, mau động thủ!”
“Đại nhân, tiểu nhân nghe nói nếu là hồn phách tác quái thì chỉ cần xuyên qua xương tỳ bà là có thể cố định hồn phách vào thể xác, đảm bảo sẽ không làm phiền phu nhân nữa.” Một tên ngục tốt nịnh nọt nói.
Quản gia được gọi là Chu đại nhân không lên tiếng, chỉ khẽ nhấp chén trà.
“Vậy còn đợi gì nữa! Còn không mau đi!” Quản ngục thấy vậy liền hiểu ý.
“Vâng!”
Chẳng ai để ý, đôi mắt bị tóc che khuất ấy đỏ ngầu tơ máu, nhưng trong màn máu lại hé ra một tia sáng, tựa như độc xà phun ra chiếc lưỡi đỏ tươi, hoa mạn đà la trong đó nở rộ vô độ, âm độc, lạnh lùng.
Ngục tốt nhanh chóng mang đến một sợi xích sắt có móc bạc, lóe lên ánh hàn quang.
Nữ tử trên hình giá vẫn bất động như thi thể, không hề phản ứng trước lời nói của mấy người.
“Xuyên!” Quản ngục có chút mất kiên nhẫn.
Ngục tốt đem móc sắt nung nóng bỏng, từng chút một tiến sát đến trước mặt nữ tử, trên tay dùng sức mạnh, chiếc móc sắt thô cực lớn hung hăng xuyên thấu xương tỳ bà của nữ tử. Máu tươi tức thì phun ra, bắn tung tóe khắp mặt tên ngục tốt.
Ngục tốt vặn móc sắt, kéo theo sợi xích, móc chặt toàn bộ xương tỳ bà của nữ tử.
Diệp Thanh Vãn khẽ rên một tiếng, toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay bị bẻ gãy, mồ hôi lạnh trên trán lẫn với máu tươi từng giọt, từng giọt nặng nề rơi xuống đất.
Đáng tiếc, có lẽ nữ nhân này đã bị những hình phạt khốc liệt trong lao ngục này hành hạ đến chết rồi.
Chưa kịp để Diệp Thanh Vãn suy nghĩ thêm, trong ngục đã vang lên tiếng bước chân từ xa vọng lại, xen lẫn những lời nói mang ý nịnh nọt.
“Làm phiền Chu đại nhân giúp chúng ta chuyển lời tới phu nhân, chúng ta vẫn luôn tuân theo lời phu nhân dặn dò, tuyệt đối không hề nương tay nửa phần.” Quản ngục mặt mày nịnh nọt mở miệng.
Diệp Thanh Vãn từ từ ngước mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là năm đôi giày ủng đen, chiếc đi trước có viền bạc, thêu hoa văn ẩn phức tạp, bốn người phía sau hơi khác biệt, nhưng đều tầm thường.
“Nói như vậy thì Tam tiểu thư mệnh cứng thật, qua ngần ấy thời gian mà vẫn bình an vô sự.” Chu quản gia cười nói, đoạn dừng lại trước mặt Diệp Thanh Vãn, không động thanh sắc mà đánh giá.
“Quả thật những thủ đoạn đáng dùng ta đều đã dùng cả rồi, không ngờ nàng ta vẫn còn thoi thóp một hơi chưa chết, chẳng phải là mệnh cứng sao.” Quản ngục sốt sắng nói.
Chu quản gia liếc gã ta một cái, hiển nhiên là không tin, quản ngục đứng một bên cười hùa theo.
Chu quản gia quay đầu nhìn Diệp Thanh Vãn, biện minh cho mình: “Ta biết Tam tiểu thư oán trách ta, nhưng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, kiếm miếng cơm ăn, chỉ mong Tam tiểu thư đừng trút giận lên kẻ nô tài này.”
“Đêm qua phu nhân mơ thấy nha đầu này tìm bà báo thù, nói là hồn phách tác quái, liền sai ta đến xem.” Chu quản gia khẽ nhấp một ngụm trà, đối với quản ngục phụ trách cũng không khách khí.
“Phải... phải... Chu đại nhân... chúng ta nhất định sẽ làm phu nhân yên lòng!” Quản ngục đối với quản gia mặt mày nịnh hót, rồi quay đầu quát đám ngục tốt: “Các ngươi còn đợi gì nữa, mau động thủ!”
“Đại nhân, tiểu nhân nghe nói nếu là hồn phách tác quái thì chỉ cần xuyên qua xương tỳ bà là có thể cố định hồn phách vào thể xác, đảm bảo sẽ không làm phiền phu nhân nữa.” Một tên ngục tốt nịnh nọt nói.
Quản gia được gọi là Chu đại nhân không lên tiếng, chỉ khẽ nhấp chén trà.
“Vâng!”
Chẳng ai để ý, đôi mắt bị tóc che khuất ấy đỏ ngầu tơ máu, nhưng trong màn máu lại hé ra một tia sáng, tựa như độc xà phun ra chiếc lưỡi đỏ tươi, hoa mạn đà la trong đó nở rộ vô độ, âm độc, lạnh lùng.
Ngục tốt nhanh chóng mang đến một sợi xích sắt có móc bạc, lóe lên ánh hàn quang.
Nữ tử trên hình giá vẫn bất động như thi thể, không hề phản ứng trước lời nói của mấy người.
“Xuyên!” Quản ngục có chút mất kiên nhẫn.
Ngục tốt đem móc sắt nung nóng bỏng, từng chút một tiến sát đến trước mặt nữ tử, trên tay dùng sức mạnh, chiếc móc sắt thô cực lớn hung hăng xuyên thấu xương tỳ bà của nữ tử. Máu tươi tức thì phun ra, bắn tung tóe khắp mặt tên ngục tốt.
Ngục tốt vặn móc sắt, kéo theo sợi xích, móc chặt toàn bộ xương tỳ bà của nữ tử.
Diệp Thanh Vãn khẽ rên một tiếng, toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay bị bẻ gãy, mồ hôi lạnh trên trán lẫn với máu tươi từng giọt, từng giọt nặng nề rơi xuống đất.
7
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
