TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Biệt uyển Đông cung

Nam Chiêu, Thiên Hòa năm thứ bốn mươi tám.

Hoàng tử thứ năm của Nam Chiêu Đế là Tần Mộ Thành chính thức được sách phong làm Thái tử, con gái của Thái phó là Trần Bích Tuyết được phong làm Thái tử phi.

Cùng ngày, toàn bộ ba trăm hai mươi mốt người trong Diệp phủ thảm thương bị diệt môn.

Khi hoàng hôn buông xuống, trong biệt uyển Đông Cung, một nhóm cung nữ mặc váy lụa màu hồng nhạt đứng thành hai hàng. Trên chiếc giường La Hán ở giữa, một người phụ nữ đội kim quan, mặc cẩm bào đỏ thêu hoa đang chậm rãi ăn nho.

“Thái tử phi, đã đưa người đến rồi ạ.” Ma ma hầu cận là Phùng ma ma mang theo vài phần lấy lòng, sốt sắng mở lời.

Nghe vậy, Trần Bích Tuyết mới thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn.

Đập vào mắt là một người phụ nữ khắp mình đầy máu, vô cùng xấu xí, bị kéo lê như một mảnh giẻ rách.

Tóc người phụ nữ bẩn thỉu và khô vàng, y phục dính chặt vào da thịt nơi xương sống. Nơi thân thể nàng đi qua để lại hai vệt máu dài, tỏa ra mùi máu tanh nồng trong không khí.

Phùng ma ma nhìn một cái, chỉ cảm thấy kinh hãi. Dù đã chứng kiến nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn lại, bà ta vẫn cảm thấy thủ đoạn của Thái tử phi quá tàn nhẫn.

“Chậc, lũ hạ nhân các ngươi thật to gan, sao dám đối xử với nữ nhân mà Thái tử ca ca thích nhất như vậy.” Trần Bích Tuyết cười nói.

Những người xung quanh đều cúi đầu, không dám lên tiếng.

Trần Bích Tuyết đứng dậy đi đến trước mặt nữ tử, bàn tay được tô son đỏ tươi giật cằm nàng lên, cười nói: “Thanh Vãn, hôm nay là ngày đại hôn của ta và Mộ Thành ca ca, ngươi xem bộ hỉ phục này của ta đỏ thắm biết bao…”

Diệp Thanh Vãn bị giật tóc, buộc phải ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt trắng bệch, rõ ràng đôi mắt đã bị móc mất, chỉ còn lại một mảng xấu xí và ghê rợn.

“Ôi, ta sao lại quên mất nhỉ, giờ ngươi không nhìn thấy. Nhưng đừng lo, ta có thể nói cho ngươi biết, bộ hỉ phục này của ta được nhuộm bằng máu của ba trăm hai mươi mốt người trong toàn bộ Diệp phủ các ngươi đó.”

“Ngươi ngửi xem, có phải trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh không? Người trong phủ các ngươi thật sự quá nhiều, máu tươi chảy dài đến tận con sông nhỏ ở ngoại ô. Ta đã cho người lấy những tấm lụa trắng đi ngâm một lượt, quả nhiên đỏ hơn gấp trăm lần so với bất kỳ loại thuốc nhuộm nào!”

Nghe vậy, cuối cùng nữ tử vẫn luôn chết lặng cũng có phản ứng. Diệp Thanh Vãn chỉ cảm thấy một nỗi đau xé lòng khiến nàng sống không bằng chết.

Đáng tiếc, cổ họng nàng đã bị nước nóng làm hỏng, hoàn toàn không thể nói được mấy chữ.

Đầu ngón tay nàng khẽ động, giãy giụa muốn bò dậy nhưng Trần Bích Tuyết lại dùng một chân giẫm lên tay nàng, phát ra một tràng cười như chuông bạc.

“Diệp Thanh Vãn, ngươi xem bây giờ ngươi trông ra thể thống gì? Ngươi bò dưới chân ta như một con chó, nếu Thái tử ca ca nhìn thấy, sao còn có thể thích ngươi nữa chứ?”

Diệp Thanh Vãn gần như tê dại, hầu như không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Nàng khẽ bật cười, giọng nói bị nước nóng làm hỏng phát ra âm thanh khàn khàn, khó nghe như tiếng chiêng rách: “Ngươi... tưởng... ngươi thật sự thắng rồi sao?”

Trần Bích Tuyết nheo mắt lại, tay áo đỏ tươi bay phấp phới trong gió đêm.

Diệp Thanh Vãn nằm trên đất không động đậy, chỉ khẽ nói: “Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi một bí mật…”

Giọng nói khàn khàn của nữ tử như một lời triệu hồi, Trần Bích Tuyết đứng nguyên tại chỗ, khẽ nheo mắt nhìn người phụ nữ đang hấp hối. Cuối cùng nàng ta vẫn cúi sát vào khuôn mặt đầy máu thịt của nàng.

Giây tiếp theo, một tiếng hét thảm thiết vang lên: “A!”

Diệp Thanh Vãn không biết lấy sức lực từ đâu ra, bổ nhào tới cắn chặt lấy mặt Trần Bích Tuyết, hận không thể xé toạc miếng thịt đó ra.

Nàng coi nàng ta như chị em thân thiết, mà nàng ta lại diệt cả nhà nàng!

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.