0 chữ
Chương 43
Chương 43
[Chúc mừng ký chủ, tổng điểm “bạch liên” hiện là 26. Lần này điểm tăng chủ yếu đến từ Tĩnh Minh Nguyệt, Hoắc Bình và các nha hoàn bên cạnh. Trong đó, cảm xúc dao động mạnh nhất là của Hoắc Bình, có lúc dao động tới 50%, kích hoạt cơ chế thưởng: Nhận được một câu suy nghĩ hiện tại của Hoắc Bình dành cho ký chủ.]
[Hoắc Bình: Không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh Thích Thu vừa khóc vừa bóp cổ ta.]
Thích Thu: “...”
[Phát hiện độ hảo cảm của Tĩnh Minh Nguyệt đã đạt mức 39, vượt qua chỉ số thiết lập ban đầu, kích hoạt cốt truyện ẩn: Cùng tỷ muội tốt Tĩnh Minh Nguyệt đi dạo phố, chơi đùa dưới nước, tâm sự chuyện lòng (hoàn thành sẽ có phần thưởng).]
[Hệ thống đã mở tính năng đánh giá nhiệm vụ. Đánh giá lần này dành cho ký chủ: Người làm “bạch liên hoa” quá lộ liễu, như một củ ngốc không thể yêng yêng* nổi.]
(*) yêng yêng: giọng điệu mềm nhũn nũng nịu, ra vẻ đáng thương để người khác thương hại.
Thích Thu: “...”
Thích Thu tức đến nhăn mặt: “Tính năng mới này có tắt được không?”
Giọng nhắc nhở vui vẻ nhưng lạnh lùng kia rõ ràng là tính năng mới pháttriển vừa dễ nghe lại vừa khiến người ta phát cáu.
Hệ thống đáp lại đầy hân hoan: [Không tắt được đâu, ký chủ.]
Thích Thu nghẹn lời.
Từ khi xuyên vào truyện đến giờ nàng không chỉ phải giả làm bạch liên hoa, mà còn bị hệ thống kè kè phía sau sai bảo, bắt nàng “yêng yêng” cả ngày.
Ai mà chịu nổi cơ chứ!
[Phát hiện mảnh manh mối về Dung nương đã đủ 8 mảnh, có thể đổi một đoạn ký ức. Ký chủ có muốn đổi không?]
Thích Thu vừa tức vừa mệt, vẫn chọn “muốn”.
[Ký ức sẽ được truyền đến thông qua giấc mơ. Mời ký chủ đi ngủ.]
[Yên tâm, chúng tôi có dịch vụ “ngủ liền ngay lập tức. ”]
***
Trời hè nóng như đổ lửa, mặt trời treo cao giữa không trung ánh nắng như thiêu như đốt, bốn phía chẳng khác nào cái lò lớn, đến cả không khí cũng bị nung cho vặn vẹo.
Cho dù có gió thoảng qua cũng là luồng gió nóng hừng hực, không chút mát mẻ.
Một đoàn người đang di chuyển trong một vùng hoang vu không rõ nơi nào. Cát bụi mù trời, đất dưới chân đã bị nắng gắt làm cho nứt toác ra, vết nứt chằng chịt khắp nơi.
Đưa mắt nhìn quanh không thấy một bóng người, không thấy đồng ruộng hay nhà cửa.
Chớ nói đến cây cối bóng râm, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không mọc nổi.
Mấy viên sai dịch ngồi trên ngựa, ai nấy đều nóng khô cổ, liền tháo túi nước bên hông ra uống ừng ực.
Nước đã bị nắng làm cho ấm lên, nhưng trong hoàn cảnh này, một ngụm nước cũng đủ để hồi sức.
Uống xong, một tên sai dịch vẫn lầu bầu không ngớt:
“Chán nhất là đường đi về hướng đông, toàn là đất hoang nứt nẻ, đi cả nửa ngày mà không thấy một bóng người. Tối đến chắc đến chỗ nghỉ chân cũng không có nổi!”
Lời còn chưa dứt, một trận gió nóng ào qua cuốn theo bụi đất bay mù mịt, khiến ai nấy mặt mũi lấm lem, toàn miệng là bụi cát.
Tên sai dịch đi đầu nhổ “phì phì” mấy cái, cơn giận bốc lên, ánh mắt thoáng lóe sự hung dữ.
Hắn bất ngờ rút roi ra, vung tay quất mạnh về phía sau. Roi mang theo tiếng xé gió nặng nề, đánh thẳng vào những tù nhân đi phía sau có bốn người, hai nam hai nữ trong đó người lớn nhất chừng ba mươi, nhỏ nhất mới chỉ mười tuổi.
Bốn người ai nấy đều gầy gò tiều tụy, tóc tai rối bù, đi đứng loạng choạng. Phơi mình dưới nắng gắt, cả bọn đều như sắp xỉu đến nơi, môi khô nứt đến rỉ máu, thở dốc như sắp hết hơi.
Hoàn toàn không còn chút dáng vẻ cao quý nào của một gia tộc quyền thế.
Dù tên sai dịch kia không đánh hết sức, nhưng vốn là những người quen sống sung sướиɠ, nên cú đánh vẫn đủ khiến một người bị quật ngã lăn ra đất.
Người nam tử khoảng ba mươi bị đánh trúng đầu tiên, kêu một tiếng rồi đổ rạp xuống đất, vừa nằm vừa rên.
Ba người còn lại vội vã chạy đến bên, cuống quýt lo lắng xem xét thương tích của hắn.
Người đứng xa nhất là một thanh niên khoảng hai mươi, rụt cổ lại, mắt láo liên sợ sệt. Hắn run giọng, cố lấy can đảm nói:
“Hắn khát đến sắp xỉu rồi... mấy vị quan gia, xin người thương tình... cho hắn chút nước uống, nếu không thật sự nguy đến tính mạng mất...”
Vài tên sai dịch khác nhìn người bị ngã rồi nhíu mày, lộ vẻ bực bội. Nhưng họ cũng chẳng thể để hắn chết thật, rắc rối cũng là họ gánh.
Tên sai dịch lớn tuổi nhất thở dài rồi gỡ bầu nước bên hông, ném cho cô bé đứng gần nhất:
“Trong này còn ít nước, các ngươi chia nhau uống đi.”
Cô bé hai tay đón lấy bầu nước, nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt ánh lên khát khao rõ rệt, nhưng vẫn nhịn, xoay người muốn đưa nước cho người vừa ngã.
Không ngờ có một bàn tay khác nhanh như chớp giật lấy bầu nước.
Chính là người thanh niên vừa năn nỉ.
Hắn mở nắp ra, ánh mắt đầy tham lam chưa kịp ai phản ứng đã ngửa cổ uống ngấu nghiến.
“Ca ca, huynh làm gì vậy?!”
Mọi người lập tức hoảng hốt, cô bé đang quỳ vội vàng đứng bật dậy, người nam tử vừa bị đánh cũng gượng dậy, mắng chửi om sòm.
Nhưng thanh niên kia làm ngơ, cứ thế uống đến đã đời. Nước còn trào cả ra ngoài miệng, nhỏ xuống đất.
Cô bé bật khóc tức tưởi.
Ngay cả mấy tên sai dịch đứng một bên xem náo nhiệt cũng lắc đầu chán ngán.
Có người cười khẩy:
“Thân là nam nhi mà không bằng cả một tiểu cô nương. Quan lão thái phó năm xưa oai phong là thế, dám mắng cả tân đế trước mặt. Vậy mà hậu nhân của ông, giờ lại ra nông nỗi này. Mất hết cả thể diện!”
Tên sai dịch cầm đầu hừ lạnh một tiếng:
“Nếu thật có tài, quan gia đâu đến nỗi bị tru di cả tộc, không còn chốn dung thân.”
“Huống chi khi còn sống trong nhung lụa, bao nhiêu dân lành mất nhà mất cửa vì họ tham ô. Giờ bị như thế, coi như vẫn còn nhẹ.”
[Hoắc Bình: Không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh Thích Thu vừa khóc vừa bóp cổ ta.]
Thích Thu: “...”
[Phát hiện độ hảo cảm của Tĩnh Minh Nguyệt đã đạt mức 39, vượt qua chỉ số thiết lập ban đầu, kích hoạt cốt truyện ẩn: Cùng tỷ muội tốt Tĩnh Minh Nguyệt đi dạo phố, chơi đùa dưới nước, tâm sự chuyện lòng (hoàn thành sẽ có phần thưởng).]
[Hệ thống đã mở tính năng đánh giá nhiệm vụ. Đánh giá lần này dành cho ký chủ: Người làm “bạch liên hoa” quá lộ liễu, như một củ ngốc không thể yêng yêng* nổi.]
Thích Thu: “...”
Thích Thu tức đến nhăn mặt: “Tính năng mới này có tắt được không?”
Giọng nhắc nhở vui vẻ nhưng lạnh lùng kia rõ ràng là tính năng mới pháttriển vừa dễ nghe lại vừa khiến người ta phát cáu.
Hệ thống đáp lại đầy hân hoan: [Không tắt được đâu, ký chủ.]
Thích Thu nghẹn lời.
Từ khi xuyên vào truyện đến giờ nàng không chỉ phải giả làm bạch liên hoa, mà còn bị hệ thống kè kè phía sau sai bảo, bắt nàng “yêng yêng” cả ngày.
Ai mà chịu nổi cơ chứ!
[Phát hiện mảnh manh mối về Dung nương đã đủ 8 mảnh, có thể đổi một đoạn ký ức. Ký chủ có muốn đổi không?]
Thích Thu vừa tức vừa mệt, vẫn chọn “muốn”.
[Ký ức sẽ được truyền đến thông qua giấc mơ. Mời ký chủ đi ngủ.]
***
Trời hè nóng như đổ lửa, mặt trời treo cao giữa không trung ánh nắng như thiêu như đốt, bốn phía chẳng khác nào cái lò lớn, đến cả không khí cũng bị nung cho vặn vẹo.
Cho dù có gió thoảng qua cũng là luồng gió nóng hừng hực, không chút mát mẻ.
Một đoàn người đang di chuyển trong một vùng hoang vu không rõ nơi nào. Cát bụi mù trời, đất dưới chân đã bị nắng gắt làm cho nứt toác ra, vết nứt chằng chịt khắp nơi.
Đưa mắt nhìn quanh không thấy một bóng người, không thấy đồng ruộng hay nhà cửa.
Chớ nói đến cây cối bóng râm, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không mọc nổi.
Mấy viên sai dịch ngồi trên ngựa, ai nấy đều nóng khô cổ, liền tháo túi nước bên hông ra uống ừng ực.
Nước đã bị nắng làm cho ấm lên, nhưng trong hoàn cảnh này, một ngụm nước cũng đủ để hồi sức.
“Chán nhất là đường đi về hướng đông, toàn là đất hoang nứt nẻ, đi cả nửa ngày mà không thấy một bóng người. Tối đến chắc đến chỗ nghỉ chân cũng không có nổi!”
Lời còn chưa dứt, một trận gió nóng ào qua cuốn theo bụi đất bay mù mịt, khiến ai nấy mặt mũi lấm lem, toàn miệng là bụi cát.
Tên sai dịch đi đầu nhổ “phì phì” mấy cái, cơn giận bốc lên, ánh mắt thoáng lóe sự hung dữ.
Hắn bất ngờ rút roi ra, vung tay quất mạnh về phía sau. Roi mang theo tiếng xé gió nặng nề, đánh thẳng vào những tù nhân đi phía sau có bốn người, hai nam hai nữ trong đó người lớn nhất chừng ba mươi, nhỏ nhất mới chỉ mười tuổi.
Bốn người ai nấy đều gầy gò tiều tụy, tóc tai rối bù, đi đứng loạng choạng. Phơi mình dưới nắng gắt, cả bọn đều như sắp xỉu đến nơi, môi khô nứt đến rỉ máu, thở dốc như sắp hết hơi.
Hoàn toàn không còn chút dáng vẻ cao quý nào của một gia tộc quyền thế.
Dù tên sai dịch kia không đánh hết sức, nhưng vốn là những người quen sống sung sướиɠ, nên cú đánh vẫn đủ khiến một người bị quật ngã lăn ra đất.
Người nam tử khoảng ba mươi bị đánh trúng đầu tiên, kêu một tiếng rồi đổ rạp xuống đất, vừa nằm vừa rên.
Ba người còn lại vội vã chạy đến bên, cuống quýt lo lắng xem xét thương tích của hắn.
Người đứng xa nhất là một thanh niên khoảng hai mươi, rụt cổ lại, mắt láo liên sợ sệt. Hắn run giọng, cố lấy can đảm nói:
“Hắn khát đến sắp xỉu rồi... mấy vị quan gia, xin người thương tình... cho hắn chút nước uống, nếu không thật sự nguy đến tính mạng mất...”
Vài tên sai dịch khác nhìn người bị ngã rồi nhíu mày, lộ vẻ bực bội. Nhưng họ cũng chẳng thể để hắn chết thật, rắc rối cũng là họ gánh.
Tên sai dịch lớn tuổi nhất thở dài rồi gỡ bầu nước bên hông, ném cho cô bé đứng gần nhất:
“Trong này còn ít nước, các ngươi chia nhau uống đi.”
Cô bé hai tay đón lấy bầu nước, nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt ánh lên khát khao rõ rệt, nhưng vẫn nhịn, xoay người muốn đưa nước cho người vừa ngã.
Không ngờ có một bàn tay khác nhanh như chớp giật lấy bầu nước.
Chính là người thanh niên vừa năn nỉ.
Hắn mở nắp ra, ánh mắt đầy tham lam chưa kịp ai phản ứng đã ngửa cổ uống ngấu nghiến.
“Ca ca, huynh làm gì vậy?!”
Mọi người lập tức hoảng hốt, cô bé đang quỳ vội vàng đứng bật dậy, người nam tử vừa bị đánh cũng gượng dậy, mắng chửi om sòm.
Nhưng thanh niên kia làm ngơ, cứ thế uống đến đã đời. Nước còn trào cả ra ngoài miệng, nhỏ xuống đất.
Cô bé bật khóc tức tưởi.
Ngay cả mấy tên sai dịch đứng một bên xem náo nhiệt cũng lắc đầu chán ngán.
Có người cười khẩy:
“Thân là nam nhi mà không bằng cả một tiểu cô nương. Quan lão thái phó năm xưa oai phong là thế, dám mắng cả tân đế trước mặt. Vậy mà hậu nhân của ông, giờ lại ra nông nỗi này. Mất hết cả thể diện!”
Tên sai dịch cầm đầu hừ lạnh một tiếng:
“Nếu thật có tài, quan gia đâu đến nỗi bị tru di cả tộc, không còn chốn dung thân.”
“Huống chi khi còn sống trong nhung lụa, bao nhiêu dân lành mất nhà mất cửa vì họ tham ô. Giờ bị như thế, coi như vẫn còn nhẹ.”
1
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
