0 chữ
Chương 42
Chương 42
Trên trời vang lên tiếng sấm, mưa như trút nước...
Thích Thu thấy Tạ Sơ ngẩng đầu lên mà không nói gì, tưởng rằng hắn không nghe rõ nên lại cúi người về phía trước:
“Biểu ca? Huynh đứng dậy được không? Chúng ta về.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Sơ đã cau mày khẽ lẩm bẩm:
“Đừng thổi nữa...”
Hắn cảm thấy gió hôm nay thật nhiều từng cơn từng cơn, thật khiến người ta bực bội.
Mỗi lần gió thổi qua, hương thơm từ túi hương bên hông Thích Thu lại bao phủ quanh hắn.
Thích Thu tưởng rằng Tạ Sơ bảo mình đừng thúc giục nữa, còn đang ngại ngùng định đứng dậy thì váy áo lại bị người kéo nhẹ một cái.
Nàng cúi xuống liền thấy Tạ Sơ ngửa đầu lên, chỉ vào túi hương của nàng.
Hắn mím môi như có chút ngại ngùng. Trên khuôn mặt tuấn tú rõ nét đã nhuộm một lớp ửng đỏ nhàn nhạt.
Một người nam tử như hắn, sau khi uống rượu đôi môi vốn không dính màu sắc, lúc này lại mang theo một chút mơ hồ quyến rũ.
“Cho ta mượn túi hương của muội một lát được không?” hắn nói khẽ, mang theo chút khó chịu với mùi rượu trên người, “Ta muốn dùng nó át mùi rượu, khó ngửi quá.”
Thích Thu nhìn túi hương bên hông mình lại nhìn Tạ Sơ, sững người.
Không cần hỏi, nhất định là say rồi!
Còn chưa kịp nói gì Tạ Sơ như sực nhớ ra điều gì, tay sờ vào thắt lưng rốt cuộc cũng lấy ra một túi bạc.
Hắn đưa túi bạc cho Thích Thu.
“Ta có tiền.”
Tạ Sơ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phủ trong ánh đèn vàng nhàn nhạt không hiểu sao trông có vẻ rất đáng thương.
Gương mặt vốn đã tuấn tú, giờ đôi mắt lại hoe đỏ không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà lại mang theo vẻ mềm yếu khiến người không nỡ từ chối.
Thích Thu nhìn cổ họng hắn đỏ bừng lại nhìn tấm ngân phiếu trong tay hắn, nuốt nước bọt một cái.
Có... có thể tốt thế này sao?
Tạ Sơ quanh năm chạy ngoài, chắc chắn trong túi bạc này có không ít tiền.
Nếu nàng nhận lấy không chỉ có thể lập tức trả nợ cho hệ thống, mà từ nay còn có thể xem như một “tiểu phú bà” nữa!
Tạ Sơ vẫn còn đưa túi bạc ra, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy chờ mong giống hệt một đứa trẻ đang chờ người ta cho kẹo.
Thích Thu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn kìm được lòng tham muốn đưa tay nhận lấy.
Không thể lợi dụng lúc người ta đang yếu thế, huống hồ đây còn là người nàng phải công lược không thể vì chút lợi nhỏ mà làm hỏng việc lớn!
Nàng đau lòng tháo túi hương bên hông xuống đưa cho Tạ Sơ:
“Không cần bạc, ta tặng huynh.”
Thấy Tạ Sơ nhận lấy túi hương, nàng mới chắc chắn rằng hắn thật sự đã say.
Thích Thu bất đắc dĩ, vừa an ủi hắn rằng mùi rượu không quá nồng vừa lo lắng:
“Ta không thể bỏ mặc huynh ở đây một mình, chắc phải đi đầu phố mua chút canh giải rượu thôi.”
Không ngờ vừa dứt lời Tạ Sơ lại lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho nàng:
“Ta có thuốc giải rượu.”
Thích Thu mừng rỡ, vội vàng nhận lấy.
Ngay bên cạnh có một quán nhỏ bán nước ngọt, nàng trả tiền rồi gọi chủ quán múc cho một bát, dỗ Tạ Sơ uống thuốc.
Chờ khoảng nửa canh giờ tuy cơn say vẫn chưa tan hẳn, nhưng Tạ Sơ đã có thể đứng dậy và nói năng rõ ràng.
Vừa đứng dậy, hắn còn không quên nhắc Thích Thu đi thả đèn Khổng Minh.
Trời đã tối, trăng bị mây che khuất lơ lửng không rõ.
Gió đêm nhẹ nhẹ, khiến người dễ mỏi mệt. Dân chúng ven sông phần lớn đều tranh thủ ánh sáng cuối cùng để thả đèn lên trời.
Dưới bầu trời đầy sao, hàng vạn chiếc đèn Khổng Minh mang theo ánh lửa từ từ bay lên, rực sáng cả thành.
Sông núi đỏ rực, ánh lửa sáng ngời.
Thích Thu sợ Tạ Sơ ngã xuống sông dặn hắn đứng yên dưới gốc liễu, còn mình thì cầm bút lông viết điều ước.
Nghĩ ngợi giây lát, nàng quay lại nhìn Tạ Sơ mỉm cười dịu dàng.
Liễu vàng úa, đèn mờ nhạt phía sau là ánh nước lấp lánh, phía trên là muôn vàn ánh sáng từ đèn.
Sự tĩnh lặng và cô quạnh của đêm đen như đã tan biến.
Nàng vung nhẹ cây bút, cười tươi tắn:
“Biểu ca, huynh có điều ước gì không? Để ta viết thay cho.”
Có lẽ do khung cảnh mờ ảo bốn mắt chạm nhau, nét mặt Tạ Sơ dường như mềm lại, ánh mắt trầm ổn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thích Thu âm thầm vui vẻ.
Không gì khiến lòng người xao động bằng một nụ cười dịu dàng giữa khung cảnh mộng mơ thế này.
Tạ Sơ chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng cười nhìn ánh sáng nơi khóe mắt.
Ánh mắt hắn dường như ánh lên chút gì đó dịu dàng.
Thích Thu chớp mắt, chờ đợi.
Cuối cùng, Tạ Sơ chậm rãi lên tiếng, giọng nghiêm túc, ánh sao vẫn còn lấp lánh:
“Trên đầu muội có... một con sâu.”
“... ”
Thích Thu càng nghĩ càng bực, bật dậy khỏi giường, trong lòng hậm hực nghĩ:
Nếu sớm biết kết quả là như vậy, chi bằng lúc nãy nàng cứ lấy túi bạc kia cho rồi!
Túi bạc của Tạ Sơ, nàng lẽ ra phải đoạt lấy giữ làm của riêng!
Thúy Châu bị hành động bất ngờ của nàng dọa cho giật mình, thấy nàng nhíu mày, liền dè dặt hỏi:
“Tiểu thư, sao người trông có vẻ bực bội vậy? Có chuyện gì khiến người phiền lòng sao?”
Thích Thu uể oải, trùm chăn kín người giận dữ đáp:
“Phiền lòng vì thiên hạ chúng sinh.”
Thúy Châu: “???”
***
Đêm càng lúc càng khuya, người hầu đã dọn dẹp hoa quả trong phòng chỉ để lại một đĩa bánh ngọt mà Thích Thu thích ăn nhất.
Thúy Châu đang đốt hương trong phòng.
Thích Thu vẫn nhớ mãi chuyện hệ thống hứa sẽ thưởng cho nàng manh mối về Dung nương. Cẩn thận đề phòng, sau khi Thúy Châu đốt hương xong nàng viện cớ bảo nàng ấy lui xuống nghỉ, không để lại người canh đêm.
Ước chừng một khắc sau, hệ thống chậm rãi xuất hiện, giọng nói lạnh lùng nhưng vui vẻ vang lên trong đầu Thích Thu:
[Hệ thống đang tải lại, tiến hành nâng cấp toàn diện, đã mở khóa tính năng mới mời ký chủ chờ đón.]
[Ting! Hệ thống tải xong. Tiếp theo là phần phát thưởng chúc mừng ký chủ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ lần này.]
[Thưởng: bạc 100 lượng (đã trừ 80), 3 mảnh manh mối về Dung nương (có thể đổi), 1 hoa hồng vàng, 1 bộ trang phục nữ binh, 1 câu nghĩ thầm hiện tại của đối tượng công lược Tạ Sơ về ký chủ.]
[Lưu ý: do đối tượng công lược Tạ Sơ đã nghỉ ngơi, phần thưởng này sẽ được gửi sau, ký chủ hãy nhớ kiểm tra.]
Thích Thu thấy Tạ Sơ ngẩng đầu lên mà không nói gì, tưởng rằng hắn không nghe rõ nên lại cúi người về phía trước:
“Biểu ca? Huynh đứng dậy được không? Chúng ta về.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Sơ đã cau mày khẽ lẩm bẩm:
“Đừng thổi nữa...”
Hắn cảm thấy gió hôm nay thật nhiều từng cơn từng cơn, thật khiến người ta bực bội.
Mỗi lần gió thổi qua, hương thơm từ túi hương bên hông Thích Thu lại bao phủ quanh hắn.
Thích Thu tưởng rằng Tạ Sơ bảo mình đừng thúc giục nữa, còn đang ngại ngùng định đứng dậy thì váy áo lại bị người kéo nhẹ một cái.
Nàng cúi xuống liền thấy Tạ Sơ ngửa đầu lên, chỉ vào túi hương của nàng.
Hắn mím môi như có chút ngại ngùng. Trên khuôn mặt tuấn tú rõ nét đã nhuộm một lớp ửng đỏ nhàn nhạt.
“Cho ta mượn túi hương của muội một lát được không?” hắn nói khẽ, mang theo chút khó chịu với mùi rượu trên người, “Ta muốn dùng nó át mùi rượu, khó ngửi quá.”
Thích Thu nhìn túi hương bên hông mình lại nhìn Tạ Sơ, sững người.
Không cần hỏi, nhất định là say rồi!
Còn chưa kịp nói gì Tạ Sơ như sực nhớ ra điều gì, tay sờ vào thắt lưng rốt cuộc cũng lấy ra một túi bạc.
Hắn đưa túi bạc cho Thích Thu.
“Ta có tiền.”
Tạ Sơ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phủ trong ánh đèn vàng nhàn nhạt không hiểu sao trông có vẻ rất đáng thương.
Gương mặt vốn đã tuấn tú, giờ đôi mắt lại hoe đỏ không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà lại mang theo vẻ mềm yếu khiến người không nỡ từ chối.
Có... có thể tốt thế này sao?
Tạ Sơ quanh năm chạy ngoài, chắc chắn trong túi bạc này có không ít tiền.
Nếu nàng nhận lấy không chỉ có thể lập tức trả nợ cho hệ thống, mà từ nay còn có thể xem như một “tiểu phú bà” nữa!
Tạ Sơ vẫn còn đưa túi bạc ra, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy chờ mong giống hệt một đứa trẻ đang chờ người ta cho kẹo.
Thích Thu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn kìm được lòng tham muốn đưa tay nhận lấy.
Không thể lợi dụng lúc người ta đang yếu thế, huống hồ đây còn là người nàng phải công lược không thể vì chút lợi nhỏ mà làm hỏng việc lớn!
Nàng đau lòng tháo túi hương bên hông xuống đưa cho Tạ Sơ:
“Không cần bạc, ta tặng huynh.”
Thích Thu bất đắc dĩ, vừa an ủi hắn rằng mùi rượu không quá nồng vừa lo lắng:
“Ta không thể bỏ mặc huynh ở đây một mình, chắc phải đi đầu phố mua chút canh giải rượu thôi.”
Không ngờ vừa dứt lời Tạ Sơ lại lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho nàng:
“Ta có thuốc giải rượu.”
Thích Thu mừng rỡ, vội vàng nhận lấy.
Ngay bên cạnh có một quán nhỏ bán nước ngọt, nàng trả tiền rồi gọi chủ quán múc cho một bát, dỗ Tạ Sơ uống thuốc.
Chờ khoảng nửa canh giờ tuy cơn say vẫn chưa tan hẳn, nhưng Tạ Sơ đã có thể đứng dậy và nói năng rõ ràng.
Vừa đứng dậy, hắn còn không quên nhắc Thích Thu đi thả đèn Khổng Minh.
Trời đã tối, trăng bị mây che khuất lơ lửng không rõ.
Gió đêm nhẹ nhẹ, khiến người dễ mỏi mệt. Dân chúng ven sông phần lớn đều tranh thủ ánh sáng cuối cùng để thả đèn lên trời.
Dưới bầu trời đầy sao, hàng vạn chiếc đèn Khổng Minh mang theo ánh lửa từ từ bay lên, rực sáng cả thành.
Sông núi đỏ rực, ánh lửa sáng ngời.
Thích Thu sợ Tạ Sơ ngã xuống sông dặn hắn đứng yên dưới gốc liễu, còn mình thì cầm bút lông viết điều ước.
Nghĩ ngợi giây lát, nàng quay lại nhìn Tạ Sơ mỉm cười dịu dàng.
Liễu vàng úa, đèn mờ nhạt phía sau là ánh nước lấp lánh, phía trên là muôn vàn ánh sáng từ đèn.
Sự tĩnh lặng và cô quạnh của đêm đen như đã tan biến.
Nàng vung nhẹ cây bút, cười tươi tắn:
“Biểu ca, huynh có điều ước gì không? Để ta viết thay cho.”
Có lẽ do khung cảnh mờ ảo bốn mắt chạm nhau, nét mặt Tạ Sơ dường như mềm lại, ánh mắt trầm ổn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thích Thu âm thầm vui vẻ.
Không gì khiến lòng người xao động bằng một nụ cười dịu dàng giữa khung cảnh mộng mơ thế này.
Tạ Sơ chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng cười nhìn ánh sáng nơi khóe mắt.
Ánh mắt hắn dường như ánh lên chút gì đó dịu dàng.
Thích Thu chớp mắt, chờ đợi.
Cuối cùng, Tạ Sơ chậm rãi lên tiếng, giọng nghiêm túc, ánh sao vẫn còn lấp lánh:
“Trên đầu muội có... một con sâu.”
“... ”
Thích Thu càng nghĩ càng bực, bật dậy khỏi giường, trong lòng hậm hực nghĩ:
Nếu sớm biết kết quả là như vậy, chi bằng lúc nãy nàng cứ lấy túi bạc kia cho rồi!
Túi bạc của Tạ Sơ, nàng lẽ ra phải đoạt lấy giữ làm của riêng!
Thúy Châu bị hành động bất ngờ của nàng dọa cho giật mình, thấy nàng nhíu mày, liền dè dặt hỏi:
“Tiểu thư, sao người trông có vẻ bực bội vậy? Có chuyện gì khiến người phiền lòng sao?”
Thích Thu uể oải, trùm chăn kín người giận dữ đáp:
“Phiền lòng vì thiên hạ chúng sinh.”
Thúy Châu: “???”
***
Đêm càng lúc càng khuya, người hầu đã dọn dẹp hoa quả trong phòng chỉ để lại một đĩa bánh ngọt mà Thích Thu thích ăn nhất.
Thúy Châu đang đốt hương trong phòng.
Thích Thu vẫn nhớ mãi chuyện hệ thống hứa sẽ thưởng cho nàng manh mối về Dung nương. Cẩn thận đề phòng, sau khi Thúy Châu đốt hương xong nàng viện cớ bảo nàng ấy lui xuống nghỉ, không để lại người canh đêm.
Ước chừng một khắc sau, hệ thống chậm rãi xuất hiện, giọng nói lạnh lùng nhưng vui vẻ vang lên trong đầu Thích Thu:
[Hệ thống đang tải lại, tiến hành nâng cấp toàn diện, đã mở khóa tính năng mới mời ký chủ chờ đón.]
[Ting! Hệ thống tải xong. Tiếp theo là phần phát thưởng chúc mừng ký chủ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ lần này.]
[Thưởng: bạc 100 lượng (đã trừ 80), 3 mảnh manh mối về Dung nương (có thể đổi), 1 hoa hồng vàng, 1 bộ trang phục nữ binh, 1 câu nghĩ thầm hiện tại của đối tượng công lược Tạ Sơ về ký chủ.]
[Lưu ý: do đối tượng công lược Tạ Sơ đã nghỉ ngơi, phần thưởng này sẽ được gửi sau, ký chủ hãy nhớ kiểm tra.]
1
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
