0 chữ
Chương 41
Chương 41
Hắn không nói gì thêm, chỉ xoay người bước về phía trước.
“Đi thôi, đi thả đèn Khổng Minh.”
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ cốt truyện đã hoàn thành. Tổng tiến độ cốt truyện đạt 10%. Hảo cảm của Tạ phu nhân: 25, của Tĩnh Minh Nguyệt: 39, của Hoắc Bình: 1, của Trương Dĩnh Uyển: 0.]
[Hảo cảm của Tạ Sơ: 8.]
Điểm hảo cảm của Tạ Sơ vẫn chưa tăng thêm.
***
Trời bên ngoài đã tối đen, mây đen cuồn cuộn, trăng sáng bị che lấp một nửa.
Khắp Tạ phủ đã treo đèn l*иg, ánh sáng rực rỡ.
Trong viện Thu Nồng, hạ nhân qua lại bận rộn.
Thích Thu nằm dài trên giường, thở dài một tiếng.
Thúy Châu hôm nay ở lại phủ trông nhà, không theo ra ngoài.
Thấy bộ dạng mệt mỏi của Thích Thu, nàng cười hỏi:
“Tiểu thư sao vậy? Ra ngoài một chút mà về lại trông như có chuyện phiền lòng thế?”
Thích Thu lại nghĩ đến cảnh hai người ở riêng lúc chạng vạng, lại thở dài thêm một hơi.
Chỉ vì nhiệm vụ chinh phục trước mắt vẫn còn xa vời.
Khi ấy trên phố người đông nghịt, nhất là trước cổng chùa Tướng Quốc, nơi phát đèn Khổng Minh, người chen chúc kín cả lối.
Hai người không mang theo hạ nhân, Tạ Sơ bảo Thích Thu đứng chờ, cũng không nói ra thân phận, lặng lẽ đi vào đám đông lấy giúp nàng một chiếc đèn.
Thích Thu hỏi:
“Biểu ca, huynh không lấy một chiếc sao?”
Tạ Sơ lắc đầu, phủi áo bị chen đến nhăn:
“Ta không tin mấy cái này.”
Nam chính thường không tin mấy chuyện cầu phúc kiểu này, Thích Thu cũng không bất ngờ gật đầu hiểu ý.
Nàng xách đèn Khổng Minh, cùng Tạ Sơ theo dòng người đến bên sông Lăng An.
Sông Lăng An rất dài, hai bờ đã kín người đứng.
Hai người may mắn tìm được một chỗ trống nhỏ bên trái cầu đá.
Tạ Sơ do uống rượu, đầu có chút choáng hắn liền ngồi xuống một tảng đá lớn bên cầu. Dù mặc y phục quý giá, hắn cũng không ngại bẩn.
Hắn day trán, thở ra một hơi nặng nề.
Trên cành liễu treo đèn l*иg sáu cạnh, ánh sáng mờ mờ chiếu lên gương mặt hắn.
Ánh nến chập chờn khiến mắt khó chịu, Tạ Sơ nhíu mày chậm rãi mở mắt liền thấy Thích Thu đang nhìn mình đầy tò mò.
Tạ Sơ ngẩn ra:
“Sao thế?”
Thích Thu vội thu ánh nhìn, cắn môi cười nhẹ, dịu dàng nói:
“Biểu ca, hôm nay vất vả rồi huynh đi với muội như vậy thật sự khiến muội ngại. Thật ra muội đi một mình cũng được mà.”
... Tất nhiên là nói cho có.
Nhiệm vụ chinh phục còn đó, Thích Thu tất nhiên muốn có thêm thời gian ở riêng với Tạ Sơ.
Vừa rồi nàng chỉ muốn nhìn thử dáng vẻ Tạ Sơ khi uống rượu sẽ ra sao.
Nguyên tác từng có viết, Tạ Sơ vốn không giỏi uống rượu chỉ ba chén đã gục, chuyện này chẳng ít lần bị mấy vị công tử quen biết đem ra trêu chọc.
Hơn nữa khi say rượu, rượu khí xông lên mặt mày hắn sẽ đỏ bừng.
Thích Thu lại lén nhìn Tạ Sơ thêm một lần nữa.
Bên cạnh là nước sông âm u chảy lặng, gió thu lướt nhẹ sóng nước khẽ lay động, mang theo hương rượu ngòn ngọt nhè nhẹ.
Trên người nàng còn vương chút mùi hương hoa quế nhàn nhạt.
Mùi hương ấy hẳn là từ chiếc túi hương nàng luôn đeo bên mình toát ra.
Tạ Sơ ngẩn người chốc lát, trong đầu mơ hồ nghĩ: hương này cũng dễ chịu thật... hắn cũng muốn một cái, chí ít là để át đi mùi rượu.
Tay trái đặt lên đầu gối đầu cúi xuống, tay phải vắt ra sau gáy, ngón tay trắng trẻo thon dài.
Tay áo hơi xắn lên, nơi cổ tay lộ ra một vết sẹo dài nhạt màu không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy.
Dẫu không đáng sợ, nhưng vẫn đủ để hiểu năm xưa bị thương chẳng nhẹ.
Nếu không, sau mười mấy năm dùng biết bao thuốc trị sẹo, sao vẫn còn lưu lại một vết tích như vậy.
Tạ Sơ khẽ lầm bầm vài tiếng.
Thích Thu đoán là hắn nói với mình nhưng nghe chẳng rõ, đành nghiêng người lại gần hơn một chút.
Dưới gió nhẹ, mùi rượu nồng trên người hắn cũng tan đi ít nhiều.
Thích Thu khẽ hỏi nhỏ:
“Biểu ca, vừa rồi huynh nói gì vậy?”
Tạ Sơ không trả lời.
Hắn vẫn cúi đầu Thích Thu chẳng nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng lại thấy vành tai hắn đỏ hồng lên.
Thích Thu hơi sửng sốt lẽ nào Tạ Sơ thật sự đã say?
Rõ ràng từng nói là biết lượng sức mình, tuyệt chẳng uống quá chén mà...
Cũng từng hứa, nếu có hơi say thì sẽ lập tức hồi phủ kia mà...
Sự tỉnh táo, lý trí của nam nhân kia đâu rồi?
Khi còn trong xe ngựa, nàng đã mơ hồ cảm thấy hắn có điểm không ổn bởi hắn cứ luôn xoa trán như đang đau đầu.
Chỉ là không ngờ, hắn lại đồng ý với lời Tạ phu nhân xuống xe cùng nàng.
Nàng vốn tưởng rằng hắn chỉ vì những ngày gần đây quá mệt mỏi, thực chất đâu uống bao nhiêu rượu.
Ai ngờ lại thành ra như thế này.
Thích Thu lập tức luống cuống. Giữa chốn phố phường đông đúc, nếu Tạ Sơ thật đã say lại chẳng có người đi theo, nàng phải làm sao đưa hắn về phủ?
Nàng vô thức tiến sát hơn chút nữa, nhẹ giọng gọi:
“Biểu ca, huynh say rồi sao? Vậy thì ta không thả đèn nữa. Huynh đứng lên được không? Chúng ta về phủ thôi.”
Tạ Sơ chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang như trống trận, bao ký ức từng bị cố ý lãng quên những đoạn hồi ức không muốn nhớ đến, giờ phút này lại ùn ùn kéo về khiến đầu hắn đau nhức như muốn nứt ra, hơi thở cũng dần dồn dập.
Mãi đến khi một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng truyền tới bên tai.
Thiếu nữ đứng rất gần, hơi thở tựa lan hương quế trên người cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tạ Sơ mê man mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm mang theo tơ máu nhàn nhạt.
Hắn nhìn Thích Thu đờ đẫn, đầu óc như hoen rỉ cuối cùng cũng nhớ ra nàng là ai.
Thiếu nữ mày liễu mắt hạnh gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lúc này hơi chau mày nét mặt đầy lo lắng.
Yết hầu Tạ Sơ khẽ chuyển động.
Tất cả những hình ảnh hỗn loạn trong đầu phút chốc tan biến.
Hắn đột nhiên nhớ ra chính là đêm mưa hôm ấy, ở ngõ Tứ Giác trong thành...
“Đi thôi, đi thả đèn Khổng Minh.”
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ cốt truyện đã hoàn thành. Tổng tiến độ cốt truyện đạt 10%. Hảo cảm của Tạ phu nhân: 25, của Tĩnh Minh Nguyệt: 39, của Hoắc Bình: 1, của Trương Dĩnh Uyển: 0.]
[Hảo cảm của Tạ Sơ: 8.]
Điểm hảo cảm của Tạ Sơ vẫn chưa tăng thêm.
***
Trời bên ngoài đã tối đen, mây đen cuồn cuộn, trăng sáng bị che lấp một nửa.
Khắp Tạ phủ đã treo đèn l*иg, ánh sáng rực rỡ.
Trong viện Thu Nồng, hạ nhân qua lại bận rộn.
Thích Thu nằm dài trên giường, thở dài một tiếng.
Thúy Châu hôm nay ở lại phủ trông nhà, không theo ra ngoài.
Thấy bộ dạng mệt mỏi của Thích Thu, nàng cười hỏi:
“Tiểu thư sao vậy? Ra ngoài một chút mà về lại trông như có chuyện phiền lòng thế?”
Thích Thu lại nghĩ đến cảnh hai người ở riêng lúc chạng vạng, lại thở dài thêm một hơi.
Khi ấy trên phố người đông nghịt, nhất là trước cổng chùa Tướng Quốc, nơi phát đèn Khổng Minh, người chen chúc kín cả lối.
Hai người không mang theo hạ nhân, Tạ Sơ bảo Thích Thu đứng chờ, cũng không nói ra thân phận, lặng lẽ đi vào đám đông lấy giúp nàng một chiếc đèn.
Thích Thu hỏi:
“Biểu ca, huynh không lấy một chiếc sao?”
Tạ Sơ lắc đầu, phủi áo bị chen đến nhăn:
“Ta không tin mấy cái này.”
Nam chính thường không tin mấy chuyện cầu phúc kiểu này, Thích Thu cũng không bất ngờ gật đầu hiểu ý.
Nàng xách đèn Khổng Minh, cùng Tạ Sơ theo dòng người đến bên sông Lăng An.
Sông Lăng An rất dài, hai bờ đã kín người đứng.
Hai người may mắn tìm được một chỗ trống nhỏ bên trái cầu đá.
Tạ Sơ do uống rượu, đầu có chút choáng hắn liền ngồi xuống một tảng đá lớn bên cầu. Dù mặc y phục quý giá, hắn cũng không ngại bẩn.
Trên cành liễu treo đèn l*иg sáu cạnh, ánh sáng mờ mờ chiếu lên gương mặt hắn.
Ánh nến chập chờn khiến mắt khó chịu, Tạ Sơ nhíu mày chậm rãi mở mắt liền thấy Thích Thu đang nhìn mình đầy tò mò.
Tạ Sơ ngẩn ra:
“Sao thế?”
Thích Thu vội thu ánh nhìn, cắn môi cười nhẹ, dịu dàng nói:
“Biểu ca, hôm nay vất vả rồi huynh đi với muội như vậy thật sự khiến muội ngại. Thật ra muội đi một mình cũng được mà.”
... Tất nhiên là nói cho có.
Nhiệm vụ chinh phục còn đó, Thích Thu tất nhiên muốn có thêm thời gian ở riêng với Tạ Sơ.
Vừa rồi nàng chỉ muốn nhìn thử dáng vẻ Tạ Sơ khi uống rượu sẽ ra sao.
Nguyên tác từng có viết, Tạ Sơ vốn không giỏi uống rượu chỉ ba chén đã gục, chuyện này chẳng ít lần bị mấy vị công tử quen biết đem ra trêu chọc.
Thích Thu lại lén nhìn Tạ Sơ thêm một lần nữa.
Bên cạnh là nước sông âm u chảy lặng, gió thu lướt nhẹ sóng nước khẽ lay động, mang theo hương rượu ngòn ngọt nhè nhẹ.
Trên người nàng còn vương chút mùi hương hoa quế nhàn nhạt.
Mùi hương ấy hẳn là từ chiếc túi hương nàng luôn đeo bên mình toát ra.
Tạ Sơ ngẩn người chốc lát, trong đầu mơ hồ nghĩ: hương này cũng dễ chịu thật... hắn cũng muốn một cái, chí ít là để át đi mùi rượu.
Tay trái đặt lên đầu gối đầu cúi xuống, tay phải vắt ra sau gáy, ngón tay trắng trẻo thon dài.
Tay áo hơi xắn lên, nơi cổ tay lộ ra một vết sẹo dài nhạt màu không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy.
Dẫu không đáng sợ, nhưng vẫn đủ để hiểu năm xưa bị thương chẳng nhẹ.
Nếu không, sau mười mấy năm dùng biết bao thuốc trị sẹo, sao vẫn còn lưu lại một vết tích như vậy.
Tạ Sơ khẽ lầm bầm vài tiếng.
Thích Thu đoán là hắn nói với mình nhưng nghe chẳng rõ, đành nghiêng người lại gần hơn một chút.
Dưới gió nhẹ, mùi rượu nồng trên người hắn cũng tan đi ít nhiều.
Thích Thu khẽ hỏi nhỏ:
“Biểu ca, vừa rồi huynh nói gì vậy?”
Tạ Sơ không trả lời.
Hắn vẫn cúi đầu Thích Thu chẳng nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng lại thấy vành tai hắn đỏ hồng lên.
Thích Thu hơi sửng sốt lẽ nào Tạ Sơ thật sự đã say?
Rõ ràng từng nói là biết lượng sức mình, tuyệt chẳng uống quá chén mà...
Cũng từng hứa, nếu có hơi say thì sẽ lập tức hồi phủ kia mà...
Sự tỉnh táo, lý trí của nam nhân kia đâu rồi?
Khi còn trong xe ngựa, nàng đã mơ hồ cảm thấy hắn có điểm không ổn bởi hắn cứ luôn xoa trán như đang đau đầu.
Chỉ là không ngờ, hắn lại đồng ý với lời Tạ phu nhân xuống xe cùng nàng.
Nàng vốn tưởng rằng hắn chỉ vì những ngày gần đây quá mệt mỏi, thực chất đâu uống bao nhiêu rượu.
Ai ngờ lại thành ra như thế này.
Thích Thu lập tức luống cuống. Giữa chốn phố phường đông đúc, nếu Tạ Sơ thật đã say lại chẳng có người đi theo, nàng phải làm sao đưa hắn về phủ?
Nàng vô thức tiến sát hơn chút nữa, nhẹ giọng gọi:
“Biểu ca, huynh say rồi sao? Vậy thì ta không thả đèn nữa. Huynh đứng lên được không? Chúng ta về phủ thôi.”
Tạ Sơ chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang như trống trận, bao ký ức từng bị cố ý lãng quên những đoạn hồi ức không muốn nhớ đến, giờ phút này lại ùn ùn kéo về khiến đầu hắn đau nhức như muốn nứt ra, hơi thở cũng dần dồn dập.
Mãi đến khi một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng truyền tới bên tai.
Thiếu nữ đứng rất gần, hơi thở tựa lan hương quế trên người cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tạ Sơ mê man mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm mang theo tơ máu nhàn nhạt.
Hắn nhìn Thích Thu đờ đẫn, đầu óc như hoen rỉ cuối cùng cũng nhớ ra nàng là ai.
Thiếu nữ mày liễu mắt hạnh gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lúc này hơi chau mày nét mặt đầy lo lắng.
Yết hầu Tạ Sơ khẽ chuyển động.
Tất cả những hình ảnh hỗn loạn trong đầu phút chốc tan biến.
Hắn đột nhiên nhớ ra chính là đêm mưa hôm ấy, ở ngõ Tứ Giác trong thành...
1
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
