0 chữ
Chương 40
Chương 40
Lúc này, ma ma bên cạnh Tạ phu nhân mới lên tiếng giải thích:“Công tử cùng Giang công tử mấy người đang làm việc gần đây, thấy biệt viện ở gần nên ghé vào nghỉ chân một lát.”
Thích Thu gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng mơ hồ.
Nàng cũng chẳng rõ bản thân lo cái gì, chỉ là cảm thấy trong lòng không yên, bất an như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Chẳng lẽ... đây chính là cái gọi là khí thế của nam chính?
Vừa cúi đầu suy nghĩ lúc đi đến trước xe ngựa, Thích Thu đưa tay ra, đợi Sơn Nga đến đỡ mình lên xe.
Nào ngờ tay nàng đưa ra đã lâu mà vẫn không thấy ai đến đỡ. Thích Thu nghi hoặc ngẩng đầu, liền ngây người.
Chỉ thấy Tạ Sơ vừa mới đỡ Tạ phu nhân lên xe, thì nàng đã giơ tay ra ngay trước mặt chàng, dáng vẻ như thể đang đợi người ta dìu mình.
Sơn Nga thì lại đứng ngay sau Tạ Sơ, nhìn nàng đầy thèm thuồng nhưng cố ý làm bộ như không thấy.
Thích Thu: “...”
Chạm phải ánh mắt ngờ vực của Tạ Sơ, Thích Thu chỉ thấy lúng túng. Nàng vừa muốn thu tay lại, thì Tạ Sơ đã đưa tay ra.
Hắn không trực tiếp nắm tay nàng mà chỉ nâng tay lên, úp mu tay xuống để cánh tay hắn nằm dưới tay nàng. Hắn khẽ gật đầu, như đang nhượng bộ:
“Lên đi.”
Thích Thu khựng lại, tay đặt lên cánh tay của Tạ Sơ cảm giác lớp áo có đính ngọc hơi cấn vào tay.
Khoảng cách hai người không xa, Thích Thu còn có thể ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người Tạ Sơ không nồng mà lại khiến người ta như say.
Thấy nàng vẫn chưa lên, Tạ Sơ không hề mất kiên nhẫn chỉ nhướng mày cười nhạt, rồi hỏi:
“Sững người làm gì? Hay là không cần ta đỡ nữa?”
Lúc ấy Thích Thu mới để ý đến nốt ruồi nhỏ dưới mắt chàng. Nụ cười của chàng nhẹ nhàng, có phần tùy tiện nhưng lại khiến người khác không thể dời mắt.
Thích Thu mím môi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Sơ, mượn lực bước lên xe.
Cô gái mảnh mai, bàn tay mềm mại hơi ấm từ lòng bàn tay truyền dọc theo cánh tay. Đợi nàng vào trong xe, Tạ Sơ mới nhẹ nhàng thở dài, chỉ thấy đầu càng đau hơn.
Quả nhiên, hai chén rượu kia không nên uống.
Tạ Sơ vừa xoa trán, vừa bước lên xe.
Cùng lúc đó, Hoắc Bình và Hoắc phu nhân cũng vừa từ trong đi ra, đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Tạ gia chậm rãi lăn bánh.
Sau khi đã yên vị trên xe, Hoắc phu nhân vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có điều gì đó không ổn, liền nhíu mày hỏi:
“Con với Thích tiểu thư hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà quá hiểu con gái mình. Tính tình của nó không phải kiểu dễ dàng nhún nhường như thế.
Hoắc Bình sốt ruột lắc đầu:
“Ra khỏi phủ, mẫu thân hỏi khắp nơi rồi ai cũng nói không có chuyện gì, vậy là thật sự không có chuyện gì.”
Nghĩ đến lời uy hϊếp của Thích Thu, Hoắc Bình lại thấy bực.
Nàng tuyệt đối không muốn chuyện mình đẩy Kim Kiết Xuyên bị truyền đi khắp nơi.
Giờ nàng chỉ mong tránh càng xa Thích Thu càng tốt, tất nhiên không dại gì nói thật với mẫu thân. Tính tình mẫu thân bốc đồng như thế, nhỡ làm Thích Thu nổi giận thì sao.
Thấy hỏi mãi mà không ra chuyện, Hoắc phu nhân bèn vén rèm xe nhìn về phía bà vυ" đi bên cạnh.
Ma ma kia vừa mới dò hỏi trở về, thấy Hoắc phu nhân nhìn thì cũng khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:
“Nô tỳ đã hỏi người trong phủ Trưởng công chúa, cũng hỏi nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Ai cũng nói chuyện hôm nay không liên quan gì đến Thích tiểu thư, chuyện va chạm lúc trước chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Hoắc phu nhân lúc này mới yên tâm hơn một chút, thầm nghĩ:
Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ nhiều rồi?
Bên này Hoắc Bình đang phiền lòng, bên kia Thích Thu cũng đang cúi đầu trầm ngâm.
Trong xe ngựa, dù đã đốt hương nhưng vẫn không át nổi mùi rượu vương trên người Tạ phu nhân và Tạ Sơ. Xe lắc lư theo nhịp, gió nhẹ lướt qua, ánh chiều tà phảng phất sắc mặt Tạ Sơ lúc sáng lúc tối theo bóng nắng lay động.
Không biết đã đi bao lâu, vào đến thành thì xe chậm lại.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, hôm nay là đêm cuối của lễ hội Thượng Nguyên, người còn đông hơn hôm trước, đông đến mức xe ngựa nhích từng chút một.
Thích Thu vén rèm xe, nhìn thấy người người đều cầm đèn Khổng Minh trên đèn có chép kinh phật, chỉ khác nhau ở họa tiết.
Ma ma bên cạnh Tạ phu nhân cũng nhìn ra ngoài, ngạc nhiên nói:
“Kinh phật này giống như được chép từ chùa Tướng Quốc, chẳng lẽ năm nay chùa ấy phát đèn Khổng Minh rồi?”
Nhìn về phía trước, quả đúng như vậy.
Chỉ thấy trước cổng chùa Tướng Quốc chật ních người, có các nhà sư đang phát đèn.
Tạ phu nhân mơ màng tỉnh lại, cũng nhìn ra ngoài hai lần.
Sợ Thích Thu vì chuyện trong tiệc mà không vui, bà liền đề nghị:
“Đèn Khổng Minh của chùa Tướng Quốc rất có ý nghĩa. Thu Nhi, con cũng xuống lấy một chiếc đi? Trời còn sớm, chơi một lát rồi thả đèn xong hãy về phủ cũng chưa muộn.”
Thích Thu chưa từng thả đèn Khổng Minh, nghe vậy cũng thấy hứng thú.
Tạ phu nhân thấy nàng động lòng, liền dặn Tạ Sơ:
“Con đi cùng Thu Nhi đi, ngoài kia đông người lắm cẩn thận vẫn hơn.”
Thích Thu ngẩng đầu nhìn Tạ Sơ, trong lòng nghĩ chắc hắn sẽ từ chối.
Thấy vành mắt hắn thâm đen, tay cứ xoa trán liên tục rõ ràng là rất mệt. Tạ Sơ chậm rãi mở mắt, ánh mắt lộ rõ tia máu.
Hắn ngẩn người một hồi như chưa nghe rõ lời mẫu thân, nếu Tạ phu nhân còn tỉnh táo thì đã nhận ra lúc này Tạ Sơ đang hơi ngơ ngác.
Một lúc sau, Tạ Sơ mới như hiểu ra, gật đầu, nhìn Thích Thu với ánh mắt ngạc nhiên mà nói “được”.
Xe ngựa dừng lại, hai người xuống xe.
Thích Thu cảm thấy mình nên hỏi han Tạ Sơ vài câu, nhưng chưa kịp nói gì thì Tạ Sơ đã lên tiếng trước:
“Thích biểu muội.”
Lần đầu tiên Tạ Sơ gọi nàng là “biểu muội”, trước nay đều gọi “Thích tiểu thư”.
Tạ Sơ nói:
“Nếu sau này lại có người làm khó muội, thì đừng cố chịu đựng một mình nữa.”
Thích Thu khựng lại.
Tạ Sơ nói tiếp, giọng mang theo mùi rượu nghe lại dịu dàng lạ thường:
“Muội đã gọi ta là biểu ca, gọi mẫu thân ta là di mẫu, thì chúng ta chính là chỗ dựa cho muội. Ở kinh thành này, muội không cần phải nhẫn nhịn cũng không cần một mình gánh vác mọi thứ.”
Hoàng hôn đã buông khắp trời là màu hồng phấn như má hồng, nhàn nhạt phủ bóng.
Trong mắt Tạ Sơ, ánh chiều ấy rực rỡ như sắc gấm.
Thích Thu hơi hé môi, lặng người nhìn Tạ Sơ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Tạ Sơ thấy nàng lúng túng, bật cười nhẹ, sau lưng là ánh hoàng hôn chói lọi đến rực rỡ.
Thích Thu gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng mơ hồ.
Nàng cũng chẳng rõ bản thân lo cái gì, chỉ là cảm thấy trong lòng không yên, bất an như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Chẳng lẽ... đây chính là cái gọi là khí thế của nam chính?
Vừa cúi đầu suy nghĩ lúc đi đến trước xe ngựa, Thích Thu đưa tay ra, đợi Sơn Nga đến đỡ mình lên xe.
Nào ngờ tay nàng đưa ra đã lâu mà vẫn không thấy ai đến đỡ. Thích Thu nghi hoặc ngẩng đầu, liền ngây người.
Chỉ thấy Tạ Sơ vừa mới đỡ Tạ phu nhân lên xe, thì nàng đã giơ tay ra ngay trước mặt chàng, dáng vẻ như thể đang đợi người ta dìu mình.
Sơn Nga thì lại đứng ngay sau Tạ Sơ, nhìn nàng đầy thèm thuồng nhưng cố ý làm bộ như không thấy.
Chạm phải ánh mắt ngờ vực của Tạ Sơ, Thích Thu chỉ thấy lúng túng. Nàng vừa muốn thu tay lại, thì Tạ Sơ đã đưa tay ra.
Hắn không trực tiếp nắm tay nàng mà chỉ nâng tay lên, úp mu tay xuống để cánh tay hắn nằm dưới tay nàng. Hắn khẽ gật đầu, như đang nhượng bộ:
“Lên đi.”
Thích Thu khựng lại, tay đặt lên cánh tay của Tạ Sơ cảm giác lớp áo có đính ngọc hơi cấn vào tay.
Khoảng cách hai người không xa, Thích Thu còn có thể ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người Tạ Sơ không nồng mà lại khiến người ta như say.
Thấy nàng vẫn chưa lên, Tạ Sơ không hề mất kiên nhẫn chỉ nhướng mày cười nhạt, rồi hỏi:
“Sững người làm gì? Hay là không cần ta đỡ nữa?”
Lúc ấy Thích Thu mới để ý đến nốt ruồi nhỏ dưới mắt chàng. Nụ cười của chàng nhẹ nhàng, có phần tùy tiện nhưng lại khiến người khác không thể dời mắt.
Cô gái mảnh mai, bàn tay mềm mại hơi ấm từ lòng bàn tay truyền dọc theo cánh tay. Đợi nàng vào trong xe, Tạ Sơ mới nhẹ nhàng thở dài, chỉ thấy đầu càng đau hơn.
Quả nhiên, hai chén rượu kia không nên uống.
Tạ Sơ vừa xoa trán, vừa bước lên xe.
Cùng lúc đó, Hoắc Bình và Hoắc phu nhân cũng vừa từ trong đi ra, đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Tạ gia chậm rãi lăn bánh.
Sau khi đã yên vị trên xe, Hoắc phu nhân vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có điều gì đó không ổn, liền nhíu mày hỏi:
“Con với Thích tiểu thư hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà quá hiểu con gái mình. Tính tình của nó không phải kiểu dễ dàng nhún nhường như thế.
Hoắc Bình sốt ruột lắc đầu:
“Ra khỏi phủ, mẫu thân hỏi khắp nơi rồi ai cũng nói không có chuyện gì, vậy là thật sự không có chuyện gì.”
Nàng tuyệt đối không muốn chuyện mình đẩy Kim Kiết Xuyên bị truyền đi khắp nơi.
Giờ nàng chỉ mong tránh càng xa Thích Thu càng tốt, tất nhiên không dại gì nói thật với mẫu thân. Tính tình mẫu thân bốc đồng như thế, nhỡ làm Thích Thu nổi giận thì sao.
Thấy hỏi mãi mà không ra chuyện, Hoắc phu nhân bèn vén rèm xe nhìn về phía bà vυ" đi bên cạnh.
Ma ma kia vừa mới dò hỏi trở về, thấy Hoắc phu nhân nhìn thì cũng khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:
“Nô tỳ đã hỏi người trong phủ Trưởng công chúa, cũng hỏi nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Ai cũng nói chuyện hôm nay không liên quan gì đến Thích tiểu thư, chuyện va chạm lúc trước chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Hoắc phu nhân lúc này mới yên tâm hơn một chút, thầm nghĩ:
Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ nhiều rồi?
Bên này Hoắc Bình đang phiền lòng, bên kia Thích Thu cũng đang cúi đầu trầm ngâm.
Trong xe ngựa, dù đã đốt hương nhưng vẫn không át nổi mùi rượu vương trên người Tạ phu nhân và Tạ Sơ. Xe lắc lư theo nhịp, gió nhẹ lướt qua, ánh chiều tà phảng phất sắc mặt Tạ Sơ lúc sáng lúc tối theo bóng nắng lay động.
Không biết đã đi bao lâu, vào đến thành thì xe chậm lại.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, hôm nay là đêm cuối của lễ hội Thượng Nguyên, người còn đông hơn hôm trước, đông đến mức xe ngựa nhích từng chút một.
Thích Thu vén rèm xe, nhìn thấy người người đều cầm đèn Khổng Minh trên đèn có chép kinh phật, chỉ khác nhau ở họa tiết.
Ma ma bên cạnh Tạ phu nhân cũng nhìn ra ngoài, ngạc nhiên nói:
“Kinh phật này giống như được chép từ chùa Tướng Quốc, chẳng lẽ năm nay chùa ấy phát đèn Khổng Minh rồi?”
Nhìn về phía trước, quả đúng như vậy.
Chỉ thấy trước cổng chùa Tướng Quốc chật ních người, có các nhà sư đang phát đèn.
Tạ phu nhân mơ màng tỉnh lại, cũng nhìn ra ngoài hai lần.
Sợ Thích Thu vì chuyện trong tiệc mà không vui, bà liền đề nghị:
“Đèn Khổng Minh của chùa Tướng Quốc rất có ý nghĩa. Thu Nhi, con cũng xuống lấy một chiếc đi? Trời còn sớm, chơi một lát rồi thả đèn xong hãy về phủ cũng chưa muộn.”
Thích Thu chưa từng thả đèn Khổng Minh, nghe vậy cũng thấy hứng thú.
Tạ phu nhân thấy nàng động lòng, liền dặn Tạ Sơ:
“Con đi cùng Thu Nhi đi, ngoài kia đông người lắm cẩn thận vẫn hơn.”
Thích Thu ngẩng đầu nhìn Tạ Sơ, trong lòng nghĩ chắc hắn sẽ từ chối.
Thấy vành mắt hắn thâm đen, tay cứ xoa trán liên tục rõ ràng là rất mệt. Tạ Sơ chậm rãi mở mắt, ánh mắt lộ rõ tia máu.
Hắn ngẩn người một hồi như chưa nghe rõ lời mẫu thân, nếu Tạ phu nhân còn tỉnh táo thì đã nhận ra lúc này Tạ Sơ đang hơi ngơ ngác.
Một lúc sau, Tạ Sơ mới như hiểu ra, gật đầu, nhìn Thích Thu với ánh mắt ngạc nhiên mà nói “được”.
Xe ngựa dừng lại, hai người xuống xe.
Thích Thu cảm thấy mình nên hỏi han Tạ Sơ vài câu, nhưng chưa kịp nói gì thì Tạ Sơ đã lên tiếng trước:
“Thích biểu muội.”
Lần đầu tiên Tạ Sơ gọi nàng là “biểu muội”, trước nay đều gọi “Thích tiểu thư”.
Tạ Sơ nói:
“Nếu sau này lại có người làm khó muội, thì đừng cố chịu đựng một mình nữa.”
Thích Thu khựng lại.
Tạ Sơ nói tiếp, giọng mang theo mùi rượu nghe lại dịu dàng lạ thường:
“Muội đã gọi ta là biểu ca, gọi mẫu thân ta là di mẫu, thì chúng ta chính là chỗ dựa cho muội. Ở kinh thành này, muội không cần phải nhẫn nhịn cũng không cần một mình gánh vác mọi thứ.”
Hoàng hôn đã buông khắp trời là màu hồng phấn như má hồng, nhàn nhạt phủ bóng.
Trong mắt Tạ Sơ, ánh chiều ấy rực rỡ như sắc gấm.
Thích Thu hơi hé môi, lặng người nhìn Tạ Sơ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Tạ Sơ thấy nàng lúng túng, bật cười nhẹ, sau lưng là ánh hoàng hôn chói lọi đến rực rỡ.
1
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
